Trong đầu anh không còn suy nghĩ ghì, hỗn loạn một mảnh, chỉ theo bản năng khởi động xe, giẫm chân ga lên đường đi tới nhà trọ của mình.
Lúc anh lái xe, có chút không tập trung, không phải đi sai làn, cũng là đi nhầm đường, vòng quanh đường vòng vài vòng, cuối cùng mới tìm đúng lối ra, lúc đang chuẩn bị rẽ, cũng không biết chuyện gì xảy ra, liền nhầm phương hướng, sau đó xe cứ thẳng tắp đụng vào chính giữa hàng rào phòng vệ.
Lực va đập mạnh, khiến cả người Tô Niên Hoa nghiêng về phía trước, anh ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn qua đèn xe phía trước không ngừng lập lòe, nửa ngày mới bất tri bất giác tỉnh táo lại, sau đó lòng anh, xuất hiện một chút hoảng sợ tuyệt vọng, lần này hỏng rồi, Tứ Nguyệt đã yêu người đàn ông khác, chắc hẳn không lâu nữa, cô sẽ có hôn nhân mới, lần này, anh và cô thật sự là một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có.
Trong đầu của anh vẫn còn ảo tưởng, đêm khuya anh về nhà, cô mặc đồ ngủ từ trong phòng ngủ mơ màng đi ra, nói với anh một câu, Niên Hoa anh đã trở về.
Anh mong mỏi mỗi đêm, cô ăn mặc tạp dề, đứng ở cửa phòng bếp, hỏi thăm anh có muốn ăn ăn khuya hay không.
Anh hi vọng, anh chờ đợi, anh muốn cô ở cùng anh, cuối cùng cũng sẽ không có.Cho dù phát sinh ở trên người cô, vậy cũng sẽ chỉ thuộc về một người đàn ông khác.
Anh và cô rõ ràng đã từng ở cùng một chỗ, thế nhưng vì sao khi chia tay, sau khi tách ra, liền biến thành cục diện như vậy?
Anh ảo tưởng như vậy, anh không cam tâm, thật rất không cam tâm.
Thế nhưng dù anh không cam tâm, anh có thể thế nào? Anh đã từng dùng tay bóp chết tình yêu của cô với anh, chẳng lẽ hiện tại anh lại bóp chết hạnh phúc lần hai của cô hay sao?
Tô Niên Hoa nghĩ tới đây, cũng không nhịn được gục lên tay lái.
Đêm đã khuya, cách mỗi vài mét có một chiếc đèn đường, chiếu sáng cho cả đoạn đường sáng chói.
Người đàn ông gục trên tay lái, nhìn rất yên tĩnh, chỉ là tay nắm lấy tay lái, lại hiện ra một chút run rẩy.
Thời gian sau đó, Tô Niên Hoa và Tứ Nguyệt không chạm mặt gì ngoài hội nghị ở trong công ty, cũng không có thời gian chạm một mình bên ngoài.
Cho dù là trong hội nghị, hai người cũng không có giao lưu nhiều, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không có.
Lúc Tô Niên Hoa tan việc, thấy Lục Tục nhiều lần tới công ty đón Tứ Nguyệt, còn có một hai lần, anh ở trong nhà hàng, đụng hai người dùng cơm, đúng như Tứ Nguyệt nói, xem ra Lục Tục đối với cô rất tốt, phong độ nhẹ nhàng, tuấn tú lịch sự, hai người thấy thế nào cũng xứng.
Thời gian như nước chảy, thoáng chớp đã đến sinh nhật Tứ Nguyệt.
Đối với Tứ Nguyệt mà nói, sinh nhật ba mươi tuổi, thật không phải chuyện gì đáng chúc mừng, cho nên cô kiên quyết ngăn cản việc mở bữa tiệc.
Chỉ là sinh nhật mình, mời những người quan hệ không tệ, đặt phòng bao ở trong kim bích huy hoàng, mọi người cùng nhau tụ họp một chút.
Lục Tục đặc biệt từ Pháp chạy đến sinh nhật Tứ Nguyệt, cho nên đương nhiên là trong cuộc họp sinh nhật Tứ Nguyệt, không thể thiếu Lục Tục.
Lục Tục lái xe chở Tứ Nguyệt đến cửa kim bích huy hoàng, vừa lúc Tô Niên Hoa cũng lái xe tới, ba người đụng nhau ở cửa đại sảnh.
Tô Niên Hoa cầm chìa khóa, muốn giao cho đứa bé giữ cửa, trong nháy mắt cứng đờ một chút.
...