Editor: Tâm Thường Lạc
bây giờ Tô Hành Phong hoàn toàn mất đi lý trí, hoàn toàn mà nói đã không cần suy nghĩ, chỉ phát tiết sợ hãi và tức giận trong lòng.
Kiều Niệm Chiêu co rúc ở trên mặt đất, đau đến chết đi sống lại, lời nói của Tô Hành Phong càng giống là con dao giết chết trái tim, làm thể xác và tinh thần cô ta đồng thời chịu tra tấn, cô ta bò trên mặt đất, muốn né tránh sự đánh đập tàn nhẫn của Tô Hành Phong, nhưng bất kể cô ta trốn ở đâu, quyền đấm cước đá của Tô Hành Phong dường như là dính ở trên người cô ta, trốn thế nào cũng không tránh được.
Hắc Lão Tứ thấy kinh hồn bạt vía, hung hăng hất Tô Hành Phong xuống mặt đất một cái, Tô Hành Phong bị hất mạnh mà té xuống đất, rất lâu cũng không đứng dậy nổi, chỉ ôm lấy cánh tay bị thương của mình mà cắn răng chịu đựng.
Hắc Lão Tứ xoay người thì mặt mũi tràn đầy ân cần mà nâng Kiều Niệm Chiêu dậy: "Vợ à, có sao hay không?"
Tóc tai Kiều Niệm Chiêu rối bời, khuôn mặt bầm đen, hai tay vì che chở bụng lại càng vô cùng thê thảm, đến cả khóe môi cũng nhỏ máu.
Mỗi lần đều được Hắc Lão Tứ ôm chặt vào lòng, Kiều Niệm Chiêu cuối cùng không nhịn được gào khóc, Hắc lão đại thấy đau lòng không thôi, chỉ có thể không ngừng vụng về vỗ vỗ vào sau lưng của cô ta, không ngừng an ủi.
Kiều Niệm Chiêu giống như con nai con bị hoảng sợ co rúc toàn bộ người vào trong ngực Hắc Lão Tứ, được thân thể cao lớn của Hắc Lão Tứ bảo vệ.
"Đừng sợ, đừng sợ, tôi ở đây, tôi sẽ luôn bảo vệ em..."
Đột nhiên, giữa hai chân trắng trẻo của Kiều Niệm Chiêu có dòng máu đỏ chảy ra.
Kiều Niệm Chiêu hoảng hốt, cúi đầu, chỉ cảm thấy trong tầm mắt bị nước mắt làm mờ như sương mù bỗng chốc nhuộm đầy sắc đỏ dọa người.
Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì, con của cô, đứa nhỏ...
Bụng truyền đến một cơn đau đớn như kim châm muối xát, ngũ quan xinh đẹp của Kiều Niệm Chiêu nhăn nhó, môi xanh xao toàn thân phát run, chỉ có thể níu chặt lấy cánh tay của Hắc Lão Tứ, sợ hãi mà khóc lên: "Con của tôi... Đứa nhỏ..."
Mắt của Hắc Lão Tứ cũng đỏ lên, lau đi máu trên đùi Kiều Niệm Chiêu, nhưng máu càng chảy càng nhiều, đến khi nhuộm đỏ tay gã.
Mà đúng lúc này, bên ngoài biệt thự, tiếng còi xe cảnh sát đang tiến đến gần.
Trong lòng Hắc Lão Tứ hoang mang luống cuống, nhưng vẫn không có vứt Kiều Niệm Chiêu lại, đôi mắt đỏ bừng đang nhìn Tô Hành Phong chằm chằm.
"Mày cái đồ tng trùng lên não, nếu như vợ tao xảy ra chuyện gì, tao sẽ không bỏ qua cho mày! Tao sẽ cho mày đền mạng! Một mạng thường một mạng!"
Tô Hành Phong ngã ở trên mặt đất cười nhạo: "Mày là đồ ngu, nó có rất nhiều đàn ông, mày được tính là cái gì? Lại nói, đứa nhỏ trong bụng là của mày sao? Mày căng thẳng vớ vẩn cái gì, nếu như đứa nhỏ sẩy mất đi không phải vừa vặn tiện nghi cho mày sao?"
Hắc Lão Tứ tức giận mắng: "Mày là thằng khốn! Cái thai của cô ấy là của mày, thế mà mày vẫn cứ đối với cô ấy như vậy, mày không phải con người."
"Con của tao?" Tô Hành Phong lạnh lùng ngước nhìn Kiều Niệm Chiêu đầu đầy mồ hôi lạnh: "Tại sao tao không biết?"
Đầu óc Kiều Niệm Chiêu không tỉnh táo, sự đau đớn mãnh liệt giày vò lấy cô ta, trong lúc mơ hồ, nghe được giọng nói của Tô Hành Phong cười mỉa, cũng khơi dậy nỗi căm giận và thống hận anh ta chôn giấu trong lòng đã lâu.
Cô ta cố nén cơn đau sanh non, rống lên một tiếng the thé, dùng sức đẩy Hắc Lão Tứ ra nhào về phía Tô Hành Phong.
"Vợ!" Trong ngực Hắc lão đại trống rỗng, ngẩng đầu lập tức nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu và Tô Hành Phong dính với nhau.
Tô Hành Phong không ngờ Kiều Niệm Chiêu cư nhiên vẫn còn sức vồ đến, nhất thời không chú ý, bị Kiều Niệm Chiêu áp chế trên mặt đất, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Kiều Niệm Chiêu dường như nổi điên dùng móng ngón tay sắc bén giáng xuống người anh ta.
"Chết tiệt! Con đàn bà điên!"
Tô Hành Phong hào không thương hoa tiếc ngọc mà vung qua một cái tát, Kiều Niệm Chiêu đã trúng một bạt tai, nhưng không hề tránh né, mà bắt được tay của Tô Hành Phong, giống như con chó điên cắn lấy tay anh ta, trên dưới hai hàm răng đều nghiến chặt.
Tô Hành Phong đau đến thở gấp không ngồi dậy được, vừa sợ vừa tức lật người áp chế Kiều Niệm Chiêu, chân dùng sức mà đá cô ta.
"Đồ đê tiện, buông tay của tao ra, mau nhả miệng ra!"
Nhưng lúc này Kiều Niệm Chiêu đã lún sâu vào nỗi thống hận mất đi đứa bé, làm sao chịu thả, đau đớn trên người chỉ là dấy lên sự căm phẫn sâu tận nơi đáy lòng của cô ta, trên răng liều mạng dùng sức, không khoan nhượng, máu chảy đầm đìa trên tay Tô Hành Phong rồi cắn xé giật xuống một miếng da thịt!
Tô Hành Phong đau đến nước mắt tràn ra, kêu gào lên, lăn lộn trên mặt đất, tay đã bị máu tươi nhuộm đỏ, nhìn thấy mà giật mình.
Kiều Niệm Chiêu loạng choạng mà đứng dậy, nhìn dáng vẻ Tô Hành Phong thống khổ, nhổ ra một miếng thịt trong miệng, mồm miệng dính đầy máu tươi cười toe toét, ha ha ha ha, tiếng cười càng lúc càng lớn, vang vọng cả căn biệt thự.
Cô ta và Cận Tử Kỳ đấu nửa đời người, đến cuối cùng lấy được lại là cái gì?
Người mẹ mà cô ta yêu quý nhất cư nhiên để một mình cô ta lại cái đầm rồng hang hổ này, người cha từ nhỏ yêu thương chiều chuộng cô ta cũng muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với cô ta, Tô Hành Phong, người đàn ông mở miệng ra là nói muốn chăm sóc cho cô ta một đời một kiếp lại nói cô ta là đồ đê tiện...
Sau khi cười, Kiều Niệm Chiêu ôm bụng chậm rãi ngồi xuống đất, nhỏ giọng nhẹ nhàng khóc thút thít.
Thì ra, quay đầu lại, cô ta thật sự không đạt được thứ gì, vẫn là đứa con gái riêng trong khu phố nghèo.
Phát tiết xong oán hận trong lòng, tiếng còi cảnh sát ở đằng kia càng lúc càng gần, Kiều Niệm Chiêu quay đầu, nhìn Hắc Lão Tứ.
"Ông còn muốn lấy tôi làm vợ không?"
Hắc Lão Tứ lau lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, ngây ngốc gật đầu, giống như sợ cô ta không tin, lại gật gật thật mạnh.
Kiều Niệm Chiêu cười lên một nụ cười rực rỡ, phối hợp với bộ dáng bây giờ có chút khủng bố, đưa tay về phía Hắc Lão Tứ --
"Vậy bây giờ dẫn tôi đi đi."
Hắc Lão Tứ vội vàng tiến lên cõng Kiều Niệm Chiêu không ngừng chảy máu lên, đẩy cửa chính ra rồi lập tức xông ra ngoài.
——— ———
Đợi sau khi cảnh sát chạy tới, lập tức nhìn thấy trong biệt thự ngổn ngang lung tung và hai mẹ con ngã trên đất hôn mê.
Mà cạnh chân Tô Hành Phong, còn có một miếng thịt bị đạp nát.
Có nữ cảnh sát còn trẻ, nhìn cũng không nhịn được che miệng quay lưng đi.
"Cô Bạch, hiện tại nên xử lý như thế nào?"
Bạch Tang Tang từ bên trong đám cảnh sát đi ra, toàn thân ăn mặc hiện đại sành điệu, lấy kính râm trên sống mũi xuống.
Cô ta đi đến phía sau rèm che của cửa sổ sát đất, duỗi tay, không biết từ đâu cầm lấy một cái máy quay phim ra.
Bạch Tang Tang thấy một mảnh hỗn độn trên mặt đất, hai mắt bắn ra tia sáng lạnh lùng, chậm rãi nói: "Có thể như thế nào? Các người trước kia phá án làm sao, hiện giờ liền xử lý như thế ấy, chẳng lẽ vì tôi mà muốn phá lệ?"
Cảnh sát bắt đầu tiến hành làm việc, có nhân viên y tế mang cáng cứu thương khiêng Tống Nhiễm Cầm lên trên xe cứu thương.
Sau đó khi nhân viên y tế muốn nâng Tô Hành Phong lên, Bạch Tang Tang lại mở miệng: "Chờ một chút."
Cô ta cất bước đến bên cạnh Tô Hành Phong, nửa ngồi, dùng cái gọng kính râm lạnh buốt gẩy gẩy lên gương mặt đẹp trai trắng bệch của Tô Hành Phong, đôi môi đỏ bừng khẽ nhếch lên, "Tôi từng nói, đổi lại là tôi, sẽ khiến cho anh cửa nát nhà tan."
Hàng lông mi của Tô Hành Phong giật giật, nhưng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Bạch Tang Tang khịt mũi cười lạnh, đứng dậy, ưu nhã mang kính râm vào, sau đó xoay người lên lầu: "Có chuyện gì thì liên lạc với tôi."
——— ————
Tô Hành Phong được đưa đến bệnh viện thì đã tỉnh lại, cuối cùng là bên tay trái của anh ta mất đi một miếng thịt.
Chỉ cần hơi động một chút, anh ta liền đau đến mức mồ hôi lạnh ứa ra, thỉnh thoảng lại thấm ra máu.
Mà Tống Nhiễm Cầm cũng được cứu kịp thời tỉnh lại, nhưng thần trí lại ngây ngây ngô ngô, có phần không tỉnh táo lắm.
Tô Hành Phong đối với Kiều Niệm Chiêu hận đến thấu xương, lại không tìm được cô ta đi đâu, chứ đừng nói chi là báo thù!
Anh ta tức giận quét hết tất cả mọi thứ trên tủ giường, lại không cẩn thận va chạm vào vết thương, đau đến mức kêu lên.
Không đợi Tô Hành Phong hít sâu một hơi, anh ta lại thấy được mình trong tin tức trên TV ở phòng bệnh.
"Con cóc ghẻ chính là con cóc ghẻ, bắt chước thế nào cũng sẽ không thành Thiên Nga Trắng được, anh và mẹ của anh bị Tống Kỳ Diễn đuổi ra đây, ăn nhờ ở đậu, tôi nói thật, các người đúng là đáng đời, đây chính là số mạng của các người, số mạng của kẻ hạ đẳng!"
Sắc mặt của Tô Hành Phong trắng nhợt, thân thể run run, lảo đảo mà phóng tới trước ti vi, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình.
Trong màn hình, Kiều Niệm Chiêu khi dễ chê cười, mà anh ta, hai tay đang bị cái gã đàn ông thô lỗ kia bắt chéo ra sau lưng chế ngự bắt quỳ một chân xuống đất.
Trước mặt Tô Hành Phong bỗng tối sầm, thân thể cao gầy nhoáng một cái động, đụng phải cạnh giường.
"Sao lại thế này... Sao lại thế này..."
Tô Hành Phong nắm tóc, mà trên TV vẫn đang tiếp tục chiếu lại từng màn ở trong biệt thự trước đó.
Thậm chí ngay cả cảnh anh ta và Kiều Niệm Chiêu vật lộn với nhau đều bị ghi hình lại rõ ràng...
Mà tiêu đề mẩu tin này chính là --
Người yêu ngày xưa ân ái trở mặt thành thù, Kim Ốc Tàng Kiều, kiều giấu tình lang, bắt kẻ thông dâm trong phòng!
Tô Hành Phong tức giận quá nện một đấm vào màn hình TV, cánh tay phải khó khăn lắm mới được may lại vết thương lại trật khớp!
——— ————
Ở bệnh viện đợi cả đêm cuối cùng Tô Hành Phong không nhịn được những chuyện linh tinh kia nên mang theo Tống Nhiễm Cầm xuất viện.
Vừa về tới biệt thự, lập tức nhìn thấy ở trước cửa có hai rương hành lý rất lớn.
Mà Bạch Tang Tang thì bắt chéo hai chân ngồi ở trong phòng khách nhỏ trên chiếu tới trên lầu hai, ngồi trên giữa sofa cắt móng tay, nhìn thấy bọn họ ban ân mà nhấc mí mắt lên: "Tôi còn tưởng rằng chí ít các người sẽ ở lại một ngày mới trở về."
Tô Hành Phong chịu đựng lửa giận trong lồng ngực, chỉ vào vali lạnh lùng hỏi: "Vậy là có ý gì?"
Bạch Tang Tang đặt kềm cắt móng tay xuống, đứng dậy, "Có ý gì, tự anh không thấy sao?"
"Bạch Tang Tang, cô đây là giậu đổ bìm leo!" Tô Hành Phong nhìn Bạch Tang Tang đầy căm tức.
Trong tay Bạch Tang Tang có thêm mấy tờ giấy, đưa cho Tô Hành Phong: "Giấy thỏa thuận li hôn, ký đi."
Tô Hành Phong nhận lấy, nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp xé tan thành từng mảnh, giơ tay lên ném một cái, lập tức giấy vụn bay đầy trời.
"Thế nào, lúc tôi hữu dụng thì mở to mắt trông mong mà dính sát, hiện tại thì vội vã đuổi tôi đi sao? Tôi cho cô biết, không dễ như vậy đâu! Tôi không dễ chịu, cô cũng đừng hòng tốt hơn!"
"Tô Hành Phong, anh là người đàn ông có da mặt dày nhất mà tôi từng gặp."
Bạch Tang Tang nghiêng mắt liếc nhìn Tống Nhiễm Cầm điên khùng ngốc nghếch, xem thường mà nhếch nhếch khoé môi: "Lúc trước tôi cho phép anh mang theo mẹ của anh đến biệt thự do cha tôi đứng tên, đó là tôi nể tình nể nghĩa vợ chồng chúng ta, tôi không thể sinh con, anh muốn có một đứa bé, tôi có thể bấm bụng, cho anh tìm một người mang thai hộ, biết tình yêu giữa các người, cho nên tôi lẩn đi xa xa."
Cô ta nói xong hít vào một hơi, "Nhưng mà các người thì sao? Kiều Niệm Chiêu cư nhiên ở trong biệt thự của tôi tư thông với gã đàn ông hoang dã khác, anh và gian phu muốn đánh nhau thì đi ra ngoài, chứ không phải ở trong biệt thự này, Tô Hành Phong, anh không chỉ không nể mặt tôi, còn muốn tát lên trên mặt cha tôi một bạt tai sao? Anh cho rằng Bạch Tang Tang tôi là cái gì, cho rằng nhà họ Bạch là cái gì?!”
Tô Hành Phong nhìn bộ dạng cô ta nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, cười nhạo: "Nói đến dễ nghe như vậy, thế sao cô không nói tất cả chuyện này đều là do cô đã sắp đặt sẵn? Bạch Tang Tang, cô cho rằng tôi sẽ tin cô có lòng tốt như vậy sao?"
Bạch Tang Tang cũng không tức giận, mím mím môi: "Một khi đã như vậy, tôi cũng không còn gì để nói, chúng ta gặp trên tòa án."
Nói xong, cô ta xoay người xuống lầu, Tô Hành Phong nhìn chằm chằm bóng lưng của cô ta, trong mắt bắn ra ánh sáng đầy căm thù.
Không biết Tô Hành Phong từ đâu có dũng khí, đột nhiên tiến lên, dùng sức mà đẩy Bạch Tang Tang về phía trước --
Phía sau lưng Bạch Tang Tang bất ngờ không cảnh giác mà bị đẩy, cả người mất đi trọng tâm, trượt chân, thét lên một tiếng chói tai, hai tay quơ múa trên không trung vài cái cố gắng bắt lấy cái gì, nhưng cuối cùng vẫn là lăn tròn xuống.
Tô Hành Phong đứng tại đầu bậc thang, tận mắt nhìn thấy lên Bạch Tang Tang lảo đảo lăn xuống, cuối cùng sau gáy cô ta đập mạnh vào bậc thang cuối cùng, ngay lập tức, có dòng máu đỏ sậm từ giữa mái tóc chảy ra.
Nhưng một phút đồng hồ sau, chiếc áo voan màu trắng của Bạch Tang Tang đã bị máu tươi nhuộm thành một đóa hoa máu quyến rũ.
Vui sướng nhất thời qua đi, nhìn Bạch Tang Tang sắc mặt như tro tàn nằm ở nơi đó, sợ hãi từng chút từng chút một đánh úp lên quanh thân Tô Hành Phong, con ngươi của anh ta chợt co rụt lại, cả người lảo đảo mà lùi lại, ngã trên mặt đất.
Anh ta giết người, giết người...
Tay Tô Hành Phong run rẩy sờ soạng mặt mình, sau đó, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng cãi ầm ĩ.
"Cái thằng Tô Hành Phong kia thật sự không ra gì, ăn nhờ ở đậu còn dám kiêu ngạo như vậy, hôm nay phải đuổi mẹ con nó đi ra!"
"Bà yên tĩnh một chút đi, lúc trước nếu không phải bà khuyến khích, Tang Tang sẽ phải gả cho thằng đó sao?"
Là hai ông bà già nhà họ Bạch kia?!
Tô Hành Phong vội vàng vịn vào vách tường mà ngồi dậy, hai tay run run dữ dội, sau đó nhìn thấy hai bóng người ở sau tấm rèm che của cửa sổ sát đất.
Anh ta nuốt nước miếng, yết hầu khô khốc đến phát đau.
"Ha ha, một con dê, hai con dê, ba con dê..."
Bên cạnh truyền đến tiếng thì thầm ngốc nghếch.
Tô Hành Phong chợt quay đầu, nhắm mắt lại, rồi đẩy Tống Nhiễm Cầm còn đang lầm bầm lầu bầu tới đầu bậc thang, mình thì chạy trốn vào trong phòng, đóng cửa lại thật chặt, dựa vào cánh cửa rồi từ từ trượt xuống ngồi bệt dưới đất.
Mà bên ngoài, rất nhanh đã vang lên tiếng gào kinh hoảng của bà Bạch: "A.... Giết người!"
Ngay sau đó, tiếng la đầy khủng hoảng của Tống Nhiễm Cầm vang dội cả căn biệt thự...