Điện thoại sau khi được kết nối, từ đầu bên kia truyền đến một giọng nói rất nhỏ nhẹ: “Alo…”
Tôi trực tiếp nói ra thân phận: “Cô có phải là Quyển Quyển không? Tôi là vợ của Đổng Thừa Nghiệp.”
Do lúc trước tôi khóc đến nghẹn giọng, cho nên giọng nói lúc này có chút khàn khàn thô dát, so với Quyển Quyển, thì đúng là sói hoang so với tiểu bạch thỏ.
Tôi cười khổ trong lòng, nếu như có mặt gã đàn ông nào ở đây, nhất định sẽ cảm thấy nữ hán tử tôi đây đang ức hiếp tiểu bạch thỏ nhà người ta. Nhưng trên thực tế, nữ hán tử tôi đã bị ép đến bước đường cùng rồi.
Tôi nói thẳng với Quyển Quyển, tôi đã biết mối quan hệ giữa cô ta và Đổng Thừa Nghiệp.
Nghe âm thanh từ điện thoại Quyển Quyển, có lẽ cô ta đang ở sân thể dục trong trường, tràn đầy sự ồn ào nhộn nhịp của sức sống thanh xuân.
Trong phút chốc tôi hoảng loạn, lúc tuổi tôi đang làm gì? Cố gắng học thuộc từ vựng, nỗ lực giải đề, ý nghĩ duy nhất trong đầu: làm sao có thể thi đỗ ở kì thi tiếp theo.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Quyển Quyển nửa sảng khoái, nửa ngại ngùng thừa nhận.
Tôi biết, thực ra Quyển Quyển đối với tôi có một loại cảm tình rất phức tạp, một mặt rất muốn tôi li hôn để trả lại sự tự do cho Đổng Thừa Nghiệp, một mặt lại sợ làm tôi nổi giận rồi tới trường học làm loạn.
Cô ta dùng giọng nói rất nhẹ nhàng nói: “Anh ấy đối với tôi thật sự rất tốt, quãng thời gian ấy tâm tình tôi không được tốt, anh ấy đã đến bên cạnh tôi. Hôm ấy……… tôi uống say, anh ấy đưa tôi đến khách sạn……. tôi không trách anh ấy.”
Giây phút tận tai nghe thấy Đổng Thừa Nghiệp và Quyển Quyển xảy ra quan hệ, trong đầu tôi tựa như có cái gì nổ tung lên. Giống như một phân đoạn trong một bộ phim câm, không có âm thanh nhưng nổ tung một cách rất nhanh, hóa thành những mảnh vụn nhỏ, rơi xuống mặt đất.
Tôi biết, thứ lúc này đã bị hủy diệt chính là giấc mộng về tương lai.
Tôi nghe thấy giọng mình phát ra bình tĩnh một cách quái dị: “Là ngày tháng đúng không?”
Đầu bên kia thoáng ngập ngừng, sau đó thừa nhận: “Đúng vậy.”
Tôi biết là ngày hôm ấy.
Hôm ấy, tôi và Đổng Thừa Nghiệp cãi nhau trong điện thoại. giờ sáng hôm ấy, Quyển Quyển nằm trên giường khách sạn dùng điện thoại chụp và viết lên trên tường nhà Đổng Thừa Nghiệp từ “Hoa Tiên Sinh”. Đêm hôm ấy, Khỉ con không biết sao khóc nháo cả một đêm.
Có lẽ là đêm ấy, Khỉ con đã biết, từ đó trở đi nó không còn “nhà “nữa rồi.
Quyển Quyển tiếp tục thẳng thắn nói: “Sau đó chúng tôi thường xuyên ra ngoài, lại xảy ra quan hệ….. thành phố D không có gì để chơi cả. Cho nên bình thường chúng tôi thường ăn cơm, dắt chó đi dạo, hoặc đến bờ biển bơi. Nói chuyện rất hợp nhau. Hai bên đều rất thích nhau….. có một lần cô gọi điện thoại đến nhưng anh ấy không tiếp, có lẽ là do sợ tôi ở bên cạnh không vui ….Anh ấy nói anh ấy không muốn về nhà, nói trong nhà không có sự ấm áp.”
“Trước khi cô và anh ta phát sinh quan hệ, cô không biết anh ta là người đã có gia đình sao?” Tôi hỏi.
Quyển Quyển úp úp mở mở nói: “Tôi…Tôi không biết. Ừm, Thật ra chúng tôi không giống như kiểu yêu đương bình thường…. Một khoảng thời gian dài sau khi chúng tôi xảy ra quan hệ tôi mới biết tên thật của anh ấy, hơn nữa tôi nhìn thấy chữ khắc trên móc chìa khóa của anh ấy mới biết.”
Móc chìa khóa mà Quyển Quyển nói chính là món quà của một người bạn tặng cho tôi với Đổng Thừa Nghiệp lúc kết hôn. Đó là hai mảnh gỗ hình ngón tay cái, một mảnh khắc “Chú rể: Đổng Thừa Nghiệp”, một mảnh khắc: “Cô dâu: Ninh Chân”. Hai mảnh gỗ ghép lại với nhau , phía sau hợp thành bốn chữ “Trăm năm hạnh phúc”.
Đúng là một chuyện vô cùng châm chọc, đúng không?
Tôi biết cô ta đang nói dối, cô ta đã biết Đổng Thừa Nghiệp là người đã kết hôn từ lâu.
Bởi vì đến tận tháng , lúc mà chúng tôi cãi nhau một trận to nhất, Đổng Thừa Nghiệp mới tháo nhẫn kết hôn trên tay xuống.
Hơn nữa, lần đầu tiên Quyển Quyển like trạng thái của Đổng Thừa Nghiệp là vào ngày mùng tháng , dòng tâm trạng mà Đổng Thừa Nghiệp đăng ngày hôm ấy nói là anh ta đang ở ngoài phòng sinh đợi tôi và Khỉ con, mong cho hai mẹ con đều được bình an.
Tôi không vạch trần lời nói dối của Quyển Quyển, đã không còn cần thiết nữa rồi.
Tôi tự lảm nhảm một mình: “Tôi cũng không biết rốt đã xảy ra chuyện gì, anh ta bỗng dưng lại trở nên như thế. Năm ấy anh ta theo đuổi tôi, cũng rất ân cần chăm sóc, mà hôm nay…”
Nói đến đây, Quyển Quyển bỗng thay đổi giọng nói dịu dàng, cười “ha” một tiếng, ngầm châm chọc nói: “Là anh ấy theo đuổi chị á?”
Tôi biết câu nói này hàm chứa thâm ý, Đổng Thừa Nghiệp chắc chắn đã nói với cô ta những lời sai sự thật.
Đàn ông khi đi lầm đường, những lời nói với tình nhân không ngoài những câu như:
“Vợ anh không hiểu anh.”
“Lúc đầu là cô ta bám chặt lấy anh đòi kết hôn, anh hoàn toàn không yêu cô ta.”
“Người anh yêu là em, đối với cô ta anh chỉ có trách nhiệm.”
Chữ “ha” kia của Quyển Quyển đã trở thành lời lăng mạ đối với tôi.
Đúng thế, làm sao thế được? Nhìn thái độ hiện tại Đổng Thừa Nghiệp đối với cô như vứt bỏ một đôi giày cũ, năm ấy sao có thể do anh ta theo đuổi cô cơ chứ?
Là cô đang nói dối, cô là một bà vợ già đáng thương, béo phệ xấu xí.
Tôi chẳng còn hơi đâu mà đi phản bác lại cô ta, cũng không cần thiết phải làm thế, những điều tôi mong muốn, những điều tôi quý trọng đều đã bị hủy diệt.
Tôi muốn cúp điện thoại nhưng Quyển Quyển bỗng dưng dùng giọng điệu mờ mịt nói: “Có điều từ sau tháng tám tôi đi học , chúng tôi rất ít khi xảy ra loại quan hệ ấy, bởi bì….bởi vì sức khỏe….. sức khỏe của tôi không tốt.”
Giọng điệu nghe hết sức ái muội, mờ ám, dường như muốn tôi tiếp tục truy hỏi.
Nhưng khi ấy tôi còn đang chìm đắm trong sự hỗn loạn, không hề làm theo ý nguyện của cô ta mà cúp điện thoại trước.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi nói chuyện với “kẻ thứ ba”, không ngờ lại nói chuyện trong hòa bình như thế.
Sau khi cúp điện thoại, tôi chỉ nghĩ đến một việc. Cuối tháng tám, tài khoản QQ của Đổng Thừa Nghiệp bỗng dưng vào dòng thời gian của tôi, xem hết từ đầu đến cuối các bức ảnh trong tường nhà tôi, bao gồm cả ảnh của Khỉ Con, cả ảnh cưới của tôi và Đổng Thừa Nghiệp. Lúc ấy tôi hỏi anh ta vì sao lại tự nhiên vào tường nhà tôi, khi đó anh ta ngây ra, tựa như không hiểu tôi đang nói gì.
Bây giờ cuối cùng tôi cũng tỉnh ngộ, thì ra là Quyển Quyển dùng tài khoản QQ của anh ta vào tường nhà tôi xem.
Tôi nhắm hai mắt, tự nói với chính mình: “Bẩn quá, con mẹ nó thật là bẩn.”
Tranh thủ thời gian nghỉ giải lao ngắn ngủi, tôi gọi điện cho Đổng Thừa Nghiệp: “Quyển Quyển đã nói hết sự thật cho tôi rồi, tại sao anh lại làm như thế?”
Trước khi tôi gọi điện thoại đến chất vất Quyển Quyển, Đổng Thừa Nghiệp đã dặn cô ta không được nói sự thật, mà Quyển Quyển cũng đã đồng ý. Vì thế, anh ta cho rằng Quyển Quyển sẽ không lừa mình, anh ta cho rằng tôi mới là kẻ lừa anh ta.
Đồng Thừa Nghiệp tự cho rằng mình có thể khống chế Quyển Quyển, nhưng anh ta không hề biết, sự tham lam và đố kỵ của phụ nữ lớn đến đáng sợ.
Anh ta dùng giọng điệu giả tức giận của đàn ông sau khi đi ngoại tình bị chất vất: “Sao có thể, cô có thấy phiền không hả, cả ngày nói nhăng nói cuội cái gì không biết.”
Tôi bỗng cảm thấy phẫn nộ, dùng giọng nói nói từ tận cổ họng hét lên với anh ta: “Việc đã đến nước này anh còn muốn lừa ai? Ngày tháng hai người lên giường với nhau, cô ta uống say anh đỡ cô ta đến khách sạn! Anh ở thành phố D không về nhà là do tay trong tay với cô ta dắt chó đi dạo, đến bờ biển bơi! Đổng Thừa Nghiệp ! Ninh Chân tôi rốt cuộc có chỗ nào không phải với anh mà anh đối xử với tôi như thế! Đổng Thừa Nghiệp! Đổng Thừa Nghiệp! Đổng Thừa Nghiệp ! Đổng Thừa Nghiệp! ….”
Giọng nói ấy cả đời tôi cũng chưa bao giờ phát ra, điên cuồng gào thét như một con thú bị thương.
Tôi gọi tên anh ta hết lần này đến lật khác, khàn tiếng, thậm chí còn cảm nhận được vị máu tanh trong cổ họng.
Tôi gào thét, gào ra cả những tủi nhục, phẫn nộ.
Tôi từng có một giấc mộng, chính là kết hôn với mối tình đầu, sau khi kết hôn sinh hai đứa con rồi nuôi thêm một chú chó. Không cần quá nhiều tiền, chỉ cần một cuộc sống yên ấm hạnh phúc.
Vậy mà Đổng Thừa Nghiệp đã giết chết giấc mộng này của tôi, dùng cách thức lăng trì, từng đao từng đao một cắt đi từng miếng da thịt, giết một cách vô cùng tàn nhẫn.
Tôi đứng trong thư phòng gọi điện thoại cho bọn họ, cửa sổ phòng đang mở. Ở độ cao tầng, nhảy xuống là chết chắc. Bên tai có một giọng nói đang xúi giục tôi: Nhảy xuống đi! Nhảy xuống đi! Không thể chịu nổi cái thế giới này nữa rồi, nhảy xuống rồi sẽ không phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.
Trước đây tôi khinh thường những người phụ nữ vì đàn ông mà khóc, làm loạn hay tự tử, không ngờ tới bây giờ tôi cũng có ý nghĩ này. Tôi lúc ấy chỉ thấy bản thân đẻ con xong, thân hình cồng kềnh, khuôn mặt phù nề, quả thực là một đống rác không hơn không kém, một người vợ bị chồng ruồng bỏ đến mức nhìn một cái cũng thấy phiền.
Nhưng mà lúc ấy, Đổng Thừa Nghiệp đã cứu lấy tôi, anh ta dùng giọng điệu trẻ con nói với tôi: “Tôi làm như thế thì đã sao, còn cô? Cô…. Vừa nãy không phải cô còn đuổi tôi ra khỏi cửa à!”
Giây phút ấy, tôi bỗng nhìn rõ được anh ta.
Anh ta là một đứa trẻ không biết thế nào là trách nhiệm, sau khi làm sai thì viện ra hàng vạn lý do hoang đường để biện bạch cho chính mình.
Một người đàn ông, có thể nghèo, có thể xấu, có thể đào hoa nhưng tuyệt đối không thể không có trách nhiệm.
Không có trách nhiệm giống như một người đàn ông mắc căn bệnh ung thư, không thể nào cứu vãn.
Bỗng, tôi phát giác ra thì ra tôi đã nhìn lầm người, thì ra tôi đã yêu nhầm người rồi.
Tôi hạ giọng, dùng ngữ điệu bình tĩnh nói: “Chúng ta li hôn thôi, hẹn anh ngày nào đó để viết thỏa thuận li hôn.”
Sau đó tôi cúp điện thoại.
Từ lúc bắt đầu điều tra tin tức từ Quyển Quyển, tôi đã ở trong thư phòng bốn tiếng.
Mở cửa phòng, tôi nhìn thấy mẹ tôi ôm Khỉ Con đứng ở ngoài cửa, thân thể hơi hơi run, khuôn mặt tràn đầy nước mắt.
Sau này mẹ nói với tôi, lúc ấy mẹ tôi rất sợ tôi sẽ nhảy từ cửa sổ xuống.
Khỉ Con đã đói từ lâu, nhưng dường như con biết hôm nay xảy ra chuyện, không khóc không nháo, mở đôi mắt đen nhìn tôi không chớp.
Tôi duỗi tay ôm lấy con, con thuận thế nằm gọn trong lòng tôi, tựa như một loại dựa dẫm.
Con còn nhỏ như thế, mềm yếu như thế, giống như một loại thuốc bôi da, xóa đi bao vết thương mệt nhọc của tôi.
Tôi bỗng cảm thấy hối hận, nếu như vừa xong tôi thật sự nhảy xuống, thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Rất đơn giản, Khỉ con của tôi sẽ để cho Đổng Thừa Nghiệp nuôi dưỡng, anh ta sẽ để mẹ hoặc bà ngoại anh ta chăm sóc con, còn bản thân thì tiếp tục trăng hoa. Còn Khỉ con của tôi sẽ lại tái diễn bi kịch năm đó của Đổng Thừa Nghiệp.
Hơn nữa, Đổng thừa Nghiệp sẽ vì cái chết của tôi mà đau lòng ư? Sẽ không, anh ta chỉ cảm thấy căm hận, căm hận tôi vì đã bắt anh ta gánh cái tội danh là kẻ phản bội.
Tôi cảm thấy may mắn vì bản thân không làm ra chuyện khiến cho người thân đau khổ, kẻ thù vui vẻ ấy.
Tôi xông đến trước tủ lạnh, lấy ra bánh mì sữa ăn từng miếng lớn.
Tôi không thể chết, mẹ tôi, Khỉ con của tôi vẫn đang đợi tôi chăm sóc.
Lớn lên sẽ bắt đầu hiểu thế nào là gánh vác trách nhiệm, tại thời khắc ấy tôi cuối cùng cũng nhận ra, Tôi đã trưởng thành rồi nhưng Đổng Thừa Nghiệp thì vẫn chưa.