Theo bản năng nhíu mày, lật người không muốn để ý tới, chỉ hy vọng người giúp việc mau nghe điện thoại, để tiếng chuông đáng ghét sớm biến mất.
Ninh Tự Thuỷ đột nhiên mở mắt, chợt nghĩ đến kể từ khi Liên nằm viện, mình đã cho người giúp việc nghỉ việc rồi, chỉ thuê một nhân viên làm thêm giờ, lúc này cô ấy sẽ không xuất hiện ở đây. Mơ mơ màng màng ngồi dậy, đưa tay nhấc điện thoại lên: "A lô."
"Tự Thủy, tôi là Hoàng Hách Nhiên." Giọng nói Hoàng Hách Nhiên vô cùng trầm thấp, như trước đây nhưng lần này vô cùng nhỏ, lại phảng phất mang theo một phần bi thương, lời nói nhanh nhưng cũng rất chậm, rất khác thường.
Ninh Tự Thuỷ liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, gần giờ. "Hoàng Hách Nhiên, anh đang ở đâu? Có chuyện gì không?" Mí mắt phải giật một cái, cảm giác bất an trong đêm tối bắt đầu xuất hiện.
"Tự Thủy, cô hãy nghe tôi nói, Liên anh ấy đã mất."
"Cái gì?"
"Liên qua đời. . . . . . Hai mươi phút trước."
Trong phút chốc Ninh Tự Thuỷ ngây ngẩn cả người, đầu ngón tay lạnh lẽo nắm thật chặt ống nghe điện thoại, chôn chân tại chỗ, không biết phải làm sao.
Hoàng Hách Nhiên không ngừng khuyên nhủ cô, lời nói dỗ dành nói đi nói lại, nhưng Ninh Tự Thủy một câu cũng không nghe lọt. Ánh mắt đột nhiên không có tiêu cự, cảnh tượng trước mắt toàn bộ đều mờ ảo rồi. . . . . .
Sao có thể chứ! Lúc mình rời đi anh vẫn còn rất khoẻ mà, làm sao trong khoảng thời gian ngắn như vậy, thì. . . . . . Rõ ràng đã nói, ngày mai muốn đến thăm anh. . . . . . Rõ ràng nói chờ anh khoẻ lại sẽ chính thức làm vợ anh, sẽ đón Tịch Nhược về. . . . . .
"Tự Thủy, Liên muốn cô rời khỏi, quay về bên cạnh anh ta."
"Không. . . . . Không cần!" Bỗng nhiên, cô không kìm chế được cuồng loạn, quay về phía điện thoại hô: "Ngoại trừ Liên ra ai tôi cũng không cần. . . . . . Tôi sẽ không rời khỏi anh ấy."
Đầu bên kia điện thoại Hoàng Hách Nhiên bất đắc dĩ than thở: "Tự Thủy, đừng lừa dối mình nữa. Trong lòng cô yêu là Kỷ Trà Thần, không phải Liên Phượng Vũ. Mà bây giờ Liên không còn nữa."
"Anh đang gạt tôi, đúng không? Anh và Liên hợp lại để gạt tôi!" Điện thoại rơi xuống một tiếng "Bộp", Ninh Tự Thủy không tin lắc đầu phủ nhận.
Liên sao lại. . . . . . Chết được!
Trong lúc nhất thời trời đất quay cuồng, đau như muốn chết đi, đau thương ùn ùn kéo đến, mang cô chôn vùi thật sâu.
Hốt hoảng, luống cuống, không cách nào khống chế được run rẩy, nước mắt vốn đã khô cạn không kìm được chảy xuống, đầy trên mặt. Ngoài cửa sổ, vẫn là đêm đen như mực, hơi thở mùa xuân càng nồng đậm, không bao lâu nữa bình minh sẽ đến, phủ xuống toàn bộ trên mặt đất, chiếu sáng từng sinh mệnh.
Thế nhưng, ai sẽ tới xua đi cái lạnh lẽo quanh cô, đêm tối vô tận này; bóng tối khôn cùng, như vòng xoáy cắn nuốt cô, liều chết dây dưa. . . . . . Tại sao ánh mặt trời ấm áp có thể chiếu sáng khắp nơi, lại keo kiệt ngay cả một chút cũng không chịu bố thí cho cô?
Từ Tịch Nhược, đến Kỷ Trà Thần, rồi đến Liên... Vì sao mọi người khi sống phải đi trên con đường lận đận như thế? Sao phải tàn nhẫn hành hạ số mệnh của họ như vậy?
Hiện giờ Tịch Nhược ở Mỹ, không rõ tình hình, Kỷ Trà Thần sống chết chưa biết, hôm nay Liên thật sự đi rồi, cũng sẽ không quay lại nữa sao?
Ninh Tự Thuỷ ngơ ngác ngồi trên ghế sa lon ở đại sảnh. Liên không có đi, là Hoàng Hách Nhiên đang giúp anh ấy gạt mình, Liên sẽ trở lại, nhất định rồi.
Chợt, cửa có động tĩnh, như có chìa khóa mở cửa. . . . . .
Ninh Tự Thuỷ đứng dậy thật nhanh, chạy vội đến cửa ra vào, kéo chốt chặn ở cửa.
"Tự Thủy. . . . . ."
Ngoài cửa, tay Hoàng Hách Nhiên cầm chìa khóa, vẻ mặt lo lắng, bắt được bả vai cô, gắt gao dò xét, không ngừng quan sát cô. "Sao đột nhiên ném điện thoại? Tôi bị doạ sợ, cho là cô sẽ. . . . . ." Đi theo Liên.
Anh lập tức đến xem, trong lúc nhất thời, trong lòng xuất hiện sự chán chường. Cả người giống như bị người khác đẩy xuống từ trên vách núi, hung hăng rơi xuống dưới, rơi xuống không giới hạn. . . . . .
Ninh Tự Thuỷ tránh tay anh, khẽ thở dài một cái, mệt mỏi lắc đầu, xoay người đi về bên ghế sa lon, tiếp tục ở nơi này, chờ đợi. . . . . . Trong phòng khách rộng rãi, không khí trầm lặng. Chậm rãi cuộn cơ thể lại, cuộn mình ôm chặt đôi chân, tựa vào góc ghế sa lon, đôi mắt lạnh lẽo im lặng nhìn đồ sứ trắng trên bàn, trong lòng trống rỗng.
"Cô đừng như vậy. . . . . . Liên không muốn thấy cô như vậy. Anh ấy sẽ rất đau lòng. . . . . ." Hoàng Hách Nhiên ngồi xuống đối diện với cô, lời nói cuối cùng gần như nặn ra từ trong kẽ răng .
Ninh Tự Thuỷ hoàn toàn hiểu được ánh mắt lo lắng và đau lòng của anh, còn có -- bất đắc dĩ!
Nghiêng đầu, hơi nghiêng về phía trước: "Tại sao phải giúp anh ấy gạt tôi? Tại sao giúp Liên gạt tôi? Tôi thật sự sẽ không trở về bên cạnh Kỷ Trà Thần, tôi sẽ không. Cho dù anh ấy tránh mặt tôi...tôi cũng không trở về. Tôi từng đồng ý ở lại bên cạnh anh ấy. . . . . . Không rời khỏi anh ấy nữa. Vì sao anh ấy vẫn chưa trở lại? Vì sao Liên không quay về đây? . . . . . ."
Bi thương lượn lờ, bên cạnh tiếng chuông đồng hồ cổ xưa đúng lúc vang lên âm thanh "Keng keng".
Hoàng Hách Nhiên không nói gì, thấy cô như thế, lòng đau như dao cắt. Hoàn toàn không nghĩ tới Liên sẽ chết, để cô biến thành như vậy. . . . . . Như thật sự mất đi linh hồn, cả thế giới và cô như không liên quan.
Chuyện đối với Ninh Tự Thuỷ mà nói, xảy ra quá bất ngờ, anh cũng đã sớm biết Liên khoảng hai ngày nay. Liên vẫn không chịu để Tự Thủy ở bệnh viện chăm sóc mình, chính là sợ lúc mình ra đi Ninh Tự Thuỷ ở một bên, anh đi sẽ không an tâm.
Hôm nay, thật sự không còn nữa, trước khi chết cũng không gặp mặt, cuối cùng cũng đã giảm bớt nỗi bất an này. Tự Thủy khổ sở không được đến nhìn anh lần cuối, bộ dáng thật thảm hại.
Ninh Tự Thuỷ cuộn lại lần nữa ở giữa ghế sa lon, nghiêng đầu gối trên đầu gối, cụp mắt xuống, lông mi thon dài run rẩy dữ dội, nói lẩm bẩm: "Cho tới bây giờ Liên vẫn không nỡ để tôi đau lòng, nên anh ấy sẽ không rời xa tôi. . . . . . Anh ấy nhất định sẽ trở lại. Một chút nữa, anh sẽ trở lại."
Bỗng chốc Hoàng Hách Nhiên đứng lên, móc một tờ giấy từ trong ngực ra đưa trước mặt cô, không kìm chế được thét lên: "Liên đã mất. Đây là thư thông báo tử vong của bệnh viện. . . . . . Cô nhìn cho rõ đi!" Hai tay anh ra sức nắm bả vai cô, như muốn lay tỉnh cô.
Nhưng, cuối cùng giống như một cơn ác mộng, vĩnh viễn không ngừng lại, vĩnh viễn cũng không tỉnh lại dù chỉ một ngày, vô cùng vô tận.
"Đừng nghĩ gạt tôi nữa, Liên nhất định sẽ trở về, nhất định sẽ." Ninh Tự Thuỷ cúi đầu, nhỏ giọng nỉ non, cố gắng thuyết phục anh, cũng như đang thuyết phục mình. "Anh ấy chỉ sợ tôi uất ức, sợ tôi và anh ấy ở cùng một chỗ sẽ không vui. Thật ngốc, làm sao có thể chứ! Anh ấy yêu tôi, cùng với anh ấy ở chung một chỗ, tôi làm sao không vui đây. . . . . . Qua một thời gian nữa, anh ấy suy nghĩ lại, sẽ trở về bên cạnh tôi."
Ai ngờ hôm qua ly biệt, đã là xa cách, vĩnh viễn; không cách nào gặp nhau, nếu sớm biết như thế này, cô chết cũng không rời khỏi anh một bước, nhất định ở bên cạnh chăm sóc anh thật tốt, một bước cũng không rời.
Bất giác, cô bắt đầu điên cuồng nhớ Liên Phượng Vũ. Đôi mắt ôn nhu của Tự Thủy tựa như gió xuân vậy, đối mặt với bất cứ chuyện gì cũng điềm tĩnh ung dung, anh đối với mình cưng chìu quá mức, anh cười khẽ, anh dịu dàng, anh tức giận, nhất cử nhất động của anh, tất cả tất cả, không ngừng hiện lên trong đầu.
Cùng nhau bước đi, chỉ có Liên Phượng Vũ mới có thể cho cô tất cả mọi thứ, yêu cây yêu cả cành, chấp nhận Tịch Nhược, dồn hết tất cả cho cô, không oán không hối, nhưng không yêu cầu cô đáp lại cái gì. Cho dù đôi mắt đã mù cũng muốn giấu giếm cô, một mình rời đi, không cho cô thêm một chút phiền toái.
Liên Phượng Vũ, Liên Phượng Vũ, trong lòng chi chít dày đặc, tất cả đều là tên anh.
Vẫn như trước đắm chìm trong chờ đợi vô tận, không biết Hoàng Hách Nhiên rời đi lúc nào, ngoài phòng ban ngày sáng tối luân chuyển không ngừng, nhưng thế giới của cô thời gian như im lìm bất động. Vĩnh viễn dừng lại ở ngày mà Liên rời khỏi, vào lúc này.
Sau này, sẽ không có ai đối với mình dịu dàng như anh, về sau không có người nào cũng không hỏi mà làm bất cứ chuyện gì cho cô, không còn người vì cô mà nấu cơm, hỏi han ân cần, không còn người ôm cô thật chặt vào trong ngực còn cẩn thận che chở từng li từng tí.....
Quan trọng là có gặp được Liên hay không hay kết cuộc lại định trước như vậy rồi -- chết coi như đã hết. Người ở lại vĩnh viễn chịu đau khổ tột cùng, để cô mãi mãi sống trong thống khổ.
Liên, em dùng quãng đời còn lại sống thật tốt, ngày đêm cầu nguyện, chỉ hy vọng trăm năm về sau, anh chỉ là người đàn ông bình thường còn em cũng là cô gái bình thường, chúng ta sẽ gặp nhau như thế trong biển người mênh mông, sau đó quen biết, hiểu nhau rồi yêu nhau, cùng nắm tay đi vào lễ đường, để em chính thức làm vợ anh, cùng nắm tay anh chung sống đến già.
Nếu có kiếp sau, em không muốn yêu người khác nữa, chỉ muốn hảo hảo yêu một mình anh, hảo hảo yêu anh một lần, không để anh thương cảm như thế, càng không để anh hy sinh bản thân như thế nữa, chịu hết khổ nạn!
Liên, cuộc đời này là em nợ anh, kiếp sau kiếp sau chúng ta không bao giờ lìa xa nữa, không có ai có thể chen vào giữa chúng ta. Anh sẽ là chồng em còn em là vợ anh, có con giống như anh và con gái giống em, con cháu đầy đàn. Đến khi đầu bạc, bước đi rã rời, cũng muốn nắm tay thật chặt ở cùng nhau, cuối đời cũng muốn tro cốt chúng ta chôn chung một chỗ.
Sau đó Ninh Tự Thuỷ không nói lời nào, không ăn không uống, lẳng lặng cuộn lại một gốc trên ghế sa lon, không nhúc nhích, đắm chìm trong chờ đợi vô tận, tin rằng Liên sẽ trở lại, Liên yêu mình nhiều như vậy, nhất định sẽ trở về.
Ngày thứ ba, Hoàng Hách Nhiên tiêm cho cô một mũi thuốc an thần, lúc này cô mới ngủ mê man.
Ninh Tự Thuỷ làm một giấc ngủ dài, mơ thấy kiếp sau, mình và Liên không để mất nhau nữa, mình không còn phụ lòng Liên, hai người yêu nhau bình thường, sống bình thường với nhau qua quãng đời còn lại. Cảnh trong mơ vô cùng xinh đẹp, đẹp đến cô không muốn tỉnh lại.
"Ninh Tự Thủy, rốt cuộc cô muốn trốn tránh đến khi nào? Liên đã không còn nữa, coi như cô bây giờ theo anh ấy đi, anh ấy cũng không có ở đây. Cô muốn hành hạ mình tới khi nào?"
Trong lúc hốt hoảng dường như có người nói ở bên tai, tiếng nói rất quen thuộc, hẳn là Hoàng Hách Nhiên rồi! Lúc này trừ anh ta ra không có ai bên cạnh chăm sóc cho mình nữa.
Liên, đã chết rồi sao? Liên làm sao có thể chết được?
Nước mắt trong suốt từ trong khóe mắt chậm rãi rơi xuống, ướt cả áo gối. . . . . . Dường như ngay cả bầu không khí cũng bi thương, im lìm vắng vẻ. . . . . .
Tiếng thở dài sâu lắng, quanh quẩn từng chút một. Giọng nói anh tiếp tục vang lên: "Liên đi rất nhanh, không chịu nhiều dằn vặt đau đớn; anh ấy không phải chịu cơn đau đầu hành hạ nữa, thật ra như vậy cũng rất tốt."