Editor: Aubrey.
An An đẹp trai nhất: [Đồ đầu heo Trương Tiểu Thủy, nếu cậu còn kiếm chuyện với tôi nữa, thì đừng trách tôi không cho cậu cơ hội được ngắm mặt trăng đêm nay!].
Anh Trương đẹp trai hơn: [Đừng có gọi nhũ danh của tôi! Còn gọi nữa thì đừng trách tôi không cho cậu cơ hội được ngắm hoàng hôn nữa!].
Anh Trương đẹp trai hơn: [Cậu đang giỡn mặt với bố à.jpg].
An An đẹp trai nhất: [Ôi! Người ta sợ quá đi mất.jpg].
...
Thấy hai người lại chuẩn bị cãi nhau, Lý Sơ Hạ thở dài, rồi nhanh chóng gõ chữ: [Đừng lo lắng, anh không giận đâu].
Tần Niệm An nhanh chóng thuận theo, quay lại chủ đề chính: [Anh Bình An, anh là tốt nhất! Ngoan ngoãn.jpg].
Sơ Hạ khốc suất: [Gãi đầu.jpg].
Lý Sơ Hạ trả lời tin nhắn của Tần Niệm An, khoé miệng hơi cong lên, nụ cười của anh rất đẹp, nhưng nó khiến cho Tần Tư Mộc cảm thấy thật chói mắt.
Cậu không nhịn được nói: "Anh chiều em ấy quá đấy."
Lý Sơ Hạ nói: "Em ấy còn nhỏ, quậy phá một chút cũng không sao. Hơn nữa, anh lớn hơn em ấy năm tuổi, dĩ nhiên phải chiều em ấy rồi."
Tần Tư Mộc không nói nữa, mắc công lại xen vào chuyện riêng của hai người. Hai người họ, một người thì tình nguyện đánh, một người thì tình nguyện chịu, nhưng cậu vẫn cảm thấy không cam lòng, không biết là do cậu phiền muộn vì em trai của mình không nghe lời, hay là vì sự bao che của Lý Sơ Hạ.
Lý Sơ Hạ vẫn đang tán gẫu với Tần Niệm An, mà không để ý đến tâm trạng thấp thỏm của người bên cạnh. Thậm chí còn trì hoãn việc đi ăn tối, Tần Tư Mộc không tiện xen vào, đành yên lặng chờ đợi.
Một lát sau, chuông điện thoại của Tần Tư Mộc vang lên, lần này không phải là tin nhắn trong nhóm, mà là Trương Ngải Táp nhắn tin riêng cho cậu.
Anh Trương đẹp trai hơn: [Mộc Mộc, bây giờ cậu rảnh không?].
Mộc Mộc: [Rảnh, sao vậy?]
Anh Trương đẹp trai hơn: [Hình ảnh.jpg, hình ảnh.jpg, hình ảnh.jpg,... Hình ảnh.jpg].
Anh Trương đẹp trai hơn: [Cậu thích chiếc đồng hồ nào trong sáu chiếc này?].
Mộc Mộc: [ ? ? ? ].
Anh Trương đẹp trai hơn: [@Thẹn thùng @Mong đợi].
Nhìn biểu tình của Trương Ngải Táp là có thể thấy anh đang hồi hộp và mong đợi như thế nào, Tần Tư Mộc nhìn những chiếc đồng hồ mà anh gửi qua, nhắn lại: [Cái thứ ba đi].
Anh Trương đẹp trai hơn: [Đã rõ.jpg].
Anh Trương đẹp trai hơn: [Tôi cũng thấy cái số ba đẹp nhất, đặc biệt khi người đeo là cậu, chắc chắn sẽ rất đẹp trai!]
Mộc Mộc: [Thật ra cậu không cần tốn kém như vậy... Tôi không thường đeo đồng hồ].
Anh Trương đẹp trai hơn: [Không nghe, không thấy, không biết gì hết.jpg].
Anh Trương đẹp trai hơn: [Mộc Mộc đừng nói nữa, tôi đã mua rồi. Vậy đi nha, tôi sẽ đưa cho cậu vào buổi tiệc ngày mai].
Mộc Mộc: [...Mai gặp lại].
Tính cách của Trương Ngải Táp và Tần Niệm An rất giống nhau, cả hai đều rất hoạt bát, lúc chat rất thích xài emoji. Mỗi lần chat với Trương Ngải Táp, Tần Tư Mộc cảm thấy bản thân cứ như một ông chú trầm mặc ít lời vậy, có lẽ cậu cũng nên tải vài cái nhãn dán về.
Chưa tự chế giễu bản thân xong, cậu lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Lý Sơ Hạ, Tần Tư Mộc thắc mắc ngẩng đầu nhìn anh.
Lý Sơ Hạ hỏi: "Đang nói chuyện với Ngải Táp?"
Tần Tư Mộc gật đầu, thuận tay tắt khung trò chuyện: "Cậu ấy mua cho em một chiếc đồng hồ."
Cậu bổ sung: "Nói là quà mừng em nhập học."
"Tình cảm của hai đứa thật tốt, tiếc là Ngải Táp vẫn còn nhỏ, anh e là phải vài năm nữa mới tính đến chuyện kết hôn được."
Tần Tư Mộc há miệng, định nhắc Lý Sơ Hạ rằng cậu còn nhỏ hơn Trương Ngải Táp mấy tháng, nhưng cuối cùng đành thôi.
Cũng may, Lý Sơ Hạ đã chuyển đề tài, anh dẫn Tần Tư Mộc đến một nhà hàng tây ăn beefsteak. Trong lúc chờ món lên bàn, Lý Sơ Hạ do dự hỏi Tần Tư Mộc: "À này... Hồi nãy Niệm An nói là tham gia buổi gặp mặt qua game."
Tần Tư Mộc gật đầu, Niệm An cũng đã nói chuyện này trong nhóm chat, cậu cũng đã xem, không biết Lý Sơ Hạ hỏi lại làm gì.
Trong đầu cậu chợt loé lên một suy đoán, Tần Tư Mộc thăm dò hỏi: "Anh muốn biết game gì sao?"
Lý Sơ Hạ bưng ly nước lên che lại sự ngượng ngùng của mình, gật đầu: "Anh chỉ muốn được hiểu Niệm An hơn. Em cũng biết đấy, khoảng cách tuổi tác của bọn anh quá lớn, anh sợ sau này sẽ không gia nhập được thế giới của em ấy."
Tần Tư Mộc cảm thấy hôm nay không phải là Lý Sơ Hạ không hoàn toàn tức giận, cậu cho rằng anh đang lo lắng hơn là giận. Nếu không, lúc này anh sẽ không hỏi Tần Niệm An đang chơi trò gì.
Nếu cậu đoán không sai, Lý Sơ Hạ đang lo cho hôn phu của mình chơi nhiều quá thành nghiện, nên mới muốn tham gia để trông chừng cậu ấy.
Tần Tư Mộc mím môi, không vạch trần ý định của anh, cậu trả lời: "Game đó tên là Đế Hoang, Niệm An đã chơi đến level , ID tên là Kim Triều Hữu Tửu."
"Đế Hoang?" Lý Sơ Hạ cảm thấy tên game này rất quen: "Có phải là trò chơi trực tuyến D của Tần thị, vừa được tung ra ba tháng trước không?"
Tần Tư Mộc gật đầu: "Thật ra cũng không hẳn là game online D, chỉ mới hoàn thiện được một nửa thôi, trước mắt vẫn đang được cải tiến."
Nghe được câu trả lời khẳng định, Lý Sơ Hạ lập tức theo phản xạ tìm kiếm trò chơi Đế Hoang. Trước mắt, đây là trò chơi giúp người chơi trải nghiệm rõ rệt bối cảnh trong game nhất, cũng là phiên bản đầu tiên của trò chơi trực tuyến D. Như Tần Tư Mộc nói, phiên bản này vẫn chưa được hoàn thiện, tính năng của nó chỉ mới được một nửa thôi.
Cũng vì vậy, mà hiện tại Đế Hoang vẫn chưa nổi tiếng, đây là trò chơi độc quyền do Tần thị nghiên cứu và phát triển, vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, nên chỉ cho phép số lượng đăng ký có hạn.
Lý Sơ Hạ gõ ngón tay lên bàn, anh nhớ trò chơi này nằm trong dự án hợp tác vừa được Tần thị gửi mấy ngày trước. Nếu như anh chơi thử, thì đây sẽ là cơ hội để dự đoán khả năng hợp tác dự án này.
"Em có chơi game đó không?" Lý Sơ Hạ hỏi Tần Tư Mộc.
Tần Tư Mộc đáp: "Em cũng đang chơi, cũng đã lên đến level , ID là Hoà Mộc. Nếu anh muốn chơi thử, em có thể hướng dẫn cho anh."
Lý Sơ Hạ: "Được, e là sau này anh phải làm phiền em nhiều."
Trong lúc hai người trò chuyện, nhân viên phục vụ đã bưng đồ ăn lên. Hai người chuyển đề tài sang một số chuyện lặt vặt trong nhà, đề tài chủ yếu xoay quanh Tần Niệm An, nhìn chung cả hai nói chuyện với nhau khá vui vẻ.
Sau khi cơm nước xong, Lý Sơ Hạ còn phải đến công ty, Tần Tư Mộc lái xe về nhà. Vừa vào nhà đã nhìn thấy ba ba Mộc An của cậu đang thảnh thơi cắt tỉa cây phát tài của gia đình, Tần Tư Mộc nhìn cái cây sắp bị cắt trụi đến nơi, cậu nhíu mày.
Ba ba của cậu, Mộc An từng là một ca sỹ nổi tiếng trong giới giải trí, chỉ tiếc Thượng Đế chỉ ban cho ông một giọng ca oanh vàng, mà không phải là một đôi tay cắt tỉa cây cảnh tốt.
"Ba ba, đừng cắt nữa, sắp trụi lủi rồi kìa."
Mộc An sững sờ, nhìn chằm chằm cây phát tài nhiều lần: "Thiệt vậy sao? Cha của con hay nói ba cắt đẹp lắm mà."
Tần Tư Mộc: "..."
Cậu cảm thấy ba ba của mình không chỉ có thể cắt trụi cái cây phát tài này, mà còn có thể phá sạch cả cái nhà này luôn. Nếu thật sự có cảnh như vậy, chắc là cha của cậu sẽ nói: "Phá hết luôn cũng được."
Tần Tư Mộc quyết định sẽ không cùng ba ba thảo luận đề tài liên quan đến cái cây này nữa, cậu nói: "Nhìn kỹ lại thì ba ba cắt cũng đẹp lắm... Vậy, con xin phép về phòng trước."
Mộc An cầm mấy chiếc lá còn sót lại của cây phát tài, hết sức tập trung xuống tay một cách tàn nhẫn, tuỳ ý khoát tay với Tần Tư Mộc: "Ừ! Con đi đi."