Editor: Tâm Thường Lạc
Tiêu Tiêu chỉ cần nghĩ tới có Trâu Hướng đứng ở phía sau, nâng cả tay cả chân bước đi thật nhanh trên đường.
Cái vali hết lần này đến lần khác nện vào gót chân, không cần cởi giày, cô cũng đã đoán được chân mình rách da chảy máu.
"Tiêu Tiêu!" Tiếng hét của Trâu Hướng đột ngột truyền đến.
Thân hình Tiêu Tiêu khẽ giật mình, vừa quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Trâu Hướng đã chạy tới chỗ cô.
Mắt thấy Trâu Hướng muốn đuổi tới trước mắt, Tiêu Tiêu lôi kéo cái vali nhanh chân chạy điên cuồng.
"Tiêu Tiêu, đứng lại, đừng chạy, tôi có lời muốn nói với cô!"
Trâu Hướng phá thông dòng người qua lại chắn ngang đường, đuổi theo Tiêu Tiêu gắt gao, nhìn thấy cô băng xuyên qua đường còn mình lại bị đèn xanh đèn đỏ ngăn lại.
Trâu Hướng đột nhiên sinh ra một loại ý niệm trong đầu là hôm nay để cho cô chuồn đi mất về sau gặp lại cũng khó, sau khi lo lắng, cậu kéo căng cổ họng, ở trên đường lớn quát lên: "Có giật đồ, có kẻ giật đồ!"
Tiêu Tiêu theo tiếng quay đầu, lập tức nhìn thấy Trâu Hướng bị ngăn ở đường kẻ vạch cho người đi bộ bên kia, chẳng qua là cô còn chưa mở miệng nổi cáu, đã nghe thấy --
"Ai giúp tôi bắt lấy cô gái giật đồ kia, tôi sẽ chia một nửa đồ trong cái vali kia cho người đó!"
Mắt Trâu Hướng nhìn cô chằm chằm, lời nói lại là đối với những người ở gần khu vực đó, nhìn thấy Tiêu Tiêu càng chạy càng nhanh, trong lòng gấp đến độ xoay quanh, đèn xanh đèn đỏ vừa chuyển đổi liền hối hả đuổi theo.
Ở ven đường có cảnh sát giao thông điều khiển chỉ nghe được ba chữ "Có giật đồ" lập tức cũng theo Trâu Hướng cùng đuổi bắt Tiêu Tiêu, người qua đường vừa nghe có thể được chia một nửa tiền tài vật chất cũng hưng phấn mà vừa đuổi theo vừa hô: "Phía trước kẻ trộm, đứng lại, đứng lại!"
Thậm chí ngay cả bà cô già vốn ngồi chơi ở bồn hoa ven đường cắn hạt dưa, cũng vô cùng phấn chấn nhanh nhẹn lê theo dép lào lẹp xẹp mà tiến lên phía trước vây một đoạn, còn có cụ bà chống gậy thất tha thất thểu, răng đã rụng sạch, miệng khi mở khi đóng.
"Bỏ lại... Đừng chạy trốn... Mau bỏ lại đây."
Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy đằng sau tiếng động càng lúc càng lớn, không quay đầu lại còn may, vừa quay đầu lại thì sợ tới mức đầu gối mềm nhũn suýt chút nữa ngã sấp xuống đất.
Người đằng sau đuổi theo cô ít nhất cũng cỡ hai mươi người, trong tay hoặc nhiều hoặc ít còn cầm chút đồ.
Càng chạy trốn lên phía trước, càng có nhiều người đuổi theo, hầu hết là mấy người nhàn rỗi không có chuyện gì làm tham gia náo nhiệt.
Trong lòng Tiêu Tiêu thầm mắng Trâu Hướng vô sỉ, kéo theo cái vali liều mạng mà chạy về phía trước.
Vì vậy trên đường lớn trung tâm thành phố, trình diễn tiết mục chuột chạy qua đường, người người vây đánh đầy phấn khích.
Thậm chí có cảnh sát nhận được điện thoại báo án, khởi động xe cảnh sát mở còi báo động Ulla Ulla ở trên đường cái qua qua lại lại.
Tiêu Tiêu mệt đến thở hồng hộc, cũng không dám tuỳ tiện dừng lại, cuối cùng chạy vào một con hẻm nhỏ, lại rẽ bảy tám cái cua quẹo mới thoát khỏi mấy chú mấy dì, mấy ông mấy bà bác kia, cô dựa vào vách tường, thở hồng hộc giống con cún Nhật.
"Trâu Hướng anh giỏi lắm, lần này tôi không để yên cho anh đâu!"
Tiêu Tiêu thở gấp đủ rồi thì nổi cáu, cởi giày kiểm tra xem xét chân của mình, lập tức nhíu mày lên, quả thức phồng chân rồi!
Trong lòng đối với Trâu Hướng oán niệm lại thâm sâu vài phần.
Người đàn ông này thật đúng là cố chấp, bò lộn giường cô cũng đã không nói gì, còn để bụng làm chi nữa?
Tiêu Tiêu cầm hành lý của mình, khập khiễng mà chuẩn bị ra ngõ nhỏ đón xe về nhà.
Kết quả đi chưa được mấy bước, lập tức nhìn thấy Trâu Hướng ở đầu ngõ.
"Tiêu Tiêu, đừng chạy, tôi thật sự có chuyện muốn nói với cô!"
Nhìn thấy Tiêu Tiêu lại muốn chạy đi, Trâu Hướng lớn tiếng gọi, dưới chân không ngừng thẳng tiến lên.
Tiêu Tiêu chạy trốn không kịp, bị Trâu Hướng bắt lại.
"Rốt cuộc anh muốn thế nào?" Tiêu Tiêu vùng vẩy tay Trâu Hướng, mất kiên nhẫn hỏi ngược lại.
Trâu Hướng nhìn hai má cô đỏ bừng bừng, ấp a ấp úng, hồi lâu cũng không nói ra được một câu.
"Anh vừa rồi vu oan tôi như vậy, chẳng lẽ chỉ vì muốn bắt lấy tay của tôi đứng vậy sao?"
Tiêu Tiêu vừa nghĩ tới cậu ta nói mình là kẻ cắp giật đồ liền nổi tức, vẫn còn rất uất ức.
Vừa rồi Trâu Hướng chỉ muốn bắt được cô, thật sự không có nghĩ nhiều như vậy, lúc này thật sự bắt được rồi cũng không biết nên nói gì.
Tiêu Tiêu thấy cậu im lặng, vừa vặn hợp tâm ý của mình.
"Được rồi được rồi, trời đã tối, tôi phải chạy về nhà đây, có chuyện gì chúng ta nói sau."
Thật may là trời tối, hai bên không nhìn rõ diện mạo nhau, nếu không nhất định Trâu Hướng có thể nhìn thấy hai má cô đỏ hồng.
"Tôi có chuyện muốn nói!"
Không đợi cô xoay người lẻn đi, Trâu Hướng lại lần nữa chuẩn xác mà nắm lấy cổ tay cô.
Lòng bàn tay nóng hầm hập chạm vào cổ tay mảnh khảnh hơi lạnh da thịt tiếp xúc trực tiếp, khiến thân thể hai người đều run lên.
Trâu Hướng chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình đang không ngừng tràn mồ hôi ướt đẫm.
Tiêu Tiêu cắn nát môi, nếm thấy mùi máu tanh, cô lấy hết dũng khí, ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng, nhìn Trâu Hướng, thở ra một hơi nói: "Thư ký Trâu, nếu như anh muốn nói là chuyện tối hôm đó, vậy tôi có thể nói cho anh biết, thật ra giữa chúng ta không có xảy ra chuyện gì, cùng lắm xem như đắp chăn nói chuyện phiếm, cho nên, anh cũng đừng để trong lòng, tôi đây, cũng sẽ không lưu tâm."
Tiêu Tiêu rôm rả liến thoắng nói một tràng, sau đó thì im lặng, muốn rút tay của mình khỏi gông cùm của cậu ta về.
Nhưng Trâu Hướng lại bắt lấy thật chặt không chịu buông tay, ngước nhìn cô có chút hơi bất mãn: "Chỉ có vậy thôi sao?"
"Nếu không anh còn muốn thế nào?"
Tiêu Tiêu không dám nhìn tới ánh mắt của cậu, đưa mắt nhìn lung tung loạn xạ chung quanh.
"Tôi..."
Trâu Hướng nhìn thân thể cô lộ vẻ gầy gò, miệng trở nên lóng ngóng, không biết nên nói điều gì để xoay chuyển bầu không khí.
Giữa hai người cứ lưu chuyển sự an tĩnh kỳ quai, ép người ta không thở nổi.
"Không cần phải nói chuyện khác nữa, anh buông tay, tôi phải về nhà rồi."
Tiêu Tiêu cúi đầu rầu rĩ mở miệng.
Trâu Hướng há to miệng, nhưng vẫn là thả cô, nhìn cô nhặt hành lý lên, sau đó bước khập khiễng đi về.
Bóng dáng cô gầy gò yếu ớt hắt lên trên tường, lay một cái, nhìn có vẻ có phần khó khăn.
Trâu Hướng thở dài một hơi, chạy lên đoạt lấy hành lý trong tay cô.
"Anh động vào làm gì?" Tiêu Tiêu kinh ngạc mà quay đầu nhìn thân hình cao lớn của Trâu Hướng.
Trâu Hướng liếc xéo cô, trực tiếp lôi kéo vali đi về phía trước: "Đi thôi, đại tiểu thư, tôi đưa cô về."
Tiêu Tiêu trề trề môi, do dự rồi một hồi tại nguyên một chỗ, mới khập khà khập khiễng đi theo.
Khóe mắt Trâu Hướng nhìn lướt qua phía sau, nhìn thấy cô không còn om sòm biết điều đi theo phía sau, khóe môi không nhịn được nhếch lên.
——— ———
Cận Tử Kỳ ở cữ xong muốn đi đến Cận Thị làm việc, cho nên cả nhà quyết định không cho Tống Tiểu Bảo bú sữa mẹ nữa.
Thế nhưng, khi sữa bột pha xong rồi đưa đến bên miệng Tống Tiểu Bảo, ngay cả liếc mắt một cái Tống Tiểu Bảo cũng lười nhìn xuống.
Mặc kệ Tô Ngưng Tuyết dỗ dành thế nào cũng không chịu mở cái miệng nhỏ xíu ra, nhiều lắm thì nhấc mí mắt lên, ban ân mà nghiêng mắt liếc nhìn bà một cái.
Nếu thật sự đói bụng, sẽ gào khóc, lộ ra cái nướu hồng hào non mềm, cực kỳ đáng yêu.
Tô Ngưng Tuyết xem tình hình mà đưa cái núm vú cao su của bình sữa vào trong cái miệng nhỏ của cậu nhóc, kết quả lại bị ghét bỏ mà nhổ ra.
Đôi mắt tròn xoe của Tống Tiểu Bảo rưng rưng đầy uất ức ai oán mà nhìn Cận Tử Kỳ, Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn cậu nhóc, tên nhóc lập tức được đằng chân lân đằng đầu, khóc càng thêm dữ dội, chỉ kém không có la ra tiếng: "Con chết đói rồi!"
Cận Tử Kỳ không còn cách nào khác, đành phải ôm cậu nhóc đến trước ngực bú sữa của mình.
Tống Tiểu Bảo co co lại, nhìn thấy bầu ngực trắng bóng, lập tức tựa như chú chim non, chu môi tiến tới.
Sau đó mút chặt, uống ừng ực điên cuồng, giữa đường vẫn không quên liếc mắt nhìn Cận Tử Kỳ mà oán trách.
Bộ dáng kia giống như đang nói....
"Mẹ làm mẹ kiểu gì vậy, cư nhiên không cho con ruột bú sữa, thật không có nhân đạo!"
Tô Ngưng Tuyết đau đầu mà vuốt vuốt trán, nhìn mầm lúa mạch mới mua về đặt trên tủ giường: "Xem ra tạm thời phải cất đi rồi."
(Mầm lúa mạch có công dụng phòng trị căng đau ngực khi cai sữa, hữu hiệu hồi phục nhan sắc cho phụ nữ sau khi sinh, không sử dụng cho phụ nữ vào thời kỳ cho con bú.)
Cận Tử Kỳ trìu mến mà vuốt ve đầu con trai, trong lòng có sự thỏa mãn của người làm mẹ.
"Đến lúc đó hẵng tính, nếu thật sự không xong, lại cai sữa lần nữa là được rồi."
Ăn uống no nê xong, Tống Tiểu Bảo nằm ở trên giường, tay chân ngửa lên, thoã mãn mà nấc cục.
Cận Tử Kỳ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, ngũ quan nho nhỏ là phiên bản thu nhỏ của Tống Kỳ Diễn, ngoại trừ lông mi giống cô, những cái khác đều là giống y Tống Kỳ Diễn, mái tóc bồng bềnh rất thưa thớt, đủ giống đứa bé sơ sinh Tây phương mới vừa sinh ra.
Năm đó ông cụ nhà họ Lam du học ở nước ngoài đã cưới một người phương Tây mới dẫn đến ở nhà họ Lam có gen con lai.
Vuốt ve đôi má mềm nhẵn của con trai, Cận Tử Kỳ không khỏi lo lắng cho Tống Kỳ Diễn.
"Mẹ, gần đây bên ngoài tình hình của Tống thị như thế nào rồi?"
Cận Tử Kỳ ở trong phòng bệnh tìm tìm, cũng không tìm được bất kỳ tập báo sáng hay báo chiều nào.
Tô Ngưng Tuyết nhìn bộ dáng cô lo lắng, khẽ cười nói: "Hôm nay giá cổ phiếu của Tống thị đã tăng lên rồi."
"Tăng lên rồi?" Cận Tử Kỳ vẫn có chút nghi ngờ, "Chẳng lẽ có người đầu tư sao?"
Tô Ngưng Tuyết gật đầu, ném chiếc quần ướt mèm nước tiểu của Tống Tiểu Bảo vào trong chậu rửa mặt.
"Gần đây dân chúng đi đến toà nhà Tống thị gây náo loạn không ít, cũng đã có rất nhiều người lòng dạ không tốt muốn mượn gió bẻ măng, các bên truyền thông đưa tin khiến cho hình tượng công chúng của Tống thị rớt xuống ngàn trượng, nhưng, hôm nay, lãnh đạo của Tống thị lại tuyên bố tin tức, nói có người rót vào hai mươi tỷ Đô-la Mỹ, tất cả các hạng mục của Tống thị bị gác lại trước đó đều sẽ lần lượt khởi động."
Người rót tiền vào, ngoại trừ Tống Kỳ Diễn còn có thể là ai sẽ liều lĩnh mà phiêu lưu mạo hiểm như vậy?
"Hạng mục đầu tư bên Đức của Tống thị, cũng không phải bị đóng đinh cho chết, nghe nói Mẫn Tranh vẫn ở bên đó đàm phán, chủ yếu là vấn đề thời gian, dường như có người ở sau lưng cố ý ngáng chân gây khó khăn, tin rằng không bao lâu nữa sẽ có hồi âm rồi."
Nói đến ngáng chân gây khó khăn, người đầu tiên Cận Tử Kỳ nghĩ đến chính là Jane Rocher.
Chẳng lẽ đến bây giờ cô ta vẫn chưa chịu chết tâm sao?
Cận Tử Kỳ nắm chặt chiếc chăn lông trong tay, người phụ nữ này, chẳng lẽ thật sự không chết thì không ngừng sao?