Tưởng Khinh Đường đang giãy giụa, bỗng cảm thấy cả người nhẹ tênh, xiềng xích khiến nàng không thể động đậy phút chốc biến mất, sau đó vòng eo bị một cánh tay có lực ôm lấy không cho phản kháng, Tưởng Khinh Đường còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã nghe thấy La Miểu hét lên thảm thiết.
Nàng luống cuống, muốn ngẩng đầu lên xem là ai đang ôm mình thì nghe thấy người nọ lên tiếng, giọng nữ mát lạnh mang chút khinh mạn lại đáng tin nói ra những áp bách khiến người ta không thể thở.
Tưởng Khinh Đường sửng sốt.
Nàng như không tin vào tai mình, ngẩng đầu, hai mắt mở to, trong mắt ngoài kinh ngạc còn chứa sự vui sướng khó tin.
Sao Quan tỷ tỷ lại đến đây?
Tưởng Khinh Đường không biết.
Con ngươi đen nhánh của Tưởng Khinh Đường chứa đầy hình ảnh của Quan Tự, ngay lúc này ngoài Quan Tự trong mắt Tưởng Khinh Đường không thể chứa thêm ai.
Chỉ có khi gặp được, Tưởng Khinh Đường mới biết hơn một tháng không gặp chị dày vò mình thế nào, cũng chỉ khi gặp được, Tưởng Khinh Được mới biết nàng nhớ Quan Tự ra sao, từng khoảng không trong trái tim nàng không ngừng lớn lên nếu không gặp được Quan tỷ tỷ, lòng nàng sẽ nổ tung mất.
Tưởng Khinh Đường bắt lấy cánh tay đang ôm lấy eo mình của Quan Tự, đôi mắt động lòng người hiện lên ánh nước, miệng nàng khẽ mở, muốn nói một câu em xin lỗi với Quan Tự, em xin lỗi vì ngày đó đã nói ra những lời tàn nhẫn kia, cánh môi khẽ mở, chưa kịp lên tiếng, đã bị ánh mắt nghiêng xuống của Quan Tự dọa im bặt.
Cái nhìn cực lạnh, không chút cảm tình khác với ánh mắt trong trí nhớ của Tưởng Khinh Đường.
Bên trong không có sự ấm áp, cả ý cười cũng biến mất không thấy, giống như con ngươi đang kết thành băng khiến người đối diện lạnh đến rùng mình.
Tưởng Khinh Đường không tìm thấy sự dịu dàng của Quan Tự bên trong, Quan Tự này vẫn là Quan Tự nhưng lại khiến người đối diện sợ hãi, Tưởng Khinh Đường thấp thỏm, không khỏi rụt cổ, lại nghe thấy Quan Tự lạnh lùng nói: "Em động nữa thử xem?"
Tưởng Khinh Đường nghe thấy sống lưng cũng lạnh, quả nhiên không dám động cũng không dám thở mạnh.
Đồng thời trong lòng rất khó chịu, Quan tỷ tỷ không cười với nàng, nàng biết, Quan tỷ tỷ nhất định rất hận nàng.
Là bản thân nàng nên bị vậy. Tưởng Khinh Đường nắm chặt mặt dây chuyền trong tay, cắn răng nghĩ, là mình xứng đáng, mình đối xử với Quan tỷ tỷ như vậy, sao chị có thể cười với mình?
Quan Tự nhìn thấy nàng nơm nớp lo sợ trốn trong lòng mình, dáng vẻ mềm mại yếu ớt, vừa tức giận vừa buồn cười, nghĩ thầm không phải lúc trước đuổi mình rất kiên cường sao, có lẽ cả đời này nàng cũng chưa từng nói qua lời tàn nhẫn như vậy? Lúc này biết sợ, trốn trong lòng mình lại còn im lặng nhíu mày, mới không gặp nhau hơn một tháng mà đã gầy thành vậy sao? Cánh tay không biết còn tưởng chân gà, vừa gầy vừa nhỏ.
Nghĩ nhiều vậy nhưng Quan Tự không biểu hiện sự đau lòng ra ngoài, chỉ ôm eo nàng không cho nàng động, mặt lạnh nhìn La Miểu nằm dưới chân bảo vệ của mình, hờ hững nói: "Đánh."
Bảo vệ của La Miểu đều bị người của Quan Tự khống chế, chỉ có thể bị bên cô đánh, Quan Tự mang theo nhóm bảo vệ được huấn luyện đến, tránh đánh vào chỗ hiểm, chỉ tập trung ra tay thật mạnh vào chỗ nào không chết người, không đến hai cái La Miểu ngã trên đất, ôm đầu khóc lóc xin tha: "Cứu mạng! Quan tổng..... Quan tổng.... tha cho tôi đi...... tôi sai rồi! Tôi không dám nữa!"
Tiếng kêu thảm thiết của hắn, Tưởng Khinh Đường nghe thấy sợ không dám nhìn La Miểu bị đánh.
Quan Tự thấy nàng con rúm, lấy tay che tai nàng lại, ôm chặt nàng, nâng cằm với bảo vệ, bọn họ ngầm hiểu chặn miệng La Miểu lại, chặn lại những tiếng kêu thảm thiết của hắn không để Tưởng Khinh Đường nghe thấy.
Nhóm bảo vệ đánh đến khi La Miểu bất tỉnh thì dừng lại, báo cáo với Quan Tự, Quan Tự cười lạnh bảo bọn họ làm hắn tỉnh.
Một thùng nước đổ xuống đầu La Miểu, hắn giật mình, tỉnh lại, chỉ là lúc này cả mặt bầm dập, hai mắt sưng vù, không thấy tròng mắt nhưng vẫn hung ác nhìn chằm chằm vào Quan Tự.
"Quan Tự, cô chờ đi, có La gia ở đây, cô đừng mơ mà kiếm cơm ở Tân Lĩnh!" Vì hai má sưng phù, lưỡi cũng sưng lên nên những lời hung ác của hắn không khiến người khác kinh sợ làm người ta muốn cười.
Quan Tự cười nói: "Cậu La đang nói chuyện cười sao, dù ba cậu La Thế Sâm có đến chỉ sợ cũng không dám mạnh miệng như vậy."
"Quan Tự, cô vì một đứa con gái mà đối nghịch với La gia, ba tôi sớm muộn cũng cho cô trả giá!"
Quan Tự không để tâm cười, cảm thấy tên cậu ấm này chết đến nơi còn không biết, cô không nên phí lời với tên ngốc này.
Quan Tự ôm lấy Tưởng Khinh Đường xoay người rời đi.
"Quan Tự....."
La Miểu điên lên rống giận: "Tao sẽ bắt mày trả giá!"
Quan Tự dừng bước, cười nhạo, buông Tưởng Khinh Đường ra, xoay người đi đến trước mặt La Miểu.
Cô dùng mũi giày dẫm lên đầu La Miểu, không kiên nhẫn cau mày, môi mỏng khẽ cong lên khiến người khác sởn tóc gáy.
"Cậu La này." Ánh mắt không có ý cười, thoạt nhìn lành lạnh đáng sợ: "Từ hôm nay trở đi, Tiểu Đường là vợ tôi, chuyện lúc trước tôi bỏ qua, từ nay về sau, cậu còn dám đánh chủ ý đến Tiểu Đường thì đừng trách tôi không nể mặt cha cậu."
Chất giọng lạnh lẽo khiến cả người La Miểu run lên, không dám nói thêm câu nào.
La Miểu chưa bao giờ gặp qua Quan Tự như vậy, tựa như mãnh thú xé hắn thành từng mảnh.
Từ trước đến nay Quan Tự luôn ôn hòa, luôn mỉm cười, chưa từng làm việc mất phong độ nên người không hiểu cô thường coi khinh cô, chỉ xem cô là con sư tử bị rút nanh vuốt, đẹp đó nhưng không dùng được. Không nghĩ đến, tại nơi mọi người không thấy những răng nanh, móng vuốt sẽ lộ ra một kích trí mạng.
Quan Tự không để tâm đến La Miểu nằm trên đất, đi đến cạnh Tưởng Khinh Đường, nói: "Đi thôi."
Tưởng Khinh Đường không biết Quan Tự muốn đưa mình đi đâu, cũng không dám hỏi nhiều, cúi đầu thấp thỏm đi theo sau.
Chân Quan Tự dài nên đi rất nhanh, hoàn toàn không có ý quan tâm Tưởng Khinh Đường, Tưởng Khinh Đường lảo đảo theo sau cô, nàng phải chạy chậm mới miễn cưỡng đuổi theo được Quan Tự, gương mặt chốc lát đỏ bừng, thở dốc.
Khi thể lực của Tưởng Khinh Đường dần cạn, Quan Tự dừng bước, Tưởng Khinh Đường chống hai tay lên đầu gối, cong eo, thở dốc, vẫn chưa thở xong, Quan Tự đã nói "đi", Tưởng Khinh Đường đành chạy chậm đuổi theo.
Không biết có phải ảo giác hay không, lúc này bước chân của Quan Tự chậm đi rất nhiều.
Các nàng đi vào một tòa nhà, Tưởng Khinh Đường không biết đây là đâu, bước vào thì ngửi thấy mùi đồ ăn, mới biết đây là nhà ăn của đại học Tân Lĩnh.
Đại học Tân Lĩnh rộng lớn, có rất nhiều khoa bên trong, nhà ăn cũng nhiều, có mười mấy nhà ăn lớn bé nằm ở các khu học tập khác nhau, nhà ăn các nàng đang đứng là nhà ăn giáo viên, lầu một có thức ăn nhanh, giáo viên, sinh viên đều có thể ăn nhưng lầu hai chỉ có thể cho giáo viên và các sinh viên đặc biệt, người bình thường không thể lên đó.
Quan Tự không dừng lại ở lầu một mà dẫn Tưởng Khinh Đường lên lầu hai.
Hôm nay là ngày đầu tiên Tưởng Khinh Đường học ở đây, không biết những quy tắc này, chỉ nghĩ các anh các chị ở lầu ăn này mặc đồng phục như sẵn sàng đón địch, bước đến kéo ghế cho các nàng, sau đó lấy khăn ăn, rót nước, chu đáo đến khiến Tưởng Khinh Đường không quen.
Nàng mất tự nhiên thầm đánh giá Quan Tự ngồi đối diện, Quan Tự vẫn thản nhiên như đã quen với các phục vụ tinh tế này.
Sau đó các món được bày trong chiếc dĩa tinh xảo được bưng lên, sắc hương vị đều đủ, vừa nhìn đã biết là đầu bếp cao cấp làm khác với phần ăn của sinh viên lầu dưới.
"Ăn." Quan Tự lạnh lùng nói.
Tưởng Khinh Đường nghe lời cầm đũa ăn hai ngụm, nhớ lại Quan tỷ tỷ từng dịu dàng nhỏ giọng nói với nàng khác với thái độ lạnh nhạt, xa cách hiện của tại, không khỏi đau lòng, vừa ăn hai ngụm, cái mũi đã chua xót, cúi đầu, nước mắt rơi vào chén.
Nàng khóc rất kiềm nén, chỉ cúi đầu rơi nước mắt, không nức nở tiếng nào, nước mắt như hạt châu từng giọt rơi trên bàn, một giọt bắn lên mu bàn tay của Quan Tự.
Quan Tự ép mình phải cứng rắn lập tức mềm nhũn.
Cô thở dài, gương mặt vốn lãnh đạm hờ hững giờ chỉ còn sự đau lòng, cô ngồi cạnh Tưởng Khinh Đường, nâng cằm em lên thay em lau nước mắt.
"Không phải em rất kiên cường khi nói ra những lời tàn nhẫn với chị sao? Sao bây giờ lại khóc?" Quan Tự nhẹ nhàng hỏi.
Hai mắt Tưởng Khinh Đường đẫm lệ, nghe thấy Quan Tự hỏi, chui đầu vào chị, ôm chặt lấy lưng chị, thế nào cũng không chịu buông.
Mùa hè, Quan Tự chỉ mặc một chiếc áo sơmi mỏng, nước mắt của Tưởng Khinh Đường thấm ướt áo cô, chảy vào lòng cô.
Nước mắt vừa nóng vừa lạnh, khi nóng sẽ khiến lòng Quan Tự phát đau, khi lạnh lại khiến lòng Quan Tự lạnh lẽo không thôi.
Nhìn thấy Tưởng Khinh Đường khóc, cô hối hận, tự trách ôm chặt Tưởng Khinh Đường vào lòng.
Tưởng Khinh Đường khóc ngất trong lòng Quan Tự, nàng thở gấp, kề bên tai chị, vòng lấy cổ chị, nức nở nỉ non nói: "Đừng…bỏ mặc em...."
Nước mắt của nàng rơi vào cổ áo của Quan Tự, làm hốc mắt của Quan Tự cũng nóng lên, đau lòng suýt rơi lệ.
Tay ôm chặt eo Tưởng Khinh Đường.
Không hiểu một tháng này nàng trải qua những gì.
- --------------------------
Tưởng Khinh Đường thút thít nức nở lau nước mắt: Quan tỷ tỷ, chị khi dễ em.
Quan Tự hừ lạnh: Không làm vậy em sẽ không nhớ lâu.
Tưởng Khinh Đường: huhuhu......
Quan Tự hai gối chạm đất: Vợ ơi chị sai rồi, em thấy chị quỳ vậy đúng chuẩn chưa?