Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Khiêm làm thị vệ bồi luyện với Hạ Diễn, công phu lại không tới nơi tới chốn, lúc luyện công buổi sáng bị Hạ Diễn đánh cho toàn thân đều là vết thương.
Lạc Khiêm mỗi đêm đều cuộn tròn thân thể nhỏ bé của mình, sờ lên vết thương xanh xanh tím tím trên người bôi dược, mặc dù bản thân không cảm thấy thế nào, nhưng Mạc Thanh nhìn vào mắt lại cảm thấy thê lương. Cứ như vậy qua ba ngày, Hạ Diễn đột nhiên kêu hạ nhân mang tới một lọ thuốc chữa thương loại tốt nhất cho Lạc Khiêm. Lạc Khiêm cảm động đến mức cả đêm không ngủ được, ôm lọ thuốc nằm một đêm.
Mạc Thanh hoàn toàn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Hắn chưa bao giờ tin tưởng chuyện kiếp trước kiếp này, thế nhưng diện mạo Lạc Khiêm trăm phần trăm là bản thân khi còn nhỏ, mà Hạ Diễn cũng chẳng qua là phiên bản sau khi thu nhỏ của nam nhân kia. Này rốt cuộc là sao đây? Mạc Thanh không rõ lắm những thứ này có phải là ký ức của hắn hay không, nếu như phải, vậy nam nhân kia chính là chủ tử trước kia của hắn. Nếu thật sự là thế thì tại sao y lại làm loại chuyện đó với hắn?
Lúc ôm đầu tỉnh lại, Mạc Thanh chịu đựng cơn đau đầu nhìn bốn phía xung quanh, bàn ghế, máy tính giống như chưa bị ai động vào, trong phòng ngập tràn mùi cà phê, màn hình trò chơi cũng đã tự động chạy loạn, đã trở về căn phòng của mình.
Từ ngày đó, hắn thỉnh thoảng lại bị đau đầu, ban đêm luôn luôn mơ thấy khung cảnh ở chung của hai người.
Hạ Diễn ở trong hoàng cung hiển lộ qua tài bắn cung một lần, mũi tên ghim chính giữa hồng tâm cách hơn ba mươi trượng. Đối với một hài tử mười ba tuổi mà nói, chuyện này quả thật là vô cùng đáng quý, mọi người xôn xao, tiếng tăm bởi vậy truyền ra. Nhưng sau khi Lạc Khiêm ở chung với Hạ Diễn mới biết được, Hạ Diễn thích nhất là kiếm pháp, thế nhưng lại không muốn để cho người khác biết. Lúc hai người cùng nhau luyện võ sẽ chỉ dùng kiếm pháp so chiêu, một tháng sau, vết thương trên người Lạc Khiêm trải rộng, kiếm pháp rồi lại tinh tiến lên không ít.
( trượng = , m; trượng ~ m)
Đã qua mấy ngày nhưng vẫn chưa xuyên trở về, trong lòng Mạc Thanh nói không rõ là tâm tình gì. Hôm nay ban đêm lúc quay về nhà, Mạc Thanh đi qua một con ngõ dài tối yên tĩnh, chợt nghe sau lưng có tiếng bước chân quái dị. Nói tiếng bước chân kia quái dị, là vì người sau lưng nọ vừa đi vừa dừng, dường như còn hơi lật đật và lộn xộn. Mạc Thanh đi, tiếng bước chân kia liền đi theo, Mạc Thanh dừng, tiếng bước chân cũng liền dừng theo.
Trực giác Mạc Thanh cảm thấy mình đang bị theo dõi.
Hắn là cao thủ Taekwondo, cứ coi như là gặp phải giết người cướp của cũng chẳng sợ, lúc này lạnh lùng cười một tiếng tiếp tục đi về phía trước. Ngoặt qua một góc nhỏ, Mạc Thanh không đi tiếp mà dừng lại ẩn vào phía sau bức tường. Tiếng bước chân lộp cộp đi theo truyền đến, Mạc Thanh nín thở chờ, muốn đến lúc người nọ hiện thân sẽ lập tức một phát bắt được.
Không nghĩ tới thời điểm người kia đang cách mình vài chục bước chân, tiếng bước chân lại đột nhiên đình chỉ, một mảnh yên tĩnh.
Mạc Thanh đợi một lát vẫn không thấy có động tĩnh gì, lộ đầu ra nhìn lại, rồi lại quái dị phát hiện dưới đèn đường lờ mờ một người cũng không có, hẻm nhỏ rất yên tĩnh.
Đây là cướp giật hay là sao? Chẳng lẽ phát hiện bị người nhìn thấu, âm thầm đào tẩu rồi?
Mạc Thanh ở trong hẻm nhỏ đợi cả buổi cũng không phát hiện khác thường, liền bỏ qua không suy nghĩ nữa.
Trong đầu có rất nhiều chuyện, cũng không tiếp tục cất chứa mấy loại chuyện râu ria này làm gì.
Tối hôm đó ngủ đến nửa đêm, Mạc Thanh đột nhiên bừng tỉnh, toàn thân đau đớn đụng phải một thân thể cứng rắn. Hắn hoảng hốt ngẩng đầu, nhìn thấy nam nhân kia nửa người trên trần trụi, tay trái cầm trường kiếm, không nhúc nhích nhìn hắn.