Edit by An Nhiên
Mạc Thanh bị người lôi kéo trở lại giường, màn giường tầng tầng buông xuống lập tức ngăn cách ánh mặt trời bên ngoài. Hắn đương nhiên không biết bản thân lúc này rốt cuộc là thể chất gì, chỉ là rất đau, toàn thân đau không chịu nổi.
Đầu Mạc Thanh nặng như đeo chì, mê man loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân vội vã, hình như có giọng nói của một nam nhân lạ: “Bốc khói?”
“Ừ.” Đại thủ vuốt ve trên trán Mạc Thanh.
Người kia nói: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, dù sao cũng đều bốc khói, không bằng để cho hắn đau đến cùng.”
Cái gì? Hắn đã sắp cháy rụi rồi, thế mà hai người này vẫn còn bàn bạc chuyện tiếp tục làm cho hắn đau?
Chỉ nghe thấy thanh âm quen thuộc lạnh lẽo như băng nói: “Động thủ đi.”
Ô? Tàn nhẫn vô tình như thế?
Mạc Thanh gấp đến độ muốn nhảy dựng lên nhưng lại bị người che mắt đè xuống, chẳng những da đau đớn muốn chết, ngay cả cựa một cái cũng không thể cựa. Không bao lâu, một luồng sáng trắng đột nhiên xuyên vào trong đầu, đầu óc Mạc Thanh như muốn vỡ ra, xương cốt toàn thân rung động khanh khách, lập tức ngất đi.
(Chọn ngày không bằng gặp ngày: ý nói mọi thứ thuận theo tự nhiên thì tốt hơn)