Editor: Tâm Thường Lạc
Sáng sớm hôm sau, Cận Mỗ Mỗ vẫn bị Tô Ngưng Tuyết chạy tới kéo đi rồi.
Nhưng quá trình gian khổ làm cho người khác phải chắt lưỡi hít hà.
Tô Ngưng Tuyết vất vả dỗ cậu xuống lầu, bà vừa đi mở xe một cái, quay người lại đã không thấy bóng dáng của cậu nhóc đâu nữa.
Ngay lập tức, Tô Ngưng Tuyết bị dọa đến sắc mặt đột biến, chẳng quan tâm khóa xe, ở chung quanh bệnh viện tìm một vòng, lại gọi điện thoại cho Tống Kỳ Diễn, mới biết được Cận Mỗ Mỗ đang ở trong phòng bệnh, đợi bà đi lên, lập tức nhìn thấy Cận Mỗ Mỗ đang uốn éo cái mông khiêu vũ.
Cận Mỗ Mỗ vốn vui tươi hớn hở nịnh nọt Cận Tử Kỳ, khi nhìn thấy Tô Ngưng Tuyết thì co chân chạy, nhưng vẫn là bị xách áo lại.
Lấy lý lẽ để nói, lấy tình để cảm động, cuối cùng thuyết phục cậu nhóc đến nhà trẻ để học.
Kết quả vừa đi ra khỏi phòng bệnh, Cận Mỗ Mỗ liền hai mắt trợn trắng, rồi ngã xuống mặt đá cẩm thạch.
Tô Ngưng Tuyết vội vàng ôm lấy thân thể nho nhỏ tròn vo kêu bác sĩ, Tống Kỳ Diễn cũng sợ điếng hồn tới mức ném tã lót chạy theo ra, nhưng sau khi bác sĩ đến vừa nói chích, Cận Mỗ Mỗ vốn hôn mê lập tức kéo quần nhảy dựng lên.
Đầu Tô Ngưng Tuyết đau như muốn vỡ ra, không thèm để ý Cận Mỗ Mỗ không đau mà rên rỉ, kéo theo bước đi.
Cuối cùng không còn cách nào khác, Cận Mỗ Mỗ đành phải đưa bàn tay nhỏ bé hướng về phía Tống Kỳ Diễn khóc lóc kể lể.
Trong lòng Tống Kỳ Diễn cũng không bỏ được, nhưng suy nghĩ lại muốn giáo dục thì cần phải dạy từ nhỏ, liền lặng lẽ quay lưng đi.
Cận Tử Kỳ ngoắc ngoắc tay Cận Mỗ Mỗ laji, rỉ tai Cận Mỗ Mỗ vài câu, Cận Mỗ Mỗ mới không còn ồn ào, yên tĩnh theo sát Tô Ngưng Tuyết bước đi, nhưng vẫn là ba bước quay đầu lại, tủi thân ngóng trông nói: "Kỳ Kỳ, đã nói thì phải giữ lời nha!"
Cận Tử Kỳ gật đầu, tất nhiên cô nhìn ra con trai lớn là vì sợ thất sủng mới dính bọn họ như vậy.
Tống Kỳ Diễn xoay người lại, nhìn thấy Cận Tử Kỳ cầm cuốn tạp chí đọc, không có chút nào giống như người mẹ bị chia lìa đau khổ, không nhịn được trách móc cô: "Em nhìn em xem, cũng không dịu dàng một chút, con trai còn tưởng rằng là anh sinh ra nó đó!"
Cận Tử Kỳ từ trên tạp chí ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn hắn một lát, sau đó nói: "Tiểu Bảo cần thay tã rồi."
Tống Kỳ Diễn giương mắt nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu Cận Tử Kỳ, nhưng cô thật giống như cố ý bỏ quên hắn, ngay cả nghía hắn một cái cũng không có, trong lòng uất ức, đúng lúc có dì vệ sinh đi vào, đụng phải họng súng của hắn.
"Bên kia có tã cần vứt bỏ." Hắn chỉ vào một cái tã đã thay đầy mùi khai nước tiểu mà căn dặn bà dì.
Bà dì vệ sinh nhìn hắn một lát, không lên tiếng.
Tống Kỳ Diễn vội ho một cái, chán nản đi qua, xách túi rác đã buộc lại lên, đi xuống dưới lầu để vứt.
——— —————
Cận Tử Kỳ ở bệnh viện một tuần mới xuất viện về nhà ở cữ.
Lúc đang đợi thang máy, trùng hợp gặp được Bạch Tang Tang được Bạch Phu Nhân đẩy xuống dưới lầu tản bộ.
Vì sau gáy của Bạch Tang Tang bị đập rách ra một đường rách rất lớn, để khâu vết thương lại thì không thể không cạo đi mái tóc xoăn dài bồng bềnh uốn lượn, cộng thêm việc té lăn từ trên lầu xuống, một bên đầu gối đã gãy nát xương, dẫn đến cô ta chỉ có thể sử dụng xe lăn thay thế đi bộ.
Cận Tử Kỳ mới đầu nhìn thấy Bạch Tang Tang, có chút không kịp phản ứng, không thể tin, người phụ nữ trước mắt mình đây đầu quấn băng như xác ướp, mặt mũi tràn đầy máu bầm, ngồi ở trên xe lăn cử động chậm chạp chính là Đệ Nhất Danh viện giới kinh doanh của thành phố S.
Bạch Tang Tang tất nhiên nhìn ra Cận Tử Kỳ kinh ngạc, không thể chịu đựng nổi mà lấy tay bụm mặt, khàn giọng thúc giục mẹ đi nhanh lên.
Quả thật, cô ta bây giờ, nào còn nửa điểm khí chất cao quý trang nhã?
Trở lại phòng bệnh, Bạch Tang Tang tức giận ném bình hoa trên tủ giường lên trên tường, giữa tiếng thuỷ tinh vỡ nát cất giọng thét lên.
"A...."
Bạch Phu Nhân hoảng sợ tiến lên ôm lấy cô ta: "Tang Tang, bác sĩ nói con không thể kích động, tuyệt đối đừng nổi giận mà!"
Người ngoài có thể thấy được bề ngoài chật vật của Bạch Tang Tang, nhưng không thể biết rằng, Bạch Tang Tang té ngã đã khiến sau gáy bị thương nặng, đã tổn thương đến thần kinh thị giác, thị lực của cô ta đang từ từ chuyển biến kém đi, kết quả xấu nhất, là sẽ dẫn đến mắt bị mù.
Tuy rằng vợ chồng nhà họ Bạch giấu Bạch Tang Tang, nhưng Bạch Tang Tang không phải kẻ ngốc, làm sao sẽ không nhận ra hai mắt của mình có gì đó là lạ.
"Con muốn giết hắn, con muốn giết hắn!”
Bạch Tang Tang ôm lấy đầu mình quấn đầy băng gạc, lắc đầu điên cuồng, đau khổ tột cùng.
Bạch Phu Nhân ôm cô ta thật chặt, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nghẹn ngào, "Tang Tang, bà điên kia đã bị cảnh sát mang đi, cảnh sát sẽ cho chúng ta công đạo, con yên tâm tĩnh dưỡng thân thể quan trọng hơn."
Bạch Tang Tang nghe thấy Bạch phu nhân, bên môi kéo ra một nụ cười nham hiểm hung ác: "Bà điên làm sao?"
Trong lòng bỗng chốc lộp bộp, Bạch Phu Nhân bỗng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Không đợi Bạch Phu Nhân hỏi tới xảy ra chuyện gì, bác sĩ và hai cảnh sát đã đến.
Bạch Phu Nhân nhìn thấy con gái của mình bày ra khuôn mặt tươi cười giả tạo hoàn toàn không có sự chân thành, có chút mờ mịt lúng túng.
Chẳng lẽ không phải bà điên Tống Nhiễm Cầm kia làm, vậy sẽ là ai làm...
Sau đó đôi mắt Bạch Phu Nhân bỗng dưng trợn to, trong căn biệt thự kia, khi đó không nhìn thấy Tô Hành Phong!
Một khi Tống Nhiễm Cầm đã ở trong nhà, đứa con trai Tô Hành Phong này làm sao có thể bỏ mặc Tống Nhiễm Cầm có phần ngốc nghếch điên khùng mà không quan tâm chứ?
Cảnh sát cầm giấy bút đối với chuyện phát sinh trong biệt thự đã tra hỏi cặn kẽ.
Bạch Phu Nhân nhìn cảnh sát, hận không thể lập tức lôi kéo tay của anh ta nói cho anh ta biết thủ phạm thật sự là cái kẻ đáng chém ngàn dao kia.
Nhưng...
Bà ta không có bằng chứng!
Mà Bạch Tang Tang, hai tay siết lấy chiếc chăn mỏng thật chặt, sắc mặt bình tĩnh trần thuật những gì mình biết.
"Tôi không nhìn thấy là ai ở phía sau đẩy tôi, chỉ là cảm giác được mình bị đẩy một cái, sau đó liền đứng không vững mà té xuống, trong mơ mơ màng màng tôi có mở mắt một lần, nhìn thấy là Tống Nhiễm Cầm đứng tại đầu bậc thang."
Bạch Phu Nhân lo lắng: "Tang Tang, con hãy nhớ lại cho kỹ, xác định là Tống Nhiễm Cầm sao?"
Bạch Tang Tang gật đầu, môi có chút tái nhợt, thật ra cô ta cũng muốn báo họ tên của cái tên khốn kia cho cảnh sát.
Cảnh sát lại hỏi thăm một vài vấn đề mới rời đi.
Trước khi đi, cảnh sát nói với Bạch Tang Tang, bởi vì cuối cùng cô ta được mang tới đây cứu chữa, không có tạo nên nguy hiểm đến tính mạng, huống hồ đây coi như là phát sinh tranh chấp trong nhà, cho nên không thể làm thành vụ án hình sự để xử lý.
Lúc cảnh sát nói đề nghị hai bên tự đi thương lượng giải quyết hoặc có thể tự mình đi đến tòa án đề lên tố tụng, Bạch Phu Nhân lập tức sốt ruột.
"Đồng chí cảnh sát, anh đang nói giỡn sao? Con gái của tôi đã bị thương ra nông nổi như vậy rồi, vậy mà anh còn nói không có bị nguy hiểm đến tính mạng? Chẳng lẽ thật sự muốn con gái của tôi lạnh như băng nằm ở nhà xác mới tính là có chuyện sao? Chẳng lẽ, người kia lại vô sự rồi?"
"Mẹ, đừng nói nữa."
Bạch Tang Tang ngăn Bạch Phu Nhân lại, quay đầu qua cười nói với cảnh sát: "Phiền anh phải đến đây một chuyến. Tôi đã biết rồi, chuyện bồi thường, chúng tôi sẽ tự thương lượng."
Sau khi cảnh sát rời đi, Bạch Phu Nhân đóng cửa lại, xoay người liền vội vàng quở trách Bạch Tang Tang.
"Tang Tang ơi! Chuyện này đã đến lúc nào rồi, con còn bỏ qua cho tên khốn nạn đó như vậy, con..."
"Mẹ, mẹ yên tâm đi, con không có ý định cứ thế mà bỏ qua đâu."
Tay Bạch Tang Tang nắm chặt lại thành quyền, trong đôi mắt nheo lại lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
——— —————
Chiếc xe trở lại Tống Trạch, Cận Tử Kỳ vừa được Tô Ngưng Tuyết dìu xuống xe, bên cạnh lại đột nhiên có một người xuất hiện.
Tô Ngưng Tuyết theo bản năng chắn trước mặt Cận Tử Kỳ bảo vệ, sau đó nhìn thấy rõ đối phương lại là Tô Hành Phong.
"Dì Tuyết, Tử Kỳ, là tôi."
Dáng vẻ của Tô Hành Phong rất suy sụp, trên người áo sơ mi đầy nếp nhăn, giống như đã mấy ngày không tắm giặt.
Trên mặt mọc đầy râu ria, mặt mày đầy vẻ mệt mỏi khó diễn tả bằng lời, anh ta như vậy, nếu không phải vừa rồi lên tiếng, sợ rằng Tô Ngưng Tuyết và Cận Tử Kỳ cũng không nhận ra được đây là Tô Hành Phong tao nhã lịch sự ngày xưa.
Tô Hành Phong thế này rõ ràng trở nên đối lập với cái người hăng hái đầy sức sống trước đây không lâu, dường như tưởng chừng là hai người.
Tô Hành Phong đột nhiên xuất hiện tại nơi này, có lẽ là vô sự bất đăng tam bảo điện.
Cận Tử Kỳ nhếch khóe môi, từ sau lưng Tô Ngưng Tuyết đi ra: "Anh tới đây có chuyện gì không?"
Tô Hành Phong nhìn Tô Ngưng Tuyết vài lần, hiển nhiên là có chuyện muốn nói riêng với Cận Tử Kỳ.
Nhưng Tô Ngưng Tuyết thật giống như không thấy được ý tứ trong mắt anh ta, dìu Cận Tử Kỳ vượt qua anh ta đi đến tòa nhà lầu chính.
"Bây giờ con đang là ở cử, bên ngoài rất nóng, hãy nhanh về phòng nghỉ ngơi đi.”
Còn Tống Tiểu Bảo thì được y tá chuyên môn được mời tới chăm sóc bế trên tay, y tá liếc nhìn Tô Hành Phong vài lần đầy đề phòng cẩn thận mới bước nhanh rời đi.
Hiển nhiên, theo ý cô ấy, Tô Hành Phong bộ dạng này chính là khóc lóc om sòm dây dưa đòi tiền.
Đợi vào tòa nhà lầu chính, Tô Hành Phong cũng là theo đó bước đi theo ở phía sau, Cận Tử Kỳ dừng chân lại một chút, nói với Tô Ngưng Tuyết vài câu, tuy rằng mặt mũi Tô Ngưng Tuyết tràn đầy chú ý, nhưng sau khi dẫn cô đi đến phòng khách thì cũng đi ra.
"Nói đi, có chuyện gì."
Sau khi người giúp việc để ly nước xuống rồi rời đi, Cận Tử Kỳ mới nhìn lên Tô Hành Phong nhàn nhã mà mở miệng.
Tô Hành Phong ngước nhìn Cận Tử Kỳ ngồi trên sô pha thân ở trong nhung tơ thiếp vàng, đèn thủy tinh ánh lên làn da trắng như ngà của cô, ngũ quan tinh tế mà gợi cảm, khiến cô nhìn qua xinh đẹp tao nhã, đến cả ánh mắt cũng mang theo thương xót.
Tô Hành Phong nắm chặt hai quả đấm, vẫn là lấy hết dũng khí nói ra mục đích mình đến đây.
Thật ra mục đích đến đây của anh ta rất đơn giản -- cứu Tống Nhiễm Cầm.
"Em cũng biết tình cảnh hiện tại của tôi." Tô Hành Phong hơi có vẻ khó xử ngượng ngùng mà nói ra hoàn cảnh của mình.
Cận Tử Kỳ gật đầu, miệng hớp tí nước ấm, ngoài ra không còn có biểu hiện gì khác.
Ngũ quan của Tô Hành Phong lại dữ tợn, vừa nghĩ tới cảnh khốn khó của mình gặp phải những ngày qua liền cắn răng.
"Nhà họ Bạch giở thủ đoạn ở trong bóng tối, bên chỗ cục cảnh sát căn bản tôi không có được tí kẽ hở để chen vào, tuy rằng cảnh sát nói Bạch Tang Tang không ngại sẽ thả người, nhưng ngày hôm qua khi tôi đi đến thăm mẹ của tôi, trong đó vốn dĩ chẳng phải chỗ cho con người sống, giam chung chỗ với bà ấy đều là mấy tên tội phạm lưu manh, động một chút lại quyền đấm cước đá... Trước kia có ông ngoại ở đây, nhưng bây giờ, cây đổ thì khỉ rã bầy, những người kia nhìn thấy tôi đều quay đầu bỏ đi, nhận được điện thoại của tôi thì lại nói có việc bận liền cúp máy, sau đó cũng không chịu nghe máy nữa..."