Mãi cho đến khi Kỷ Trà Thần ngồi ở trước mặt của cô, Ninh Tự Thủy từ đầu đến cuối không có mở miệng, ánh mắt trong suốtnhìn hắn, môi đỏ mọng mím chặt, bình tĩnh thong dong.
Kỷ Trà Thần quét qua bộ sách cô đang cầm, là một quyển sách học tiếng Đức, thoáng chốc kinh ngạc. Nhân viên phục vụ tặng một ly Cafe Đen tới, hai người tự nhiên cũng không lên tiếng.
Ninh Tự Thủy cúi đầu tiếp tục xem sách của mình, cho dù trước mặt là quái vật khổng lồ cũng không để ý.
Kỷ Trà Thần từ từ thưởng thức Cafe Đen cay đắng, mắt không chớp nhìn chằm chằm cô. Trong miệng chất lòng khổ sở lan tràn khắp các cơ quan vị giác, nhưng trong lòng thì tảng lớn mảng lớn thống khổ bồi hồi. Để ly xuống, dựa vào trên ghế, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô.
Phòng cà phê người cũng không nhiều lắm, cũng không có ai chú ý tới hai người bên này, là tổ hợp quái dị cỡ nào. Ai cũng không nói chuyện, cô xem sách, hắn nhìn cô.
Rốt cuộc, bộ sách bị lật tới tờ cuối cùng, Ninh Tự Thủy buông xuống quyển sách thật dày, nhìn lâu như vậy rốt cuộc nhìn xong. Ngẩng đầu con ngươi liền rơi vào con ngươi mặc sắc của hắn. Vẻ mặt có chút không tự nhiên, thiếu chút nữa quên mất Kỷ Trà Thần vẫn còn ở trước mặt của cô.
Cô xem sách bao lâu, hắn nhìn cô bấy lâu?
Trong lòng không khỏi xẹt qua một nụ cười lạnh lùng, hôm nay anh thâm tình cho ai nhìn?
"Tôi đi nha." Ninh Tự Thủy cất quyển sách, để tiền xuống. Đứng lên, chỉ vứt lại một câu đơn giản.
Kỷ Trà Thần cũng đột nhiênđứng lên, đè tay cô xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm ngũ quan của cô, còn có cặp mắtvĩnh viễn không gợn sóng kia. Giọng trầm thấp nói: "Để tôi tiễn cô."
Không phải, anh đưa em!
Cũng không phải là anh đưa em được không?
Mà là"Để cho anh đưa em đi."
Giãi bày, khẳng định, không cho cự tuyệtbá đạo cùng uy nghiêm, là tác phong trước sau như một của hắn.
"Không" Câu trả lời của cô cũng đơn giản lão luyện. Đối với Kỷ Trà Thần bây giờ, những suy nghĩ của cô coi như không thấu đáo, bảo thủ nhất đúng là phương thức cự tuyệt là lời mời chào.
Đầu ngón tay trượt khỏi bàn tay hắn, rồi lại bị hắn đè lại lần nữa. Bàn tay nóng bỏng đụng vào, không để cho cô cau mày xuống, nhiệt độ của người hắn rất cao.
Ngẩng đầu, tỉnh táo nhìn vào mắt hắn, môi đỏ mọng mím lại: "Anh rốt cuộc muốn thế nào?"
Những lời này hắn đã từng hỏi cô, hiện tại cũng chỉ là trả lại cho hắn thôi!
"Tôi"
Kỷ Trà Thần còn chưa kịp nói dứt lời, Ninh Tự Thủy đã vô tình hất tay của hắn ra, nhanh chóng bắt được bờ vai của hắn, một quất hung hăng ném qua vai.
Bùm ——
Nhiều năm như vậy, sống lâu như vậy, lần đầu tiên có người có thể mang Kỷ Trà Thần ném qua vai, hung hăng ngã trên mặt đất. Vốn là ba ngày không có nghỉ ngơi lại uống quá nhiềurượu, thân thể của hắn có chút không chống đỡ được, huống chi ở trước mặt Ninh Tự Thủy, hắn cũng không cảnh giác, lúc này mới mắc bẫy của cô.
Thân thể đụng trên sàn nhà cứng lạnh lẽo, theo bản năng cắn môi một tiếng cũng không có rầm rì, trước mắt liền tối sầm lại, người liền hôn mê.
Ninh Tự Thủy chuẩn bị nhấc chân lên, lại phát hiện hắn không có đứng lên, cũng không nói chuyện, cảm thấy kỳ quái. Cúi đầu nhìn "Thi thể" trên đất không khỏi sửng sốt.
Hắn ngất đi?
Mới vừa tiếp xúc với hắn, rất nóng, hẳn là phát sốt đi.
Hắn tại sao lại xuất hiện tại nơi này? Tại sao lại phát sốt?
Ninh Tự Thủy do dự đứng tại chỗ, nhưng ánh mắt của những người kia cứ đưa tới, ở trên người cô và Kỷ Trà Thần chỉ chỉ chõ chõ, cúi đầu nghị luận ầm ĩ. Ánh mắt lạnh lùng, mấy giây sau, đỡ Kỷ Trà Thần dậy.
Lúc này mới phát hiện ra hắn không chỉ là phát sốt, mà còn sốt cao. Độ ấm thân thể cao đáng sợ khuôn mặt cất sự tiều tụy cùng bi thương đến đáng sợ, cả người có mấy phần nhếch nhác, mệt mỏi không chịu nổi.
Ninh Tự Thủy đứng ở tầng lầu , ban công tách hẳn với hào nhoáng bên trong phòng, bên ngoài cũng không có có gió mấy, mà phong cách trang trí Châu Âu, trưng bày một giỏ treo, khiến khách hàng cảm thấy thoải mái. Mới vừa bác sĩ đến xem qua Kỷ Trà Thần, nói hắn mệt nhọc thời gian dài cộng thêm ngộ độc rượu dẫn đến sốt cao °!
Môi mòng bạc tình muốn nâng nụ cười nên mà không cười nổi, trong đầu thoáng qua hình ảnh nhân viên phục vụ đang thay quần áo choKỷ Trà Thần, hắn xương quai xanh lên, trước ngực toàn bộ đều là dấu vết mập mờ. Nhân viên phục vụ đều dùng một loại ánh mắt mập mờ nhìn cô.
Mấy ngày không nghỉ ngơi, uống rượu, còn có hơi sức để làm loại chuyện đó, không phát sốt mới làm cho người ta thấy kì quái.
Chỉ là sau khi biết chân tướng, còn có thể cùng vợ mình ân ái, hoàn toàn không phải hành động mà người bình thường có thể làm đượ . Kỷ Trà Thần, ngày trướcNinh Tự Thủy cùng đứa bé, ở trong lòng anh không có ý nghĩa tới cỡ nào?
Trên khuôn mặt trắng noãn có chút thê lương, gió thổi qua khuôn mặt của cô khiến lọn tóc bay phấp phới, ánh mặt trời mãnh liệt làm đau nhói đôi mắt của cô, mắt mở không ra. Cúi đầu, hai tay nắm chặt hàng rào ở ban công, người nhẹ như yến, nhẹ nhàng nhảy một cái, đứng trên đài đá ở ban công. Đài đá không rộng rãi, cô giống như là đứng trên một sợi dây mảnh lung lay sắp ngã.
Cúi đầu nhìn phong cảnh phía dưới, đầu người cũng biến thành một con kiến nho nhỏ.
Nghe nói, nhảy lầu là một loại phương thức tự sát kịch liệt nhất!
Kỷ Trà Thần đỡ một chút, mở mắt, ánh mắt nhìn khung cảnh xa lạ rất nhanh nhận ra nơi này là khách sạn. Cánh tay còn cắm ống tiêm, không hề nghĩ ngợi trực tiếp tháo ra ống tiêm dư thừa cùng ống truyền nước biển, máu mãnh liệttrào ra, nhiễm đỏ cả cánh tay, máu tươi đầm đìa
Hắn tại sao lại ở khách sạn? EV đâu?
Cúi đầu phát hiện quần áo của hắn bị đổi, đưa tay vén chăn lên, chân không xuống giường, đi tới phòng khách lúc này mới phát hiện ra một bóng người bên ngoài ban công, ở giữa không trung lung la lung lay, thật giống như một giây kế tiếp có thể bị gió thổi đi.
Tâm, không khỏi nhảy lên, khẩn trương trước nay chưa từng có.
Sải bước đi đến ban công, ánh mắt dính chặt lên bóng dáng gầy gò của cô, mím chặt môi, nửa ngày cũng không mở miệng.
Ninh Tự Thủy cảm thấy có người đứng ở phía sau, xoay người, con ngươi thật nhanh quét dòng máu chảy trên tay hắn, nhìn lại một chút vẻ mặt căng thẳng của hắn không có đỏ như ban đầu, tin tưởng sốt cao đã lui rồi.
Thật ra thì cô mới vừa nghĩ qua, thừa dịp hắn không có bất kỳ công kích cùng phòng ngự cứ như vậy vứt xuống bên dưới, để cho hắn chết cháy bệnh chết, tự sanh tự diệt hình như không tồi. suy nghĩ thêm một chút, như vậy hình như quá tiện nghicho hắn, không có biện pháp hóa giải thù hận trong lòng cô.
Huống chi, còn không để hắn trải qua tư vị mất đi tất cả, hai bàn tay trắng cùng tư vị bị người mình yêu thương nhất phản bội.
Bởi vì ngược sáng, cho dù ngẩng đầu Kỷ Trà Thần cũng nhìn không ra hình dáng mơ hồ của cô, giọng trầm thấp hơi khàn khàn: "Xuống."
Ninh Tự Thủy không có mở miệng, cũng không bước xuống.
Kỷ Trà Thần đưa bàn tay đầy máu vươn ra phía cô, trong con ngươi ngoài nghiêm túc cũng chỉ là nghiêm túc, một lần nữa mở miệng: "Nắm tay của tôi, xuống."
Hình ảnh quen thuộc như vậy, hình như chính là ngày đầu tiên họ gặp nhau.
Hắn đúng là đưa tay ra về phía cô, khi đó hai tay của của hắn giống như cứu rỗi cô, vậy mà hôm naycái tay này đại biểu cho cái gì?
Nửa ngày thấy cô vẫn không có phản ứng, không vui từ từ xẹt qua, tiến lên một bước chủ động nắm lên tay của cô, đem lấy cô nhẹ nhàng bước xuống giống như cánh bướm giữa không trung, nhẹ nhàng nhào vào trong vòng tay ấm áp của hắn.
Ninh Tự Thủy nhìn chằm chằm vào mắt hắn, hình như có một tia sáng ngời trong nháy mắt, cô sai lầm rồi sao? Cư nhiên ở trong mắt hắn thấy được sự lo lắng, ác ma này làm sao có thể sẽ lo lắng cho người khác?
Đẩy hai tay của hắn ra, ánh mắt nhanh chóng quét qua hắn, đáy mắt xẹt qua một tia chán ghét, không biết là bởi vì dòng máu của hắn hay là bởi vì hắn xoay người nhìn bên ngoài ban công, lẩm bẩm mở miệng: "Chính tôi muốn biết ở nơi này nhảy xuống cần bao nhiêu giâu, mới có thể tử vong."
Kỷ Trà Thần chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng lưng cùng gò má của cô, mày kiếm nhíu lại, đi lên cùng đứng sóng vai với cô. Ánh mắt chỉ thấy cô: "Cô nghĩ đem tôi ném từ chỗ này xuống."
Ninh Tự Thủy nghiêng đầu, mắt nhìn thẳng hắn, chăm chú hỏi: "Anh nghĩ tôi sẽ ném anh từ đây xuống sao?"
"Không biết." Hắn trả lời rất dứt khoát, cổ họng chuyển động mấy cái, cô còn chưa kịp cười lạnh thì hắn đã mở miệng lần nữa: "Tôi sẽ ôm cô cùng nhau nhảy xuống."
Ninh Tự Thủy có vài phần ngoài ý muốn, đối với đáp án của hắn cũng không có bao nhiêucảm xúc. Tâm tư của Kỷ Trà Thần rất khó nắm bắt, hắn cảm nhận được ra cái gì, hay là đang hoài nghi cái gì? Không cách nào xác định.
Bàn tay đưa tới trước mặt của hắn, ánh mắt vô hồn không liên quan, xám xịt, vô tri vô giác. Cái thế giới này đối với cô mà nói, không có bất kỳlực hút gì.
"Được, chúng ta cùng nhau nhảy xuống."
Kỷ Trà Thần, có lẽ chết rồi, trong lòng tôihận sẽ ít đi một chút, có lẽ chúng ta cũng sẽ giải thoát.
Kỷ Trà Thần nhìn chằm chằm ngón tay của cô, mấp máy môi, nửa ngày không có mở miệng. Chỉ là con ngươi âm lệ từ từ âm u, tựa hồ đang suy tư điều gì.
Môi mỏng bạc tình từ từ dâng lên nụ cười lạnh, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, không buồn không vuigiọng nói chậm rãi vang lên: "Lời nói của người đàn ông, luôn không thể tin."
Vậy tại sao trước kia cô lại ngu dại tin tưởng người đàn ông trước mắt? Nghĩ không ra!
Kỷ Trà Thần không có phản bác cũng không có giải thích, chỉ là xoay người đi tới phòng yawms xử lý vết máu trên cánh tay. Hắn ghét cảm giác dấp dính máu này, còn có không muốn phải nhìn thấy ánh mắt cô chán ghét hắn như vậy, giống như là Ninh Tự Thủy đang chán ghét nhìn hắn như vậy.
Ninh Tự Thủy xoay người vào phòng khách, điện thoại di động kêu lên vừa lúc hắn đi từ phòng tắm ra, không có cố ý tránh né.
"Phượng Vũ."
"EV, em đang ở đâu? Sao lâu như vậy không có trở lại? Có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không ?" Sóng điện từ bên kia truyền đến giọng nói lo âu củaLiên Phượng Vũ, bởi vì nhớ rõ thân phận của cô không thể để ra ánh sáng, cho nên Liên Phượng Vũ cho dù gấp thế nào đi nữa cũng không gọi tên tiếng Trung của cô ra, mà gọi tên tiếng Anh, mặc kệ bên cạnh cô có người hay không.
"Em không sao." Ninh Tự Thủy nói ba chữ đơn giản, lập tức khiến Liên Phượng Vũ an tâm không ít. Nhưng không nghe thấy cô mở miệng nữa, cẩn thận hỏi: "Có phải em đang ở cùng hắn hay không?"
Ninh Tự Thủy không có nhìn Kỷ Trà Thần một cái, ngược lại ánh mắt trầm xuống, nhẹ ừ một tiếng. Bên tai tựa hồ nghe được tiếng than thở của hắn, sau hắn đinh ninh một câu: "Em cẩn thận một chút, tự chăm sóc tốt bản thân." Liền kết thúc cuộc nói chuyện.
Ngẩng đầu, Kỷ Trà Thần đã ngồi ở trước mặt cô, ánh mắt sắc bén, đi thẳng vào vấn đề: "Liên Phượng Vũ?"
Ninh Tự Thủy không có ngoài ý muốn đem mấy thứ thu hết xong, mím môi nói: "Anh thật đem những thứ liên quan đến tôi tra rất rõ ràng."
"Cũng vậy, cũng vậy."
Ninh Tự Thủy vừa đi đến cửa bước chân liền dừng lại, quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn chằm chằm, trong tiếng nói phát ra không hề có một tia tình cảm: "Tôi cứu anh lần thứ nhất, cám ơn tôi như thế nào?"
"Cô xác định là cứu tôi, mà không phải muốn giết tôi?" Kỷ Trà Thần nhếch khóe môi, cười lạnh.
Ninh Tự Thủy nhún vai một cái, không phủ nhận mình có ý tưởng này."Anh còn chưa có chết."
Kỷ Trà Thầnhai chân vắt chung mọt chỗ, ngón tay gõđầu gối của mình, vừa một loại làm cho người ta không nói đã hiểu.
"Sư phụ muốn ở chỗ này tạo một vương quốc ảo thuật, không bằng do anh đầu tư, tôi tới chủ trì." Ninh Tự Thủy nói ra mục đích cuối cùng của mình. Đây là một phần trong kế hoạch, đã bắt đầu liền không cách nào dừng lại.
Kỷ Trà Thần gật đầu, mặc dù không lên tiếng, cũng coi như đồng ý.
"Tình huống cặn kẽ h sáng mai, tôi sẽ tới công ty anh bàn bạc lại." Lạnh nhạtném một câu nói, bóng dáng màu trắng bước ra khỏi gian phòng, còn lại mình hắn.
Ánh mắt lạnh lùng xẹt qua một tia thâm ý, vẻ mặt căng thẳng chợt buông xuống. Câu nói có nhiều ý vị liền mở hộp điều khiển TV ra, trên tấm hình là máy theo dõi tiệm rượu.
Ninh Tự Thủy đi ra khỏi khách sạn thấy Liên Phượng Vũ đứng ở một bên, lo lắng trên khuôn mặt, sầu lo, nóng nảy, còn có ân cần. Trong lòng không khỏi ấm áp, bước chân không khỏi nhanh hơn.
Liên Phượng Vũ thấy cô đứng ở trước mặt của mình, khuôn mặt lúc này mới thả lỏng, dịu dàng cười lên: "Em đi ra, anh nhìn định vị điện thoại di động biết em ở chỗ này, muốn đến đón em, sẽ không tức giận chứ?"
Ninh Tự Thủy lắc đầu, đưa tay nắm lấy bàn tay của hắn, thay vì nắm chặt. Mắt dùng ánh mắt dịu dàng ngắm nhìn hắn, trên môi nở nụ cười hạnh phúc: "Làm sao lại như vậy? Em rất vui khi anh đến đón em."
Ánh mắt Liên Phượng Vũ xẹt qua một tia kinh ngạc, rất nhanh phản ứng kịp. Bàn tay dịu dàng vuốt vuốt tóc của cô, cúi đầu hôn lên trán cô: "Chúng ta trở về đi thôi."
Ninh Tự Thủy gật đầu, để cho hắn dắt tay mình lên xe, rời đi.
Kỷ Trà Thần tay nắm ly rượu chặt lại, ly rượu "Pằng"một tiếng vỡ tan, rượu rơi đầy mặt đất. Con ngươi âm lệ cứ như vậy mà nhìn bóng dáng vừa mới rời khỏi, lạnh lùng, khí lạnh bức người.
Sau đó, môi mỏng nhẹ nhàng cười ra tiếng.
Liên Phượng Vũ phóng xe đi rất xa, lúc này mới lên tiếng hỏi thăm: "Đã xảy ra chuyện gì?" Hắn biết mới vừa Ninh Tự Thủy có biểu hiện khác thường như vậy là để cho người khác xem.
Vẻ mặt Ninh Tự Thủy lạnh lùng, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm phong cảnh bên ngoài chợt lóe lên, mãi cho đến tiếng của hắn biến mất trong không gian. "Em ra khỏi khách sạn mới biết khách sạn kia là của Kỷ gia. Kỷ Trà Thần đang hoài nghi em không có chết, hoài nghi EV chính là Ninh Tự Thủy."
Chân mày Liên Phượng Vũ nhíu chặt, vẻ mặt nghiêm túc . Lo lắng hỏi: "Vậy bây giờ nên làm cái gì? Em có gặp nguy hiểm hay không?"
Ninh Tự Thủy lắc đầu: "Tạm thời không biết, hắn chỉ là đang hoài nghi, cũng không có khẳng định. Sáng sớm ngày mai chúng ta đến công ty của hắn."
"Có thể gặp chuyện không may không?" Liên Phượng Vũ trước sau không yên lòng. Người người đàn ông kia, quá mức nguy hiểm.
Ninh Tự Thủy không dám mở miệng, rốt cuộc có nhiều chuyện, cô cũng không cách nào xác định. Kỷ Trà Thần bây giờ đang nghĩ cái gì, cô cũng không cách nào phán đoán được. Nhưng cũng với tính cách của hắn, hắn cũng sẽ không vì một đứa bé, một cô gái mà chán nản, sa sút.
Như vậyKỷ Trà Thần không còn là Kỷ Trà Thần rồi.