Editor: Tâm Thường Lạc
Ngày hôm sau, Cận Tử Kỳ phải đi Lãnh sự quán của Đức giải quyết thị thực, dự đoán nhanh nhất vài ngày sau sẽ lấy được thị thực.
Từ Lãnh Sự Quán đi ra, Cận Tử Kỳ thở phào nhẹ nhõm, đến thẳng bãi đỗ xe phía trước cách đó không xa lái xe đi.
Trên đường, nhìn thấy có xe cảnh sát ngừng lại ở bên cạnh, còn có cảnh sát đang hỏi người qua đường.
Cận Tử Kỳ cũng không để ở trong lòng, thời điểm đi ngang qua một tòa cao ốc, vừa vặn nhìn thấy trên bảng Led đang tường thuật tin tức mới.
"Hiện tại xin truyền đến tin tức mới khẩn cấp nhất, một bệnh nhân trong phòng giám sát tâm thần loại nặng của bệnh viện Lan Đình khu Kiến Ninh thành phố S, thừa dịp nhân viên y sĩ trông coi nghỉ ngơi đã trốn đi, người bệnh này trước đó có phạm tội, là tội phạm hình sự được phóng thích. Người bệnh tên đầy đủ là Phương Tình Vân, thời điểm trốn đi mặc đồng phục bệnh nhân của bệnh viện, đây là ảnh chụp gần đây nhất của cô ta, người nào nhìn thấy xin lập tức liên lạc cảnh sát qua số !"
Trên màn hình TV mặt phẳng cực đại, xướng ngôn viên biến mất, chiếu ra chính là một ảnh chụp bị phóng to.
Trong tấm ảnh, Phương Tình Vân cắt một mái đầu đinh, mặt mũi dễ nhìn, làn da có phần vàng vọt, mỗi khi cười lên nếp nhăn bên khóe môi có chút rõ ràng, trên người của cô ta mặc đồng phục bệnh nhân in ký hiệu đặc biệt của bệnh viện tâm thần.
Ở Phương Tình Vân bị tòa án phán đến bệnh viện tâm thần sau khi, Cận Tử Kỳ cảm thấy giữa các cô cũng coi như có một cái kết, Tần Viễn trở về Pháp, cô cũng từ từ quên đi nhân vật khét tiếng có cái tên Phương Tình Vân này.
Không ngờ, một lần không để ý, cô ta lại có thể trốn ra được!
Nghĩ đến những ân oán gút mắc của mình với cô ta, Cận Tử Kỳ mơ hồ có một loại dự cảm không tốt, dựa vào tính cách cố chấp của Phương Tình Vân, một khi có năng lực cắn trả, rất có thể sẽ tìm những người mà cô ta cho rằng đã từng làm hại cô ta mà báo thù.
Cận Tử Kỳ cô, rất có khả năng có tên trên danh sách.
Cận Tử Kỳ siết chặt chìa khóa xe trong tay, không khỏi bước nhanh hơn.
"Tiểu Kỳ!"
Nghe được tên của mình, Cận Tử Kỳ theo bản năng quay đầu nhìn lại, khuôn mặt hiền lành của bà Tần xuất hiện ở trước mặt cô.
"Tôi còn tưởng rằng tôi mắt mờ nhìn lầm rồi, không ngờ đúng thật là Tiểu Kỳ..."
Bà Tần mừng rỡ cười nói hả hả với bảo mẫu đang dìu bà, sau đó thúc giục: "Nhanh nào, đỡ tôi đi qua đó, tôi không dễ gì mới được nhìn thấy Tiểu Kỳ một lần, có thể sau này cũng sẽ không gặp được."
"Nhìn xem lão phu nhân gấp đến độ này!" Bảo mẫu cẩn thận dìu bà Tần, lúc đến gần nhìn rõ ngũ quan của Cận Tử Kỳ thì đáy mắt đã sáng tỏ, buông bà Tần ra: "Lão phu nhân các người trò chuyện đi, tôi qua bên kia chờ ngài, xong rồi thì gọi tôi một tiếng."
Bà Tần nào còn lòng dạ để ý bảo mẫu, chỉ một lòng dừng ở trên người Cận Tử Kỳ.
Chờ bảo mẫu đi xa chút, trong đôi mắt hơi có vẻ hỗn độn của bà Tần có ánh nước di động, bàn tay thô ráp như vỏ cây già khoác lấy tay của Cận Tử Kỳ, "Con không có chuyện gì là tốt rồi, A Viễn nói con bị bắt cóc, ta lo lắng đến độ ngủ không ngon giấc."
Thật ra bất kể là mười mấy năm trước hay là mười mấy năm sau, bà Tần đối với cô vẫn luôn rất tốt.
"Cháu đã không sao, lần đó làm phiền Tần Viễn hỗ trợ, cháu và chồng cháu mới có thể an toàn thoát thân."
"Chuyện này..." Bà Tần có chút chậm chạp mà thì thầm, lập tức nói: "Đây là A Viễn nên làm, nó nợ con nhiều như vậy, giúp con một lần thì tính là cái gì chứ? Do chính bản thân nó tạo nghiệt thì phải để tự nó hoàn trả lại..."
Mắt bà Tần đỏ hồng ngẩng đầu, nhìn Cận Tử Kỳ: "Tiểu Kỳ, Tần Viễn sắp sửa đón ta sang Pháp rồi, nó nói bên kia môi trường và trình độ chữa bệnh thích hợp cho ta dưỡng lão hơn, có thể sau này cũng sẽ không trở về nữa."
Cận Tử Kỳ vốn đang tò mò tại sao bà Tần lại xuất hiện ở đây, bây giờ bà Tần nói như vậy lập tức hiểu ra.
Bà Tần đến đây cũng là để làm thị thực, Lãnh Sự Quán Pháp cách Lãnh sự quán Đức không xa.
Cận Tử Kỳ nắm ngược lại tay của bà Tần, mỉm cười: "Đây là chuyện tốt, bác hẳn là vui lên mới đúng."
"Thật ra căn bản ta cũng không quan tâm môi trường sống gì, đi sang đó bất quá cũng chỉ là vì cho A Viễn chấm dứt nỗi lo về sau."
Bà Tần ngước nhìn Tử Kỳ, giọng nói nghẹn ngào lại: "Cả đời này ta làm việc gì cũng không thẹn với lương tâm, nhưng chỉ có lỗi với riêng con."
"Bác gái đừng nói như vậy, bác không có có lỗi với cháu."
"Có chứ, lúc trước nếu như không phải ta cũng khuyên con rời khỏi A Viễn, cho tới hôm nay con và A Viễn cũng sẽ không rơi vào nông nỗi này."
Cận Tử Kỳ lắc đầu: ”Mặc kệ có chuyện bác nói ta những lời đó hay không, cháu cũng sẽ chọn việc ra đi, bác chỉ là làm chuyện mà một người mẹ nên làm, đổi lại là cháu, vào thời điểm kia dưới loại tình huống đó, cũng sẽ chọn con trai của mình."
"Nhưng..."
"Hiện tại cháu thật sự sống rất tốt, bác gái, cháu hy vọng Tần Viễn cũng sẽ tìm được hạnh phúc chân chính thuộc về anh ấy." Cận Tử Kỳ liếc nhìn đường cái đối diện: "Bác gái, cháu còn phải chạy về, con cháu còn đang chờ cháu ở nhà, bác hãy bảo trọng."
Nói xong, Cận Tử Kỳ liền buông tay của bà Tần ra, cất bước đi đến chỗ đậu xe ở đối diện.
"Tiểu Kỳ...”
Tiếng gọi của bà Tần bị cô vứt ở sau đầu.
Vào lúc này, thay vì khiến cho bà Tần lại có thêm hy vọng, chi bằng giải quyết dứt khoát.
Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, Cận Tử Kỳ muốn băng ngang qua đường, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Là Tống Kỳ Diễn điện tới.
Cận Tử Kỳ còn chưa nói cho hắn biết chuyện mình muốn sang Đức, có lòng riêng muốn mang cho hắn một niềm vui bất ngờ.
"Em đang ở bên ngoài hả? Tại sao chung quanh có tiếng còi ô tô?"
Cận Tử Kỳ cười cười: "Ừm, em ra ngoài mua ít đồ, bây giờ chuẩn bị đi về nhà...."
"Em tự mình lái xe đi sao?" Giọng nói của Tống Kỳ Diễn mang theo vẻ lười biếng thuần hậu, giống như rượu đỏ say lòng người.
Cận Tử Kỳ híp híp mắt, "Đúng vậy, mẹ ở nhà trông hai đứa nhỏ, tài xế hôm nay nghỉ phép -- "
Cùng Tống Kỳ Diễn mỗi ngày lẩm bẩm việc nhà như vậy đã trở thành một phần trong sinh hoạt gần đây của họ, đến cả vừa rồi bởi vì chuyện của Phương Tình Vân dẫn tới thấp thỏm không yên cũng từ từ được vuốt dịu, lắng nghe giọng nói trầm trầm của Tống Kỳ Diễn, lòng của cô an tâm không ít.
Chỉ là trong điện thoại Tống Kỳ Diễn còn đang nói với cô, bên này, một chiếc xe thật lớn động cơ phát ra âm thanh ầm ầm, nhiều tiếng xông vào trong tai.
Cận Tử Kỳ đột nhiên quay đầu, lập tức nhìn thấy một chiếc xe tải cũ kỹ màu xanh đen đang dồn sức xông thẳng về phía của cô.
Cũng không phải thắng xe không nhạy hoặc là tay lái đánh sai phương hướng, mà là mục tiêu chính là cô!
Xe tải càng lúc càng gần, chỗ Cận Tử Kỳ đứng là một góc của bồn hoa thật lớn, ngoại trừ bên cạnh là đường ô tô chạy về phía như nước chảy, đã không có bất kỳ đường thoát nào, cô chạy về phía trước chỉ là để bản thân cho xe đụng lên...
Một màn này, khiến Cận Tử Kỳ cứ như vậy liên tưởng đến mấy vụ tai nạn xe vào mấy năm trước.
Con ngươi của cô co rụt lại thật gắt gao, nhìn về phía ghế lái xe tải, đôi mắt quen thuộc khát máu kia làm hô hấp của cô bị kiềm hãm lại.
Giây phút đó, tay chân của Cận Tử Kỳ cứng ngắc, kinh ngạc ngước nhìn bánh xe tải đang chạy nhanh đến gần, trong đầu trống rỗng.
Một tiếng thắng xe chói tai đâm rách cả bầu trời xanh thẳm.
Tay Cận Tử Kỳ mềm nhũn, điện thoại di động tuột khỏi tay rơi xuống đất, tấm pin bỗng chốc rớt ra ngoài.
Vào thời điểm khi xe sắp tông vào cô, một bóng người đột nhiên chắn trước mặt của cô, Cận Tử Kỳ nghe rất rõ âm thanh xương bị nứt gãy, lúc cô ngã ngồi bệt dưới đất chiếc xe cũng đụng phải bụi hoa, phát ra tiếng va chạm kịch liệt.
Mui của xe tải lõm xuống, thậm chí túa ra khói nhẹ, nhưng vẫn cố gắng muốn cho xe nổ máy.
Lòng bàn tay của Cận Tử Kỳ chảy máu, nhìn về phía ghế lái, quả nhiên, nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của Phương Tình Vân mang theo ý cười mà nhìn cô, trán của cô ta bởi vì bị dập đầu lên vô-lăng mà tuôn ra máu, nhuộm đỏ nửa bên mặt, nhưng cô ta vẫn điên cuồng trừng lớn mắt.
Phương Tình Vân bình tĩnh mà thắt dây an toàn nhấn ga, nhanh chóng quay đầu xe, không chịu bỏ qua lần nữa đi chuyển đến chỗ Cận Tử Kỳ.
Mắt cá chân của Cận Tử Kỳ bị bong gân, cô chống hai tay chạm xuống đất muốn rời khỏi, nhưng chỉ có cảm giác vô lực lại đau đớn như kim châm muối xát, một lần nữa té xuống, cô chỉ có thể nhìn chiếc xe tải kia không ngừng phóng to trong võng mạc của cô...
"Rầm", lại là một tiếng vang thật lớn, chiếc xe tải kia đột nhiên bị đâm cho trệch hướng qua một con đường nhỏ.
Cận Tử Kỳ bỗng dưng nghiêng đầu, lập tức nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát từ bên cạnh lủi ra, đụng vào trước mui xe tải, hai chiếc xe giống như những con thú hoang đang rít gào cắn xé nhau mà vọt tới bồn hoa bên cạnh.
"Tiểu thư, cô không sao chứ?"
Cảnh sát vội vàng chạy tới vội vã nâng Cận Tử Kỳ còn ngồi bệt dưới đất dậy.
Cận Tử Kỳ nhìn thấy chiếc xe tải bị xe cảnh sát ép vào trong góc khuất, hô hấp có chút dồn dập, "Tôi vẫn ổn."
"Lão phu nhân, lão phu nhân bà không sao chứ? Mau lên, cầu xin các người mau gọi xe cứu thương!"
Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng la khóc hoảng hốt lo sợ của phụ nữ, còn có càng ngày càng có nhiều người qua đường tụ lại.
Thân thể Cận Tử Kỳ khẽ rùng mình, giọng nói này trước đó không lâu cô còn nghe được, chẳng qua là khi đó nói chuyện mặt người toàn chứa ý cười, mà giờ khắc này lại chỉ có đau lòng sợ hãi, đầu óc của cô là một mảnh hỗn loạn, đột nhiên nhớ lại hình ảnh tông xe vừa rồi --
Cô rõ ràng đã bị xe Phương Tình Vân đụng trúng, nhưng lại chỉ té xuống đất tay chân cọ xát trầy chút da.
Cận Tử Kỳ cứng ngắc mà quay người lại, nhìn đám người ở bên cạnh vây quanh tầng tầng lớp lớp, tai như bị ù đi, không nghe đươc bọn họ đang nói cái gì, tiếng cảnh sát hỏi ở bên tai, nhưng cô chỉ thấy miệng của anh ta đang động đậy lúc mở lúc đóng mà thôi.
Mùi máu tươi nồng nặc ập vào mặt, vào giữa ngày hè chói chang kích thích dạ dày người ta một trận co rút.
Cận Tử Kỳ đẩy đám người ra, trên mặt đất, bảo mẫu lòng nóng như lửa đốt mà gọi xe cứu thương, cả sau lưng quần áo đều bị mồ hôi thấm ướt, vạt áo trước của cô ấy là một mảng máu đỏ lớn, mà bà Tần thì đang hấp hối nằm ở trong lòng của bảo mẫu.
Vừa rồi khi chiếc xe sắp đâm vào cô mà người đẩy cô ra lại là... Lại là mẹ của Tần Viễn.
Tay chân của bà Tần co quắp run rẩy, trên trán giống như có một đài phun nước, máu tươi không ngừng phún ra ngoài, mặt đường xi măng ngay lập tức nở rộ từng đóa hoa đỏ thắm quyến rũ, cắn nuốt sự khủng hoảng nguyên thủy nhất sâu trong đáy lòng người.
Sao lại thế này... Tại sao lại là chuyện như vậy...
Cận Tử Kỳ không kìm lòng được đưa tay ôm trán của mình, cảm thấy hình ảnh bị xé nứt rồi lại bình thường.
"Ha ha... ha ha... Đều chết hết rồi... Đều chết hết mới phải... Aha ha!"
Tiếng cười điên cuồng của Phương Tình Vân như một loại ma yểm vang lên, cô ta bị cảnh sát kéo xuống từ trên ghế lái, vệt máu từ đỉnh đầu xuống tới mặt, khi toét miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng, càng lộ vẻ khủng bố dữ tợn.
"Ha ha... Cận Tử Kỳ, mày đi chết đi... Đi chết đi... ha ha..."
Từ trong tiếng kêu gọi của bảo mẫu bà Tần từ từ mở mắt ra, đôi mắt, so với ngày trước càng thêm rã rời không có ánh sáng.
Bà chậm rãi quay đầu, khi nhìn thấy Cận Tử Kỳ mới dừng lại, sắc mặt vô cùng tái nhợt, giơ lên bàn tay dính đầy máu tươi.
"Tiểu Kỳ... Tiểu Kỳ... Khụ...khụ..."
Nương theo tiếng ho khan, một ngụm lại một ngụm máu tươi từ trong miệng bà Tần phun ra.
Cận Tử Kỳ quỳ một chân trên đất, tay run rẩy cầm lấy tay của bà Tần, "Cháu ở đây."
Trên mặt bà Tần là nụ cười hiền lành, chỉ là sắc mặt trắng bệch và đôi môi tím xanh tiết lộ tình huống của bà vô cùng gay go.
"Bác không nên nói nữa, xe cứu thương và bác sĩ lập tức tới ngay thôi."
Tay của bà Tần càng ngày càng lạnh, Cận Tử Kỳ dùng hai tay phủ lại, muốn ủ ấm cho tay của bà, sự hoảng sợ lại cuốn trôi thân thể của cô, một giọt nước mắt từ hốc mắt tràn ra, nhỏ xuống hoà vào máu tươi trên mu bàn tay của bà Tần.
Bà Tần khó khăn giật giật môi: "Đứa bé ngoan, khóc cái gì, ta bộ xương già này cũng sắp chết cũng là chuyện bình thường thôi, nếu không phải vì A Viễn, vài thập niên trước ta đã muốn đi theo ba của nó rồi, hiện tại cũng xem là như nguyện.”
"Bác đừng nói như vậy, bác sẽ khoẻ lại, không phải bác nói còn muốn đi sang Pháp ư, ở đâu đó Tần Viễn còn đang đợi bác!"
"Tiểu Kỳ, con không cần tự trách, mặc kệ chuyện của con, đây là nghiệt duyên của A Viễn, nó không có ở đây, đương nhiên chỉ có ta đây người làm mẹ đứng ra thay nó chuộc tội, hiện tại, một mạng đền một mạng, A Viễn và người phụ nữ đó cũng có thể được coi là thanh toán xong rồi."
Hơi thở của bà Tần càng ngày càng yếu, bà ngước nhìn Cận Tử Kỳ, trong ánh mắt loé lên ánh sáng sáng ngời: "Tiểu Kỳ, bao năm qua ta vẫn luôn lừa mình dối người, thật ra ta cũng hiểu được con và A Viễn không thể quay lại được, nhưng ta vẫn yêu cầu xa vời... Ta rất vui, trước khi ta chết còn có thể ở bên cạnh con, như vậy, ta cũng không có cái gì tiếc nuối."
"Bác gái!" Cận Tử Kỳ vội vàng kêu bà Tần: "Bác gái, bác đừng ngủ, bác gái..."
Nhưng, bà Tần ngửa đầu nhìn bầu trời, con ngươi lại từ từ tan đi mất ánh sáng, mí mắt chậm rãi rũ xuống, chút ánh sáng cuối cùng còn sót lại trong đáy mắt cũng rơi rụng thành tro tàn, bàn tay được Cận Tử Kỳ nắm lấy cũng vô lực mà trượt xuống.
"Chết rồi... Cuối cùng chết rồi... Đều chết hết rồi... Chết rồi mới tốt... ha ha!"
Tiếng cười điên loạn ngớ ngẩn kia giống như một khúc hát chia buồn thương tiếc lại đầy châm chọc cứ văng vẳng khắp bầu trời, thật lâu cũng chưa tản đi.