Cuộc sống của mình dần trở lại bình thường như lúc trước, hằng ngày đều đến trường về nhà, cuộc sống khá bình yên mà không có gì xảy ra. Chỉ có một điều là anh dạo này luôn chìu chuộng mình hết mức, luôn làm theo ý mình, có lẽ là do muốn biết kết quả cố gắng của anh khi mình đủ tuổi, ngày đó cũng gần đến rồi, chỉ còn ngày nữa
Hôm nay anh đột nhiên về rất sớm nha chỉ mới h chiều anh đã xách" mông" về nhà rồi
- sao anh về sớm như vậy? Không phải giờ này anh phải ở công ty làm việc sao?
- còn ngày nữa là đến sinh nhật em, ngày đó rất quan trọng đó nha. Cho nên anh nghĩ là mình cần phải bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ mới kịp. Nói anh biết em muốn tổ chức thế nào?
- đơn giản thôi, cứ như mọi năm là được. Anh biết em không thích cầu kì mà
- nhưng lần này rất đặc biệt, không thể quá đơn giản được
- tại sao đặc biệt?
- thì lúc đó anh sẽ nhận được câu trả lời của em, từ đó anh có thể hãnh diện thông báo cho cả thế giới biết rằng: Lâm Bối Nhi là vợ của Triệu Gia Phong này và không ai có thể cướp em từ tay anh
- anh thôi đi. Lỡ em không chấp nhận anh thì sao?
- chắc chắn sẽ không có chuyện đó xảy ra. Anh có bất ngờ cho em, chắc chắn em sẽ cảm động đến khóc mất thôi, sau đó anh nói gì em cũng sẽ đồng ý
- được. Em đợi bất ngờ của anh
Trong thời gian ngày chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật thì anh lúc nào cũng bận rộn, còn bận hơn cả khi đi làm nữa. Cái gì anh cũng tỉ mỉ lựa chọn theo sở thích của mình, anh yêu cầu cái gì cũng phải thật hoàn hảo. Thấy anh cứ lăng xăng chạy qua chạy lại chuẩn bị thì mình cũng muốn giúp anh một chút
- anh có gì cho em giúp không?
- không cần đâu bảo bối. Em cứ nghĩ ngơi còn lại cứ để anh lo
- nhưng em ở không như vậy rất buồn chán, nhưng anh thì quá bận rộn
- vậy được
Sau đó anh rút điện thoại ra, mới đầu không biết anh gọi ai nhưng khi nghe cuộc nói chuyện mình đã biết, anh gọi cho mẹ. Cuộc nói chuyện kết thúc rất nhanh rồi anh nói
- em không còn rảnh rỗi nữa, anh có việc cho em làm
- việc gì?
- em đi thay đồ rồi sang nhà cùng mẹ đi mua đồ chuẩn bị cho bữa tiệc của mình
- cái này cũng là nhiệm vụ sao?
- phải. Nhiệm vụ là vợ anh phải thật xinh đẹp trong hôm đó
- cái này cũng tính là nhiệm vụ phải làm giúp anh nữa hay sao? Bộ anh thấy thường ngày em xấu lắm hay sao nên mới lo lắng hôm đó em sẽ xấu xí làm mất mặt anh?
- không phải vậy đâu mà, bảo bối của anh tất nhiên lúc nào cũng đẹp hết. Chẳng qua anh muốn là em sẽ thật xinh đẹp trong hôm đó đến nỗi không ai sánh bằng biết không?
- anh thật lắm lời. Thôi em đi đây mắc công mẹ anh lại đợi
- cẩn thận
Nói rồi mình nhanh chóng đi chuẩn bị và đến nhà chính của Triệu gia
Rất nhanh đã đến nơi, vì mình đã đến đây một lần cùng anh nên người làm cũng có vẻ nhớ mặt, thấy mình đến họ cúi chào
- phu nhân mới về
- chào bác
Mình vào đến nhà thì thấy mẹ anh đang từ trên lầu đi xuống, có vẻ như đã chuẩn bị xong, trong phòng khách còn có em gái anh đang ngồi xuống nước trái cây, đọc tạp chí
- Bối Nhi con đến rồi sao?
- vâng, con mới đến thôi
- chúng ta đi thôi
- bác sao không rũ Vân nhi đi cùng, cô ấy có vẻ không bận
- ta nói rồi nhưng nó không đồng ý, đành chịu thôi
- Vân nhi cô có muốn chúng ta cùng di mua sắm không
- không cần
- tại sao? Ở nhà rất chán sao không ra ngoài đổi gió chút
- đã nói không đi, dù chán cách mấy thì vẫn không bằng đi với người nhỏ thổi hơn tôi mà muốn làm chị dâu tôi, lắm lời!
Cô ta bực bội quẳng quyển tạp chí lên bàn bỏ đi lên lầu còn để lại một câu
- phiền phức!
Thấy vậy mẹ Phong mới an ủi
- ơ con bé này.... Thôi chúng ta đi. Mặc kệ nó
Mình mặc dù hơi cảm thấy chạnh lòng chút xíu nhưng chỉ có thể chấp nhận và rời đi thôi
Mẹ của Phong sau khi đến trung tâm mua sắm thì cứ liên tục kéo mình đi lựa đồ hết nới này đến nơi khác, thử hết bộ váy này đến bộ váy khác, mà không quan tâm lời mình nói
- không cần mua nhiều vậy đâu bác. Dù sao con cũng không thiếu quần áo đến vậy
- ta biết con không thiếu nhưng đây là dịp quan trọng nên nhất định phait mua được chiếc váy đẹp nhất. Nếu không Phonh sẽ trách mẹ
- vậy thì bộ nào vừa ý thì mua thôi, không cần mua nhiều như vậy
- toàn bộ ta đều vừa ý hết mói lấy đó chứ
- vậy thì sao con mặc hết đây
- cứ để mặc dần. Thôi không bàn cải nữa, chắc con cũng mệt rồi. Mình đi ăn nhẹ rồi mới đi tiếp
- dạ được
Thế là mình cùng bác đi ăn lót dạ sau đó mình ngỏ ý muốn về nhà phụ anh nhưng ngay lập tức bị bác bỏ và kéo đi mua sắm tiếp...
Đến hơn h tối mình mói về đến nhà, nhà cửa bây giờ so với lúc mình đi thì đã được trang hoàng hết sức lộng lẫy, cũng không kém phần xinh xắn. Nói chung là rất hợp ý mình, mình chỉ muốn ngay lập tức chạy đến ôm và cảm ơn anh thôi. Mình bảo bác quản gia kêu người mang đống đồ mới mua lên phòng cất, không quên hỏi
- Phong đâu rồi bác?
- Ngài ấy sau khi sắp xếp xong thì đã lên phòng tắm rửa rồi
- vậy sao?
Mình không chần chờ suy nghĩ mà bước thẳng lên phòng anh, anh không có trong phòng, nhà tắm có tiếng nước chảy, vậy là anh chưa tắm xong. Mình đi ra ban công hóng gió trong khi chờ anh ra. Từ phòng anh nhìn xuống là vườn hoa ban đêm rất đẹp nha. Cứ đứng đó một hồi mà anh đến ngay sau lưng lúc nào không hay
- sao giờ này em lại đứng đây?
- anh ra rồi sao?
Mình hết hồn quay lại hỏi
- phải. Anh hỏi sao giờ này lại đứng đây? Không sợ cảm lạnh sao?
- em chờ anh
- chờ anh làm gì? Đã ăn tối chưa?
- chưa. Chờ anh để làm cái này
Nói rôi mình lao thẳng vao lòng anh, ôm anh thật chặt nói
- cảm ơn anh
- vì cái gì?
- tất cả......