Phòng cà phê cao cấp.
Ninh Tự Thủy thân mặc quần áo thoải mái, vóc người uyển chuyểnđược quần áo thoải mái vẽ ra đường cong, hơi thở hơi lười biếng. Mấy ngón tay năm lấy quai tách cà phê, nhấp một miếng sau sau đó rơi vào phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Ánh mặt trời đặc tả dáng người của cô, chiếu lên cô một tầng sáng nhạt.
Trong quán cà phê người cũng không nhiều, nhưng ánh mắt vẫnnhịn không được bị cô hấp dẫn nhìn qua. Cô không có hơi thởtranh quyền thếcùng gò má tinh sảo là saokhấu nhân tâm huyền, có thể đem quần áo màu sáng mặc đẹp như thế, khiêm tốn nhưng vẫn khiến người ta chú ý, thật sự là khó có được.
Dương Lưu Vân thấy Ninh Tự Thủy, nhìn lại những người trong này đều hướng ánh nhìn đến cô, trong lòng cực độ không thoải mái. Đã từng những ánh mắt kia đều dính trên người mình, làm sao lại đến lượt cô?
Đạp giày cao gót bảy tấc, cố làm ra ưu nhã xuất hiện xinh đẹp trên tấm hình kia.
Ninh Tự Thủy giống như không có chú ý tới cô ta xuất hiện trước mặt mình, nhìn không chuyển mắt bên ngoài, không chút nào biết chuyện xảy ra trong quán cà phê.
Mọi người phát hiện thấy nhiều hơn một cô gái, mặc dù cũng mỹ lệ nhưng so với cô gái mặc quần áo sáng màu kia, cô ta còn thua kém rất nhiều chỗ, chỉ là phong cách bên ngoài hoàn toàn khác. Một là không tranh quyền thế, tiên nữ siêu nhiên thoát tục, một rõ ràng là loại gái vật chất. Hai người đứng cùng nhau, sự xuất hiện của cô ta hoàn toàn làm tôn lên sự hoàn mỹ của cô gái mặc áo sáng màu.
Dương Lưu Vân gọi một ly cà phê, lại cho hắn một xấp nhân dân tệ thật dầy “Xin” mọi người trong quán cà phê đi ra ngoài! Nhân viên phục vụ do dự một chút, vì một đống tiền dầy như thế, cũng liền làm theo. Mọi người thấy không xem được chuyện kế tiếp, cũng khó khăn có chút thất vọng rời khỏi phòng cà phê, không có biện pháp ai bảo người ta là người có tiền.
Ngón tay Dương Lưu Vân nhẹ nhàng gõ gõ cái bàn phát ra tiếng muốn hấp dẫn sự chú ý của cô, nhưng Ninh Tự Thủy cũng không phản ứng, mí mắt cũng không hạ xuống, hoàn toàn đắm chìm trong trong mạch suy nghĩ của mình.
Đả kích một người biện pháp tốt nhất, chính là không nhìn sự tồn tại của cô ta!
"EV tiểu thư, mời biết điều một chút! Cô trẻ tuổi có bản lãnh, làm gì không tốt? Tại sao phải làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy? Tại sao muốn quyến rũ Thần?" Dương Lưu Vân bị phản ứng của cô kích cho nổi giận, vừa mở miệng chính là nhục nhã. Tức giận tiếp tục nói: "Tôi cùng Thần vẫn rất yêu nhau, hắn chỉ là nhất thời bị cô đầu độc mà thôi. Nếu như bây giờ cô rời khỏi hắn, tôi còn có thể cho cô một khoản tiền, đủ cả đời cô không lo tới áo cơm. Nhưng nếu như cô nhất định đợi đến lúc Thần không còn hứng thú với cô, cô một xu cũng sẽ không lấy được."
Cà phê trong tay Ninh Tự Thủy đã nguội, khí nóng từ từ biến mất, ánh mắt rũ xuống, lông mi thon dài hạ xuống một mảnh tối tăm vừa lúc che đi ánh lạnh trong mắt cô. Để ly xuống, vẫn như cũ không nói một lời.
Dương Lưu Vân lấy chi phiếu đã sớm chuẩn bị đẩy ra: "Mời rời khỏi Thần, nếu không. . . . . . Cô sẽ không có được thứ cô muốn, ngược lại là gieo gió gặt bão!"
Gieo gió gặt bão?
Đôi môi đỏ thẫm mềm mại của Ninh Tự Thủy nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, ai cũng có tư cách nói câu nói này, duy chỉ có ngươi không có, Dương Lưu Vân. Ngón tay nhấc chi phiếu lên xem mấy chữ số lẽ phía sau, khịt mũi: "Thì ra là Kỷ Trà Thần ở trong lòng cô chỉ có giá này."
Dương Lưu Vân trầm mặt xuống, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, làm sao lại không nghe ra ý tứ trong lời nói của cô!
Ninh Tự Thủy rốt cuộc chậm rãi nghiêng đầu , thật mỏng khẽ động ánh mắt trống rỗng nhìn cô ta, khiến người khác có cảm giác rợn tóc gáy. Môi đỏ mọng khẽ khẽ mở, giognj nói lạnh tanh vang lên: "Các người không phải yêu nhau sao? Vậy tại sao hắn lại chịu để tôi đầu độc? Hả?"
"Cô . . . . ." Dương Lưu Vân bị cô hỏi á khẩu, vẻ mặt tức giận đến khó coi, ngón tay đặt ở trên bàn nhíu chặt, khăn trải bàn vừa kéo, cái ly khẽ nhúc nhích, cà phê tràn ra lưu lại một vết bẩn lớn.
Đối mặt với sự phẫn nộ của cô ta, Ninh Tự Thủy lạnh nhạt rất nhiều, không chút cử động. Chẳng qua là cảm thấy Dương Lưu Vân hình như có chút ngu xuẩn, Kỷ Trà Thần cố ý bắt cô ta ở trong nhà là vì bảo vệ an toàn của cô ta, chính cô ta còn không thức thời chạy đến, lại muốn đàm phán! Thật là buồn cười hết sức.
Rốt cuộc là cô ta tự tin nơi nào, không người nào dám động cô ta sao? Lại vẫn cảm thấy người khác đều là lũ ngốc, cái gì cũng không biết?
"EV tiểu thư, tôi cũng không muốn cùng cô nói thêm điều gì, nói đi rốt cuộc như thế nào cô mới rời khỏi Thần? Mặc kệ cô nói ra điều kiện gì tôi cũng đều đáp ứng cô." Dương Lưu Vân vô cùng cố gắng kiềm chế tâm tình của mình, vì bảo hộ hình tượng ưu nhã tốt đẹp của mình, không thể tưc giận trước mặt mọi người.
"Trừ phi ——" Ninh Tự Thủy phun ra hai chữ rồi dừng lại, ánh mắt xẹt qua ánh sáng lạnh nhìn thẳng vào mắt cô ta, tiếp tục mở miệng: "Cô rời khỏi Kỷ Trà Thần."
Dương Lưu Vân bị con ngươi trống rỗng của cô thu hết ánh sáng, tay chân từ từ bắt đầu lạnh lẽo, thậm chí ngay cả giọng nói chuyện cũng có vẻ có chút khuyến khích chưa đủ."Cô đừng tưởng tôi cho cô chút mặt mũi mà lên mặt!"
"Dù sao cũng hơn người không có mặt mũi." Ninh Tự Thủy nhàn nhạt nói một câu, Dương Lưu Vân tức giận gân xanh trên mặt nổi hết lên. Bỗng nhiên đứng lên, cầm chén cà phê giơ tay lên liền hướng mặt Ninh Tự Thủy hắt vào. . . . . .
Chuyện kỳ quái xảy ra, trong tay Ninh Tự Thủy không biết khi nào nhiều hơn một mảnh khăn tay, chỉ là nhẹ nhàng đỡ, cà phê chẳng những không có ào tới mặt cô, ngược lại một giọt không sótquay ngược trở lại tạt thẳng vào trên mặt Dương Lưu Vân.
Gương mặt dính đầy cà phê, từng giọt từng giọt trên mặt cô ta rơi xuống, cũng thấm ướt quần áo.
Khuôn mặt Dương Lưu Vân vô cùng khó coi, nhìn chằm chằm Ninh Tự Thủy hận không thể xé rách miệng cô. Vừa mới chuẩn bị mở miệng lại nghe được giognj nói trầm thấp: "Tiểu thư, làm sao cô lại một mình chạy tới đây?"
Ninh Tự Thủy không quay đầu lại cũng biết là Đường Diệc Nghiêutìm tới, thời gian vừa lúc.
Dương Lưu Vân thấy Đường Diệc Nghiêu tới, giống như là nhìn thấy cứu tinh, lập tức mở miệng: "Đường Diệc Nghiêu anh tới vừa lúc, cô gái này bắt nạt em. Anh xem cô ta tạt cà phê vào em thành cái dạng gì rồi."
Đường Diệc Nghiêu đi bước lớn bước tới, thấy dáng vẻ cô ta nhếch nhác không chịu nổi, không khỏi nhếch mày lên, ánh mắt dời khỏi Ninh Tự Thủy, còn chưakịp mở miệng chỉ nghe cô nói: "Cà phê trong chén của tôi còn đầy, tôi lấy cái gì dội cô?"
Hai người đều sững sờ, Đường Diệc Nghiêu nhìn hai cái ly, Ninh Tự Thủymột giọt cũng không bắn ra, mà chén cà phê của Dương Lưu Vânhoàn toàn trống không.
Vẻ mặt của Dương Lưu Vân lúc trắng lúc xanh, cắn môi nói không ra lời. bản thân nói cái gì, chắc chắn cũng sẽ lộ.
Nói cô không cầm chén cà phê của chính mình, ngược lại là cầm người khác? Mở miệng giải thích chính mình dội cô, không mở miệng chính là mình dội cho mình, giá họa cho Ninh Tự Thủy, dù gì đi nữa cũng tự mình hao tổn hình tượng.
Dương Lưu Vân tức giận mắt nhìn chằm chằm Ninh Tự Thủy, cái này chỉ sợ sẽ là kết quả cô muốn đi!
Khuôn mặt Ninh Tự Thủy nhạt nhạt, ánh mắt nhìn Đường Diệc Nghiêu, chờ đợi hắn mở miệng nói chuyện.