Editor: Tâm Thường Lạc
Cận Tử Kỳ chưa bao giờ nghĩ tới dáng người như Joann khi bắt được Jane lại cho cô ta mấy bạt tai mạnh như vậy, từ bé đã được dạy dỗ những điều kiện lâu dần quen tai quen mắt, để cho cô khi đối nhân xử thế đều sẽ hết sức tuân thủ nghiêm ngặt các lễ nghi, cùng lắm cũng chỉ là quạt Jane một cái tát. Huống hồ cô cảm thấy ra tay tranh đấu không hề thú vị, đối với tình thế phát triển không có tác dụng gì tích cực.
Nhưng lúc này nhìn thấy Jane xưa nay luôn cao quý ưu nhã thật sự bị đánh đến mặt mũi bầm dập, trong lòng Cận Tử Kỳ cũng có chút hả giận.
Đột nhiên cô hiểu tại sao đàn ông một câu không hợp lập tức lật bàn đánh nhau.
Cận Tử Kỳ nhìn Jane chật vật vịn vào chiếc xe mới đứng vững, phát hiện thật ra người nên tức giận ra tay đánh người vốn phải là cô, kết quả lại khiến Joann giúp cô làm xong mọi việc.
Bên này, phu nhân Windsor bắt đầu khéo léo mà răn dạy Joann: "Ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không nên động một chút liền tìm người đánh nhau, con là con gái, nếu như gặp phải người lợi hại hơn so với con, đến cuối cùng con đi tìm ai khóc chứ?"
"Không phải cô ta so với con yếu hơn sao?" Joann đánh người xong toàn thân thoải mái, còn xem thường mà chỉ chỉ Jane.
Jane sờ soạng mặt mình, quả nhiên lòng bàn tay trắng nõn có vết máu, cô ta oán hận mà nhìn về phía phu nhân Windsor: "Chuyện này tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế đâu, chính các người tự giải quyết cho tốt đi!"
Joann thấy cô ta còn kiêu ngạo như vậy, lại muốn tiến lên, nhưng bị vệ sĩ nhanh tay lẹ mắt cản lại.
Ngoài miệng Joann cũng không chịu thua: "Tự giải quyết cho tốt? Tôi khinh, cô đang hù dọa đứa bé ba tuổi sao? Cô họ Rocher, mẹ của tôi họ Patel, ồ, quên nói với cô, cha tôi họ Le Kerland, cô dám khiêu khích Le Kerland thử xem!"
Quả nhiên, lúc Jane nghe được ba chữ Le Kerland thì sắc mặt đột biến, xanh trắng lẫn lộn.
Chẳng qua hắc bang ở Anh quốc đang được khống chế bởi hai đại gia tộc, một trong số đó chính là gia tộc Le Kerland, chỉ là Jane không ngờ, Joann lại là con gái của họ, ngược lại gia tộc Patel giữ làm việc bí mật quả thật chu đáo!
"Chị dâu, chẳng lẽ chị không có lời gì muốn nói với cô ta sao?" Joann đột nhiên quay đầu nhìn về phía Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ nhìn khuôn mặt Jane vô cùng thê thảm, thật sự không có lời gì nói được nói với cô ta, cũng chỉ cãi nhau với đối thủ ngang tài ngang sức mới hăng hái, về phần Jane, quá mức thâm trầm âm hiểm, không đáng cho cô phải tức giận.
Joann nào đâu chịu bỏ qua cơ hội tốt thế này mà giẫm lên Jane nên lôi kéo Cận Tử Kỳ nhỏ giọng nói: "Tùy tiện nói một chút cũng được."
Cận Tử Kỳ liếc nhìn Jane, vừa vặn Jane cũng đang trừng mắt nhìn thẳng vào mình, không khỏi nhíu mi tâm: "Nhìn cái gì chứ? Cũng không soi gương đi, trước hết xem bản thân cũng đã bị đánh trở thành cái dạng gì rồi."
Gân xanh bên thái dương Jane rạo rực, cũng nhịn không được nữa, cười lạnh: "Có phải các người thật là quá đáng không, cô chết chồng thành quả phụ, trong lòng vặn vẹo cũng đừng phát tiết ở trên người của tôi, ỷ đông hiếp ít giỏi lắm sao, xã hội này vẫn là phải nói lý lẽ."
"Bốp...."
Âm thanh một cái tát vang dội khiến những người xem cuộc vui bên cạnh ngược lại hít một hơi.
Chỉ vì ra tay đánh người không phải Joann cũng không phải Windsor, mà là Cận Tử Kỳ vẫn luôn yên lặng đứng một bên.
Nếu như nói trước đó tâm trạng của Cận Tử Kỳ vẫn luôn không cao, như vậy hiện tại có thể nói là bị chọc phải phát cáu, hiện tại có câu gọi vết thương trong lòng cô là Tống Kỳ Diễn, những ngày qua cô đã cố gắng muốn khâu lại nó, cố gắng khiến mình tỏ ra bộ dạng bình an vô sự, thế nhưng Jane vừa xuất hiện, hết lần này tới lần khác giày xéo lên trên vết thương của cô, hung bạo mà xé rách ra.
Cận Tử Kỳ lạnh lùng nhìn Jane: "Nếu cô dám mặt dày đòi nói lý lẽ với tôi, tôi liền nói lý lẽ với cô, tôi đã thấy rất nhiều kẻ thứ ba, bất quá kẻ thứ ba càn rỡ như cô quả thật hiếm thấy. Tôi cùng anh ấy kết hôn một năm rưỡi, lập tức nhìn thấy cô như tôm tép nhãi nhép nhảy loạn, nói thật, tôi đây cũng không có nhiều cảm giác lắm, dù sao người đàn ông của tôi cũng không để cô vào trong mắt."
"Cô cũng là người có ba mẹ, gia tộc Rocher, Đại Gia Tộc xã hội thượng lưu của Anh quốc, tôi nghĩ hẳn là họ đã dạy cô làm thế nào là một tiểu thư khuê các có lễ nghĩa liêm sỉ rồi chứ? Nếu như không có, hôm nay cô trở về hãy cùng họ nói chuyện từ xa qua video, để họ nhìn cho kỹ mặt của cô, là bởi vì họ không có dạy dỗ cô tử tế, cô mới bị người ta đánh thành bộ dáng như thế này."
Từng câu từng chữ trong mỗi một lời nói của Cận Tử Kỳ đều nhấn nhá từng từ rõ ràng, rõ ràng là như vậy, khiến Jane khó xử đến khuôn mặt phải tối đen, tất nhiên cô ta không quên rằng chung quanh có rất nhiều người đang vây xem, tuy rằng Cận Tử Kỳ là dùng Anh văn để nói, nhưng có thể ngồi vào vị trí cấp cao của Tống thị, người nào mà không biết chút Anh văn, sau đó lại cộng thêm những lời này Cận Tử Kỳ nói một tràng thật trôi chảy thì làm sao lại quá khó nghe?
"Thế nào, chẳng lẽ tôi nói sai sao?"
Cận Tử Kỳ cười, "Đừng trừng mắt nhufn tôi, nếu như cô còn cảm thấy chúng tôi tr đông hiếp ít, đại khái cô có thể báo cảnh sát, cô là người Anh, chính phủ Trung Quốc sẽ bảo vệ cô hết mức ăn toàn khi cô đang ở Đại lục; nếu như cảm thấy uất ức, cô cũng có thể phơi bày cho truyền thông để họ thấy vết thương của cô, nhưng tôi cũng nói trước, đừng tưởng rằng ỷ vào danh tiếng của Rocher là có thể làm xằng làm bậy, đúng như chính cô đã nói, xã hội này là phải nói lý lẽ, đương nhiên cũng hạn chế!"
"Về sau trên đường nhìn thấy tôi, tốt nhất cô đi đường vòng đi, cô có biết hay không mỗi lần cô mang theo nụ cười giả tạo đến bắt chuyện chào hỏi tôi, tôi cũng đã nhịn không muốn đánh cô, trước khi cô trách người khác có lỗi với cô, có phải cô nên tự tìm xem vấn đề của mình trước hay không, chứ đừng táo bón quá thì lại trách trái đất không có sức hút."
Với một câu "đừng táo bón quá thì lại trách trái đất không có sức hút" để làm câu kết, đang lúc mọi người nghẹn họng trân trối không nói nên lời, Cận Tử Kỳ khẽ mở đôi môi đỏ mọng: "Ngày mai đại hội cổ đông Tống thị tôi nhất định sẽ tự mình tiến đến."
Đợi Cận Tử Kỳ đi vào, phu nhân Windsor cũng dẫn theo Joann lên xe rời đi, cuối cùng, Windsor hạ cửa kính xe xuống, nhìn Jane còn đứng vậy lạnh lùng nói: "Không có người nào thật sự thiếu nợ người nào, cô hãy luôn nghĩ như vậy, chỉ là giày vò chính cô thôi."
Jane ngước nhìn chiếc xe ô tô đi xa, lại nghiêng đầu liếc nhìn nhà tang lễ, cười lạnh, ai giày vò ai còn không biết chừng đấy!
——— —————
Trở lại Tống Trạch trống trải, Cận Tử Kỳ đứng ở trong đại sảnh đột nhiên không biết nên cất bước đi đến chỗ nào.
Cô nhìn về phía sofa Tống Kỳ Diễn thường hay ngồi, dường như hắn vẫn còn ở nơi đó, phát hiện cô đang nhìn hắn chăm chú nhìn thì ngẩng đầu, nhếch miệng, trong đôi mắt sâu thì tình cảm nồng nàn tới mức tan không được, dang rộng hai tay đang đợi cô chạy đi qua.
"Phu nhân, cô đã trở lại, cô xem muốn đi tắm trước trước hay dùng cơm trước?"
"Tôi lên lầu xem Tiểu Bảo một chút trước."
Cận Tử Kỳ khẽ đẩy cửa phòng trẻ ra, lập tức nhìn thấy Tống Tiểu Bảo đang ôm một bình sữa uống ừng ực, nhóc con kia nhắm mắt, miệng phản xạ có điều kiện mà chép chép, cái bụng nho nhỏ từ từ căng phồng lên, còn ợ lên no nê.
"Phu nhân..." Người trông giữ thấy Cận Tử Kỳ vào muốn thăm hỏi, lại bị Cận Tử Kỳ ngăn cản.
Bởi vì nam chủ nhân mất, cả ngôi nhà bao phủ trong không khí u tối bi thương, duy chỉ có Tống Tiểu Bảo là vẫn mỗi ngày ăn được ngủ được, thỉnh thoảng trả lại cho người vài tiếng thét gào, tinh lực dư thừa khó diễn tả bằng lời.
"Cô đi ra ngoài trước đi, tôi ở đây với bé là được rồi."
Vẫy lui người trông giữ, Cận Tử Kỳ vừa nửa ngồi ở bên giường trẻ, vừa vuốt ve xuống cái bụng tròn vo của Tống Tiểu Bảo.
Tống Tiểu Bảo phối hợp rầm rì vài tiếng, sau đó tiếp tục hăng hái chiến đấu với bình sữa.
Trên người của Cận Tử Kỳ vẫn là bộ quần áo mặc ở nhà tang lễ, cô đã không còn dư sức lực để thay đổi quần áo trang điểm cho mình, cô cúi thấp người, hôn một cái lên má của Tống Tiểu Bảo: "Nếu như mẹ cũng có thể không buồn không lo giống như con thì tốt rồi."
Tròng mắt của Tống Tiểu Bảo chuyển động nhanh như chớp, cuối cùng dừng trên khuôn mặt hơi có vẻ tái nhợt của Cận Tử Kỳ, lại ợ lên no nê, khóe môi tràn ra một tí sữa, chỉ ngây ngốc mà nhìn Cận Tử Kỳ, chớp chớp đôi mắt.
Cận Tử Kỳ lau đi vết sữa cho cậu nhóc, sau đó lấy mảnh ngọc lục bảo điêu khắc hình con rắn nhỏ đeo lên cổ của Tống Tiểu Bảo.
"Đây là quà ba ba tặng cho con, có lẽ... Cũng là món quà duy nhất đời này..."
Nói xong Cận Tử Kỳ khẽ hít mũi, trên mặt vẫn là nụ cười nhu hòa từ ái, nhưng trong lòng lại là từng đợt sóng triều ê ẩm, cô thuận tiện ngồi ở trên sàn nhà, nắm bàn tay nhỏ bé của Tống Tiểu Bảo, "Con có tin rằng ba ba của con đã chết rồi không?"
Tống Tiểu Bảo ư ư a a.
"Tất cả mọi người họ đều nói ba ba đã chết, chết trong vụ nổ, nhưng mẹ không tin."
Cận Tử Kỳ nhìn chiếc đèn sàn chân cao ở bên giường, ánh mắt có chút lơ đãng, cười cười: "Nếu như ba ba thật sự đã rời bỏ mẹ mà đi, sẽ không trở về nữa, mẹ còn giữ những vật này làm gì chứ? Tiểu Bảo..."
Trong giường trẻ Tống Tiểu Bảo đã ngáy khò khò ngủ mất, bình sữa còn túm chặt ở trong bàn tay nhỏ.
"Thằng nhóc không có lương tâm."
Cận Tử Kỳ quệt quệt mũi cậu nhóc, Tống Tiểu Bảo lập tức như con thú con grừ lên hai tiếng, sau đó không có tiếng động.
Đứng dậy, lau đi vết nước bên khóe mắt, Cận Tử Kỳ dịch dịch chiếc chăn mỏng cho Tống Tiểu Bảo rồi mới đi ra ngoài.
Sau khi rời khỏi Cận Tử Kỳ lại gọi điện thoại cho nhà họ Lục.
Nghe điện thoại chính là Cận Mỗ Mỗ, giọng điệu đầy trách cứ Cận Tử Kỳ: "Kỳ Kỳ, vậy là không được nha, mới tách ra vài ngày mà đã nhớ Mỗ Mỗ rồi sao? Ai da, mấy ngày nay Tiểu Bảo có làm cho Kỳ Kỳ mất ngủ hay không hả? À à, ba ba đã về nhà chưa?"
Tin tức Tống Kỳ Diễn qua đời vẫn còn giấu diếm Cận Mỗ Mỗ, cho nên nhóc con kia mới có thể không buồn không lo nói cười như vậy.
Cận Tử Kỳ ngắm nhìn khung cảnh ban đêm bên ngoài cửa sổ, "Ba vẫn chưa có trở về, nhưng đã bảo chú Trâu Hướng mang về cho con một món quà, lần sau chờ con về nhà sẽ được nhìn thấy, nhất định con sẽ thích."
Cận Mỗ Mỗ nói quanh co một hồi, mới bình chân như vại mà nói: "Kỳ Kỳ, thật ra con rất nhớ ba ba, Kỳ Kỳ bảo ba ba về nhà sớm chút đi, ở bên này Mỗ Mỗ phải chăm sóc Tiểu Anh Đào, chờ Tiểu Anh Đào lớn hơn chút nữa chúng ta liền đón em ấy về nhà ở được không?"
"Thằng nhóc thối tha, lại muốn đem con gái của tao đi đâu nữa, còn chạy trốn hả, nhanh trở lại cho tao!"
Cận Tử Kỳ chỉ nghe được bên đầu kia điện thoại một trận la hét ầm ĩ, tiếng đàn ông lành lạnh lại mang theo lửa giận reo lên, Cận Mỗ Mỗ vội vã mà ôm điện thoại nói một câu "Kỳ Kỳ lần sau trò chuyện nha" liền quăng mất điện thoại nhanh chân chạy như một làn khói.
Cận Tử Kỳ đang muốn tắt điện thoại, đầu bên kia truyền đến âm thanh: "Chờ một chút."
Tất nhiên Cận Tử Kỳ biết người nghe điện thoại chính là ai, Lục Cảnh Hoằng chưa tới lễ truy điệu, một mặt là sợ Cận Mỗ Mỗ phát giác cái gì, về phương diện khác tất nhiên cũng là vì anh ta cảm thấy cuộc phúng viếng căn bản có thể không cần thiết.
"Trước khi cậu ta chưa trở về, có lẽ phải dựa vào một mình cô gánh lấy gánh nặng của cả gia đình."
"Anh cũng cảm thấy anh ấy thật sự đã chết rồi sao?"
Cận Tử Kỳ không khỏi có chút kinh ngạc, ngay sau đó là mừng rỡ, có phải Lục Cảnh Hoằng đã biết chút gì đó.
"Việc này tôi khó nói lắm, tôi chỉ là đưa ra tính toán sao cho tốt nhất, huống hồ cô cũng tin rằng tai họa do trời, loại người đã từng chết rồi như cái thằng quỷ đó còn muốn so đo quan tài nhà ai tốt hơn thì làm sao có thể chết đi như vậy..."
Cúp điện thoại, Cận Tử Kỳ quay đầu, ngước nhìn phòng ngủ vắng vẻ, thật lâu sau cũng chưa kịp lấy lại tinh thần.
——— —————
Sự việc Cận Tử Kỳ trở thành chủ tịch tân nhiệm của Tống thị gần như không nghi ngờ chút nào.
Tống Chi Nhậm sau khi chết đã để lại cho Tống Kỳ Diễn % cổ phần, cộng thêm sau đó Tống Kỳ Diễn từng mua vào rất nhiều cổ phiếu của Tống thị mà người chơi cổ phiếu đã bán tháo ra, phiếu công trái, khiến cho cổ phần Cận Tử Kỳ nắm trong tay đã đạt tới %.
Cộng thêm phu nhân Windsor làm chỗ dựa cho Cận Tử Kỳ, bốn Đại Cổ Đông đều một lần nữa phải cân nhắc, một số cổ đông nhỏ lại càng gió chiều nào theo chiều đó, cho nên không hề có chút trở ngại nào, Cận Tử Kỳ liền trúng tuyển vị trí chủ tịch tân nhiệm của Tống thị.
Ở trong ban giám đốc, Cận Tử Kỳ bổ nhiệm Trâu Hướng làm trợ lý đặc biệt cho mình, Hàn Mẫn Tranh làm tổng giám đốc, mà Tô Ngưng Tuyết cũng vì muốn giảm bớt gánh nặng cho cô nên chủ động tiến vào Tống thị hỗ trợ.
Hôm sau, không ít báo chí tập san kinh tế tài chính đều đã đăng tin Cận Tử Kỳ thuận lợi được vào vị trí chủ tịch Tống thị, bài báo không hề kiêng dè mà tán dương Cận Tử Kỳ nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, tinh thần bậc cân quắc không thua đấng mày râu, lại gần như không có tin tức mặt trái.
Liên tiếp vài ngày, Cận Tử Kỳ đã nhận được không ít lời mời của Đài Truyền Hình phỏng vấn, còn có tạp chí kinh tế tài chính, thị trường hẹn trước, đều hy vọng có thể phỏng vấn để cô làm gương mặt trang bìa cho kỳ tập san mới, Cận Tử Kỳ ngồi ở trong phòng làm việc nhìn những bảng thông báo kia, lại nhíu mày.
Không phải vậy chứ.....
Tuy rằng cô thay chồng quản lý công ty thì sẽ bị người ta nói say sưa một thời gian, nhưng cũng không nghĩ sẽ chấn động như vậy.
Dường như những bài báo này cố ý thổi phồng tâng bốc cô lên cao, vắt hết óc dùng những từ ngữ trau chuốt hoa lệ mà tán thưởng cô, ai không hiểu rõ tình hình sợ là sẽ cho rằng do cô thuê một đám tay súng ở sau lưng hát vang tán tụng cho mình.
Quá mức thuận lợi ngược lại làm Cận Tử Kỳ mơ hồ bất an, phần lo lắng này rất nhanh đã được nghiệm chứng.
Đêm khuya yên tĩnh, một cuộc điện thoại làm Cận Tử Kỳ choàng tỉnh.
Mấy ngày nay, Cận Tử Kỳ đã bắt đầu thử thói quen bên cạnh không có người, cô nhận điện thoại, sau khi nghe được giọng nói quen thuộc, vốn mơ mơ màng màng ý thức bắt đầu thanh tỉnh, thậm chí là có chút bị giật mình, bởi vì là một cái tin xấu.
Điện thoại là Tần Viễn gọi tới, giọng điệu của anh có chút bất đắc dĩ: "Anh không áp chế được những tin tức mới phát ra đó."
Cận Tử Kỳ ngồi dậy, trong phòng ngủ hơi lạnh làm cho cô quấn chặt lấy chiếc chăn lông, "Tôi muốn biết tại sao."
"Dường như có một bàn tay đen ở sau lưng thao túng, anh lại không có năng lực để dằn xuống tất cả các bài báo, chỉ có thể chọn tổn hại nhỏ nhất, nhưng đủ để chứng minh, có người ở trong bóng tối muốn đối phó em."
Bỗng nhiên Cận Tử Kỳ hiểu ra công dụng của những bản tin ca ngợi cô trước đó, bọn họ là muốn nâng cô lên rồi giết cô!
Về phần người đứng phía sau màn này, Cận Tử Kỳ có thể nghĩ đến trước mắt chỉ có một người có năng lực như thế -- Jane.