Lúc Đồ Linh Trâm rời phủ cũng đã là giờ Tuất. Lý Phù Dao phái Hoắc Thành Công đến thúc giục hai lần nàng mới quyến luyến nhìn muội muội, lên ngựa về cung.
Đồ Anh đứng dưới đèn lồng trước cửa nhìn bóng lưng tỷ tỷ dần xa, lúc này mới nói với Ô Nha: “Ô Nha ngươi nói xem Hoàng thương đang nghĩ gì vậy, mỗi ngày đều bắt A tỷ hồi cung. Tuy a tỷ giấu diếm thân phận của mình với toàn thiên hạ nhưng thỉnh thoảng cứ đến Đồ phủ cũng khiến người ta sinh nghi chứ? Chẳng nhẽ đúng như mọi người đang bàn tán, hoàng thượng muốn lập A tỷ làm hậu?”
Nghe vậy, cả người Ô Nha cứng đờ, ánh mắt cũng trở nên cô đơn. Hắn qua loa lắc tay với Đồ Anh, xoay người nhảy lên nóc nhà, biến mất dưới ánh trăng.
…
Đồ Linh Trâm tâm tình không tệ, tay lắc lư cương ngựa, vui vẻ ngắm nhìn bầu trời đầy sao.
Bỗng nhiên, Hoắc Thành Công cảnh giác ghìm mã, tay phải đặt lên chuôi kiếm trên eo, mắt trừng trừng nhìn về bóng người phía xa, quát lên: “Kẻ nào cản đường phía trước.”
Đồ Linh Trâm cũng ghìm mã, nhìn về trước, chỉ thấy bóng người quen thuộc thong thả bước từ bóng tối ra, lộ ra dung nhan ôn nhu như ngọc.
“Trần Vương?” Đồ Linh Trâm nhíu mày.
Lý Hoài vẫn khoác vương bào tím, dưới ánh trăng Trường An lộ ra vẻ mặt sắc bén. Không giống với vẻ anh tuấn tinh xảo của Lý Phù Dao, cũng không gióng vẻ phong lưu của Vương Thế Lan, đây chính là kiểu “Khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc.”
Đương nhiên trước đó cũng phải quên là bên trong hắn là một con quỷ mưu sâu kế độc.
Lý Hoài không đếm xỉa đến Hoắc Thành Công, chỉ nhìn Đồ Linh Trâm khẽ mỉm cười, làm bộ dáng mời: “Có thể mời Tiêu…à không, bây giờ phải gọi là Đồ cô nương. Có thể mời ngươi cùng nói chuyện một lát chăng?”
“Đồ cô nương…”
Đồ Linh Trâm đưa tay ra hiệu Hoắc Thành Công im lặng. Nàng đăm chiêu nhìn Lý Hoài một lúc lâu mới vươn mình xuống ngựa, theo Lý Hoài đến quán trà ven đường. Hoắc Thành Công thấy vậy cũng tiến vào quán trà, canh trước cửa.
Nàng thực sự muốn xem xem, Lý Hoài muốn làm gì đây!
Hai người bước vào. Lý Hoài pha cho nàng chén trà, tự nhiên nói: “Nghe nói ngươi thích nhất là trà Ô Long, chi bằng nếm nếm tay nghề của bản vương xem sao?”
Đồ Linh Trâm liếc nhìn chén trà, cũng không đưa tay ra nhận lấy, cười nhạt một tiếng: “Vương gia nổi tiếng phong nhã, đương nhiên tay nghề pha trà ắt tốt. chỉ là ta uống không trôi.”
Thấy nàng không uống, Lý Hoài cũng không cảm thấy ngại, thu chén về một hơi cạn sạch sau đó huơ huơ chén không trước mặt nàng, ôn nhu nở nụ cười: “Ngươi không cần lo lắng ta hạ độc. Kể cả ta muốn giết chết ngươi lần nữa cũng sẽ không làm ở đây.”
“Người trong sạch không nói ám thoại, ta không thích nói chuyện vòng vo.” Đồ LinhTraam nhíu mày, dưới ánh đèn toát ra vẻ đẹp ác liệt: “Trần Vương có lời cứ nói thẳng!”
“Hay lắm!” Lý Hoài đặt chén xuống, chu sa trên thái dương lộ rõ sắc đỏ như máu, hắn đánh giá nàng chốc lát mới khẽ mỉm cười: “Hầu gia là từ khi nào sống trong cơ thể người này?”
“Cuối năm.”
“Khó trách, ngày ấy thấy ngươi ở vườn mai đã thấy ánh mắt ngươi rất khác xưa.” Lý Hoài thở một hơi dài, nghiêm mặt nói: “Sớm biết vậy, thật không nên để ngươi ở cạnh hoàng thượng.”
“Theo ý ngài thì ta có thể thuận lợi tiếp cận Phù Dao là nằm trong kế hoạch?” Đồ Linh Trâm suy nghĩ chốc lát đã hiểu ra: “Lúc đó Phù Dao xuất cung thưởng đèn, là ngươi cố ý mang ta cùng đi để ta gây chú ý với Phù Dao?”
“Đúng vậy.” Không ngờ Lý Hoài lại thống khoái thừa nhận, hắn thong thả nói: “Nói đúng hơn nữa là, hành tung ngày đó của Tần Khoan cũng là bản vương tiết lộ cho Ô Nha, mục đích buộc ngươi ra tay, gây chú ý với Hoàng thượng.”
“Vì sao?” Đồ Linh Trâm trợn mắt.
“Vì bản vương muốn thăm dò hoàng thượng. Ta không tin Hoàng thượng thật sự ngu đi, một mực tìm cơ hội thăm dò hắn, đang tiếc hoàng thượng cũng không phải người dễ đối phó, giả ngu diễn hôn quân đạt thật đấy.”
Ngừng đoạn, hắn cười nhẹ một tiếng: “Mãi đến tận ngày ta nhìn thấy ngươi ở sân mai dùng chổi múa quyền, chiêu thức y hệt Đồ Linh Trâm. Vừa vặn cung nữ ta an bài bên cạnh hắn vừa bị hắn vứt vào ao chết chìm, ta liền muốn đưa ngươi tiếp cận hắn, đề hắn chuyển chú ý lên người ngươi. Vừa là để ngươi giúp đỡ Lãnh Hương hành động, hai là để giúp ta thăm dò hoàng thượng, xem hắn có thật lòng căm hận Đồ thị không…Ta tưởng Tiêu Nhĩ Nhã là quân cờ trong tay ta, lại tuyệt đối không ngờ rằng quân cờ này sớm đã hồn xiêu phách lạc.
Hóa ra nàng có thể thoát khỏi Dịch Đình cung, một bước lên trời đều là kế hoạch của Lý Hoài. Khó trách lúc Lãnh Hương cướp ngọc tỷ đã cho rằng nàng là đồng bọn.
Đồ Linh Trâm mỉm cười: “Mặc kệ là thế nào, ta cũng nên cảm ơn Trần Vương. Nếu ngươi không an bài như thế, kế hoạch của ta cũng khó mà thuận lợi.”
Lý Hoài lắc đầu cười khổ: “Là sai sót của Bản vương.”
“Trần Vương sao lại muốn ngôi vị Hoàng đế?” Vì ngôi vị mà không tiếc cùng Tần Khoan ủ mưu nhiều năm, hại chết tiên đế, phụ thân và… cả mình của kiếp trước.
Lý Hoài khó tránh được vẻ mặt ảm ảm
“Giống như thiêu thân lao vào lửa, đó là số mệnh mà ta không thể tránh khỏi, cũng là lý do duy nhất ta sống.”
Nói đoạn khóe miệng hắn lộ ra nét cười lãnh đạm:
“Thái Tông năm ấy nghe lời cha ngươi, phế trưởng lập ấu, biến phụ thân ta thành Quận Vương, mà người có giao hảo cùng Đồ gia là tiên đế được lập làm thái tử. Đáng thương cho phụ thân ta bị hạ lệnh vĩnh viễn không được vê Trường An, ở đất phong ôm uất hận mà chết, trước khi qua đời người kéo tay bản vương bảo mệnh ta bằng mọi giá phải trở lại Trường An, thay người đoạt lại giang sơn.”
Đồ Linh Trâm hỏi: “Tần Khoan thì sao? Sao hắn lại trung thành với phụ tử nhà ngươi vậy, không tiếc mất mát bằng mọi cách giúp ngươi leo lên đế vị?”
“Tần tướng…” Trong mắt Lý Hoài thoáng lóe lên tia bi thương không dễ phát hiện, nhếch miệng cười mà không phải cười: “Tần tướng là lão sư của ta, là chí hữu của phụ vương. Ngày trước Tần tướng xuất thân thấp hèn, kinh thành quan lại đều xem thường hắn, chỉ có phụ vương ta là không để ý địa vị của hắn, luôn giải vây cho hắn, vốn chỉ là thuận tay giúp đỡ, Tần tướng lại để ân huệ đó nặng như núi…
Bản vương biết trong mắt các ngươi Tần Khoan là gian tướng chết không hết tội, nhưng trong mắt ta và phụ vương, hắn là người có ân tất báo, không tiếc lấy cái chết báo đáp người tốt.”
Đồ Linh Trâm nhíu mày: “Đã vậy sao ba năm trước thừa dịp hạ bệ Đồ gia các người không bức Lý Phù Dao mà lại phải phí sức như vậy?”
“Đúng vậy, ba năm trước, Đồ gia diệt tộc, triều đình hoảng loạn là thời cơ đăng đế tốt nhất. Nhưng cứ như vậy đăng cơ lúc người gặp nguy chung quy cũng là không danh chính ngôn thuận, chỉ sợ người trong thiên hạ không phục.”
Lý Hoài nở nụ cười tự giễu lại có vài phần thê lương không giấu được: “Ta một đời không sợ gì, chỉ sợ mấy thanh danh. Năm ấy Tần Khoan khuyên bản vương giết Lý Phù Dao liền đưa độc tửu cho hắn, ai ngờ Hoàng thượng mạng lớn, không chết mà lại trở nên ngớ ngớ ngẩn ngẩn, ta liền tựu kế để hoàng thượng dựa vào Tần tướng, đợi người tron thiên hạ chứng kiến hắn ngu ngốc vô dụng sẽ đường đường chính chính đăng cơ.”
Đồ Linh Trâm trầm mặc.
“Đáng tiếc vì nhất thời do dự, quân cờ sai một nước phải trả giá quá nhiều.” Hắn che giấu đôi mắt đỏ ửng: “Vì tự vệ, không cách nào khác giết cả nhà Tần tướng.”
Đồ Linh Trâm cũng không nói gì. Ai ngờ một kẻ phong nhã như Trần Vương hóa ra tâm địa lại như vậy.
Nàng hận hắn, nhưng cũng thấy đáng thương cho hắn. Một lúc lâu, nàng hờ hững hỏi: “Năm ấy lúc ngươi thấy thi thể ta đã có cảm giác gì?”
Lý Hoài ngây ngẩn cả người.
“Nghe nói ngươi ở dưới chân núi lập mộ cho ta, vì sao? Cha ta khiến cha ngươi mất vị trí thái tử, ngươi cũng rất phí tâm tư mới giết chết được ta, sao lại lập bia tế bái ta?”
Mắt Lý Hoài thoáng tia chật vật, hắn xoa xoa sống mũi, lúc này mới cười khổ nói: “Ra nhỡ kỹ ngươi năm ấy tuổi ở ngự tiền hiến vũ, diễm kinh Trường An…Nếu như nói ta khuynh mộ ngươi, ngươi tin không?”
Khuynh mộ?
Đồ Linh Trâm nghi ngờ nhìn hắn: “Khuynh mộ ta nhưng hạ sát ta? Cái khuynh mộ của người cũng thật không đáng.”
“Ta yêu ngươi là thật, hận ngươi cũng là thật.” Lý Hoài cười nhạo một tiếng, con mắt ửng đỏ nhưng bình tĩnh nhìn nàng: “Hai chuyện này cũng không có gì mâu thuẫn.”
Đây là kiểu ngụy biện gì vậy?!
Đồ Linh Trâm im lặng chốc lát, lạnh lùng nói: “Ngươi gọi ta đến đây là để nói cho ta chuyện này? Ngươi không sợ ta đem chuyện này nói với mọi người?”
“Hầu gia cứ thử đi.” Lý Hoài nở nụ cười: “Chỉ là lời nói, ai tin đây? Nếu tin được thì Hoàng thượng sớm đã định được tội bản vương rồi.”
Đồ Linh Trâm nhăn mày, con người này quả thật rất khó đối phó.
Lý Hoài nhìn nàng, bỗng cười nhẹ nói: “Bản vương thừa nhận, ta không từ thủ đoạn, nghiệp chướng nặng nề, nhưng nói để ngươi biết tiểu sư đệ ngươi yêu thương nhất cũng chẳng tốt đẹp hơn bản vương là bao đâu.”
“Ngươi ý gì?” Tâm trạng Đồ Linh Trâm chìm xuống.
Lý Hoài nhấp một ngụm trà, chầm chậm nói: “Ngươi biết mặt Lâu Tâm Nguyệt là ai bắn thương chứ? Tiểu sư đệ ngươi vì phục thù cái gì cũng có thể làm! Đầu tiên là lấy thân làm mồi, dụ Tâm Nguyệt vào rừng, lại sai người hủy dung nàng ta, giá họa cho Tần Yên cô nương…”
“Ta không tin.” Đồ Linh Trâm đứng lên, lạnh lùng nhìn Lý Hoài: “Mặt Lâu Tâm Nguyệt là do Tần Yên bắn thương.”
“Ồ, Lý Phù Dao nói với ngươi thế? Nói vậy ngươi không biết, độc tửu của Lâu Tâm Nguyệt cũng do Hoàng Thượng âm thầm an bài? Còn Lâu Hạo tướng quân, Hoàng thượng rõ ràng hứa với hắn chỉ cần hắn chỉ tội Tần Khoan sẽ tha cho người nhà hắn nhưng bản vương nghe nói hôm qua hơn ba mươi người họ Laai đầu bị trảm sát ở khu chợ phía Tây.”
Lý Hoài nâng tay áo nở nụ cười, nét ôn nhuận trong con ngươi hiện lên tia tàn độc: “Quỷ mưu đa toán, nói mà không tin, lừa gạt, tàn nhẫn, thảm sát…Vì đạt mục đích mà lợi dụng tất cả, kể cả nữ nhân vô tội lẫn chính mình, đó mới thật sự là Lý Phù Dao a! Bản vương so với hắn e còn kém mấy phần chứ!”
“Kể cả như vậy, thì đã sao?”
Lý Hoài ngơ ngẩn.
Đồ Linh TRâm lại nói: “Hắn không từ thủ đoạn, không lợi dụng tất cả, nhưng ít ra…chí ít hắn sẽ không bao giờ làm hại ta.” Nàng hít một hơi thật sâu, hai tay nắm quyền, gằn từng chữ: “Thế là đủ rồi!”
“Thật? Ngươi cứ vậy tin tưởng hắn?” Lý Hoài tung ống tay áo, lẩm bẩm thở dài: “Bản vương thực sự là càng lúc càng đố kỵ với Hoàng thượng rồi!”
Đồ Linh Trâm không muốn phí lời với hắn, xoay người bước đi.
“Đồ Linh Trâm!” Lý Hoài bỗng gọi tên nàng, Hắn móc ra một túi thơm từ tay áo, hướng Đồ Linh TRâm nở nụ cười quỷ quyệt: “Vậy cứ thử xem, hắn rốt cuộc là muốn giang sơn, hay là muốn ngươi!”