Edit by An Nhiên
Nam nhân thoạt nhìn khoảng chừng hai tư hai lăm tuổi, kìm cổ tay Mạc Thanh, mắt phượng hẹp dài rủ xuống. Đồng tử giống như đầm nước, thâm sâu khó dò, trong đáy mắt không biết là tâm tình gì.
Y chỉ mặc một chiếc tiết khố màu trắng, dáng người nửa trên rất đẹp, cơ bắp cân xứng, vai rộng eo thon, trước ngực sau lưng lẫn lộn những vết thương nông sâu không đồng nhất, giống một người luyện võ lâu năm. Mạc Thanh giãy giụa thoát ra được từ trong ngực y, hốt hoảng lau bờ môi phát sưng, mặt đầy cảnh giác chống đỡ ở góc tường. Nam nhân nhìn qua Mạc Thanh không nói gì, nhanh chóng nghiêng người tới, bàn tay to rộng thăm dò hướng về phía mắt cá chân của hắn kéo một phát.
Mạc Thanh khẽ kêu một tiếng, lui cũng không thể lui, đầu gối bị nam nhân lôi kéo cưỡng ép mở ra, lỗ nhỏ khẽ mở khẽ hợp co dãn không ngừng. Trong lòng hắn chỉ nghĩ: “Nhịn một lát nữa, nhịn một lát nữa, thời gian sắp tới rồi.” Cắn môi không nói lời nào, tức giận không thôi, eo lưng càng không ngừng vặn vẹo giãy giụa.
Thân thể truyền đến cảm giác trôi nổi quen thuộc, hư không nặng nề có chút không chân thực, Mạc Thanh lập tức kích động đến mức sắc mặt đỏ bừng. Ánh mắt nam nhân ẩn chứa hàn băng, tựa hồ đang cười, trong giọng nói lại là trào phúng: “Không qua vài đêm sẽ lại trở về, cao hứng cái gì?”
Thân thể nặng nề áp lên, Mạc Thanh muốn hét lại hét không ra tiếng, chỉ có thể nhịn xuống. Trong lúc hỗn loạn, trước mắt đột nhiên biến đen.
Ngay sau đó, hắn từ trên giường bật dậy thở hổn hển.
Reng reng reng…
Bên tai truyền đến chuông báo thức quen thuộc, bốn phía tối tăm yên tĩnh giống như mọi khi, một tiếng động khác cũng không có, chính là nửa đêm lặng ngắt như tờ. Tinh thần Mạc Thanh dường như rối loạn, hắn nắm lấy tóc của mình, hô hấp đình trệ hơn nửa ngày mới trầm thấp mắng ra một câu.