Không hổ là Tào Tháo nha, ánh mắt này thật tàn nhẫn, nhìn ra được dã tâm lang sói của hai người kia!
Lâm Bắc Phàm phất phất tay, cười híp mắt nói: "Tào ái khanh quá lo lắng rồi, binh lính không muốn làm tướng quân, không phải là binh sĩ tốt! Tướng quân không muốn làm Hoàng Đế... Cùng không phải tướng quân tốt!”
Tào Tháo kinh hãi, không ngờ bệ hạ lại nói ra lời đã xa kinh phản đạo!
Chỉ nghe Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói: "Bất kể là ai, chỉ cần có năng lực có dã tâm, đi tới cuối cùng tất nhiên sẽ phản! Từ cổ chí kim, không thể không như thể! Không biết bao nhiêu quốc gia, bởi vậy cải triều đại!"
"Cho nên, phòng thì phòng không được, hơn nữa cũng không cần thiết phòng! Đánh hạ một An tướng quân, còn có một Lâm tướng quân khác xuất hiện! Đánh chết Lâm tướng quân, sẽ có một tướng quân khác xuất hiện!"
"Lịch sử dù phát triển thế nào cũng đều sẽ đi theo con đường cũ!"
Lâm Bắc Phàm thở dài: "Một khi đã như vậy, tại sao trãm không thể để lại một đối thủ dễ đối phó? Chỉ cần hắn biểu hiện bên ngoài, làm gì cũng khiến người ta thấy rõ ràng, so với người âm thầm sau lưng thì vẫn tốt hơn!"
Tào Tháo bị dọa đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: "Bệ hạ, vi thần không có ý hại người! Chỉ lo hắn nắm giữ năm mươi vạn binh mã, tạo thành uy hiếp với bệ hạ cho nên mới mở miệng nhắc nhở..."
"Năm mươi vạn binh mã, nhiều không?”
Lâm Bắc Phàm nghiêng đầu: "Binh mã chết trong tay trẫm không chỉ có trăm vạn!"Tào Tháo bỗng nhiên nhớ tới, bệ hạ của hắn ta cũng không phải là một nhân vật đơn giản!
Hắn ta cũng đánh mấy trận, mỗi lần đều là toàn thắng!
Người hắn hại chết, chỉ sợ đã vượt qua trăm vạn, còn nhiều hơn những tướng quân khác cộng lại!Đây cũng là một nhân vật tàn nhẫn đấy!
Tào Tháo không còn gì để nói, sờ sờ sau lưng, phát hiện đã ướt đẫm.
Lúc này, Lễ Bộ Thị Lang Lý Lâm Phủ đi tới, lớn tiếng nói: "Khởi bẩm bệ hạ, năm mới sắp đến rồi! Trong năm này, Đại Hạ chúng ta ở ngoài chống lại chư cường, nội chấn dân sinh kinh tế, quốc lực tăng cường gấp mấy lần, trở thành một trong những đại quốc gia đương thời, tất cả đều là công lao của bệ hạ! Cho nên, vi thần muốn tổ chức một bữa tiệc thịnh soạn cho năm mới!"
Lâm Bắc Phàm vô cùng cao hứng: "Được! Trong một năm này, không chỉ trẫm trả giá, mà bá quan cũng vất vả! Cho nên nhất định phải tổ chức một trận thịnh hội khao thưởng bách quan và công thần, quân thần cùng
vui! Chuyện này giao cho ái khanh ngươi phụ trách!"
"Vi thần tuân chỉ! Chẳng qua, buổi tiệc này vẫn chưa có tên, xin bệ hạ ban tên!"
Lâm Bắc Phàm cười ha hả: "Ở trong bữa tiệc này nhất định phải có rượu thơm nhất, thịt ngon nhất, người đẹp nhất, biểu diễn tốt nhất, hưởng thụ, vui vẻ đến tận cùng, không bằng gọi là tiệc cực lạc nhé!"
"Cái tên này được đặt rất hay nha, vi thần tuân chỉ!"
Trong Trấn Bắc quân doanh.
An Lộc Sơn nhận được thánh chỉ, vui mừng ra mặt: "Bệ hạ đã đồng ý, cho phép chúng ta tăng thêm hai mươi vạn quân! Như vậy chúng ta sẽ có năm mươi vạn đại quân, ha ha"
Sử Tư Minh vô cùng kích động: "Thật tốt quá đại ca, cơ hội của chúng ta đến rồi!!"
Trong lều vải còn có mấy người xa lạ khí chất không tầm thường.
Bọn họ sau khi nghe được tin tức này, cũng phi thường vui vẻ, nhao nhao chắp tay chúc mừng.
"Chúc mừng An tướng quân, rất được vị hôn quân tín nhiệm và coi trọng!"
"Không chỉ có thực lực đột phá, mà còn nắm giữ càng nhiều binh mã, song hỉ lâm môn, ha ha."
"Đã có năm mươi vạn đại quân, đại nghiệp có hy vọng!"
An Lộc Sơn Việt nghe vậy càng vui vẻ, cười ha hả: "Mời các vị ngồi, việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn!"
Mọi người nhao nhao ngồi xuống, sắc mặt trịnh trọng hẳn lên.
An Lộc Sơn còn lệnh cho thân tín thủ hộ bên ngoài, trong vòng mười trượng đều không cho người ta tới gần, có vẻ thập phần thần bí.
Sắc mặt An Lộc Sơn ngưng trọng nói: "Các vị cũng biết đấy, Đại Hạ bây giờ càng thêm cường thịnh, không chỉ binh hùng tướng mạnh, hơn nữa cao thủ đông đảo! Chỉ bằng hai huynh đệ chúng ta, còn có năm mươi vạn binh mã, tuyệt đối không có khả năng lật đổ Đại Hạ"
"An tướng quân yên tâm, chúng ta đã cân nhắc thỏa đáng cho ngươi rồi!"
Một người trung niên trong đó mở miệng cười nói: "Chúng ta đã liên lạc được với Đại Nguyệt, đến lúc đó hắn cũng sẽ xuất binh năm mươi vạn, tập hợp binh mã hai bên, tổng cộng có trăm vạn hùng binh, chắc chắn sẽ thuận lợi, mã đáo thành công!"
"Mặt khác, Đại Nguyệt cùng thế gia chúng ta còn sẽ phái ra cao thủ Tiên Thiên tương trợ! Lại thêm An tướng quân ngươi nội ứng ngoại hợp, đánh hắn trở tay không kịp... Từ đó, toàn bộ giang sơn Đại Hạ chẳng phải đã rơi vào trong tay chúng ta rồi sao?”
Mọi người nhìn nhau, cười ha hả đắc ý.
An Lộc Sơn nghe vậy cực kỳ động tâm: "Như vậy lợi ích chia thế nào?"
"An tướng quân, ngài muốn làm Hoàng Đế đương nhiên phải là Hoàng Đế của Đại Hạ rồi, chuyện này không thể không nói!""Tuy nhiên, những mỏ quặng kia đều thuộc về thế gia chúng ta, cách khai phá thế nào đều do chúng ta định đoạt, xin An tướng quân không nhúng tay vào! Đương nhiên, chúng ta cũng sẽ chia một phần lợi ích cho tướng quân!"
"V phần Đại Nguyệt, hắn muốn một nửa Đại Hạ quốc tệ"
An Lộc Sơn nghe mà đau hết cả người: Những thứ này đều là thứ đáng giá nhất trong Đại Hạ, tất cả đều bị các ngươi lấy hết rồi!"
"Có được tất có chỗ sai sót, chỗ tốt cũng không thể để cho ngươi chiếm toàn bộ"
Đối phương mang theo một tia cảnh cáo, cười nói: "An tướng quân ngươi suy nghĩ cẩn thận một chút, nếu như không có chúng ta tương trợ, ngươi còn có thể lật đổ Đại Hạ lên làm Hoàng Đế không? Mặc dù cắt bỏ rất nhiều lợi ích ra ngoài, nhưng ngươi vẫn rất lời, làm người phải biết đủ!"
An Lộc Sơn vừa tức giận vừa bất đắc dĩ.
Vì thực hiện dã tâm và hoài bão của mình, chỉ có thể cắt bỏ một phần lợi ích đi mà thôi!
"Được, vậy chúc chúng ta thành công!" An Lộc Sơn nâng chén. Mọi người vui vẻ uống một hơi cạn sạch.
Lúc này, có người hỏi: "An tướng quân, lúc nào thì khởi binh?"
"Hiện tại chính là mùa đông, trời đông giá rét, binh mã không đủ, không thích hợp xuất binh! Đợi mùa xuân sang năm, thời tiết ấm áp rồi, binh mã cũng đã có thể xuất binh, một hơi lật đổ Đại Hạ, hoàng bào gia thân, đăng cơ làm Hoàng Đế"