một xíu xíu sự đáng yêu cho các bạn nhé:).
. Một buổi sáng sớm của nhà họ Lăng, khi đồng hồ điểm đúng giờ sáng thì Tô Nhược cũng bật dậy theo bản năng. Đầu tiên là vẻ mặt ngơ ngác, sau đó là hai hàng lông mày nhíu chặt lại tỏ ra khó chịu kinh khủng, tiếp theo cô với lấy cái gối của mình phía sau lưng và cuối cùng là đập bộp một phát vào khuôn mặt điển trải của Lăng Dĩ Khâm đang say sưa giấc nồng.
-" Áaaa!"
Lăng Dĩ Khâm hét lên theo bản năng, ngay sau đó cũng ngồi bật dậy nhìn chăm chăm Tô Nhược với sát khí.
Nhưng mà nhé, Tô Nhược vừa nhận được ánh mắt sắc bén của Lăng Dĩ Khâm, hàng lông mày kia lập tức giãn ra, đôi môi bĩu bĩu lại, đôi mắt to lấp lánh ánh nắng. Bộ dáng này.... Thật đúng là đang ăn vạ.
- " Huhu, anh dám trừng em, anh thế mà trừng mắt với em. Hôm đám cưới anh đứng trước Chúa thề nguyện yêu thương em như thế nào mà bây giờ lại trở mặt như vậy. Đồ đàn ông bạc tình!"
Sức công phá của Lăng Thiếu Phu Nhân đúng là lớn! Vô cùng lớn! Mà chiêu mèo này cứ thế hung hăng làm Lăng Dĩ Khâm vừa đau lòng lại vừa đau đầu.
Anh nhanh chóng ôm Tô Nhược vào lòng, hôn lên mắt cô, mũi cô một cách âu yếm. Tô Nhược cũng vì hành động này mà vui vẻ ôm cổ anh, muốn tiến đến môi anh mà hôn chụt một cái thật kêu! Ấy mà khi vừa suýt chạm được vào lại bị Lăng Dĩ Khâm kéo ra với giọng điệu lạnh tanh
- " Em đi đánh răng đi đã bảo bối!"
Mẹ nó chứ! Lăng Dĩ Khâm anh có biết chữ lãng mạn nó viết như nào không!!!!
Thế nên các bạn à, các bạn có thể tưởng tượng ra buổi sáng của ông Lăng và bà Lăng nào có giống ngôn tình chút nào đâu! Làm gì có cảnh nam chính hôn nữ chính trước khi rời giường chứ!!!
.Có một lần lớp đại học của Tô Nhược họp lớp mà trùng hợp sao hôm ấy Lăng Dĩ Khâm lại nghỉ ngơi ở nhà. Tuy vậy Tô Nhược nhất quyết không dắt anh đi theo cùng
- " Bà xã à, em không sợ anh cô đơn tịch mịch sao? Em không sợ những cô gái khác quyến rũ chồng em à?"
-" Hừ! Lớp đại học em toàn con gái chưa lấy chồng, để chúng nó nhòm ngó anh trước mắt còn khó chịu hơn."
Ra là bà xã nhỏ của mình đang sợ bị mất mình khiến cho đuôi sói của Lăng Dĩ Khâm hào hứng vẫy đuôi. Nhưng mà ở nhà một mình thì cũng buồn lắm
-" Nhưng ở nhà anh đâu biết làm gì đâu?"
- " Anh có thể lên taobao mua hàng hộ em mà! Giúp em tiêu tiền hộ anh."
Nói đến đó Lăng Thiếu Phu Nhân không thương lương gì hết, lập tức sách túi đi ra khỏi nhà.
Đến tối về, thấy Lăng Dĩ Khâm nằm ôm điện thoại không chịu buông cô mới tò mò hỏi
-" Anh mua gì mà từ chiều đến giờ vẫn không xong thế."
- " Ừ, anh mua tổng giá trị lên tới hơn RMB rồi."
-" Anh mua gì thế?"
-" Anh chọn cái váy đắt nhất xinh nhất lấy màu khác nhau, mỗi màu anh lấy cái."
-" Oa ông xã, hôm nay anh thật hào phóng nha."
-" Không cần cảm ơn anh, đều tính vào thẻ riêng của em, tiền em làm ra chứ lần này không phải thẻ của anh."
-"Mẹ kiếp Lăng Dĩ Khâm!!!!!! Anh chán sống rồi phải không.?"
Đêm đó là một đêm không ngủ theo đúng nghĩa của nhà họ Lăng.
. Thật ra không phải Lăng Dĩ Khâm chưa từng giận dỗi Tô Nhược lần nào đâu nhé. Mỗi lần anh giận là một lần VÔ LÍ KINH KHỦNG.
Ví dụ như hôm nay Lăng Dĩ Khân giận dỗi vì chuyện Tô Nhược không tận tay mang cơm trưa vào văn phòng cho anh.
Đây giống như một cú sốc đối với Lăng Dĩ Khâm vì đây là lần đầu, LẦN ĐẦU TIÊN cô vợ nhỏ làm như vậy. Liệu có phải cô hết yêu anh không? Liệu có phải cô chán ghét anh rồi không? Liệu có phải anh đi công tác nhiều nên tình cảm của cô dành cho anh vơi đi đúng không?
Vì một loạt câu hỏi này mà cả chiều nay Lăng Dĩ Khâm không tài nào làm việc được, sau đó thì giận cá chém thớt, mắng xa xả vào mặt nhân viên.
Đến tối đi làm về, ăn cơm, tắm gội, xem phim cùng Tô Nhược anh vẫn giữ bộ mặt đen như than lạnh tanh khiến cho Tô Nhược " không rét mà run."
Cô chủ động ngồi vào trong lòng anh, đưa tay quấn lấy vòng eo anh thủ thỉ
-" Ông xã của em, hôm nay anh buồn bực chuyện gì?"
Lúc đấy trong tâm của Lăng Dĩ Khâm sung sướng nhảy nhót vô cùng nhưng anh lại xị mặt xuống, cau mày bĩu môi đáp
- " Trưa nay em không tận tay đưa cơm cho anh, trái tim anh bị tổn thương rất rất lớn đấy."
Lúc đó khoé môi của Tô Nhược giật giật ba cái, ây da Tổng Giám Đốc Lăng Thị à, anh có thể đừng trẻ con hoá như vậy được không.
- " Được được, là em sai. Anh muốn em đền bù cái gì nào?"
Vừa dứt lời, Tô Nhược đã nhận thấy bàn tay của Lăng Dĩ Khâm chui vào trong váy ngủ của mình, giọng nói trầm thấp của anh vang lên trên đỉnh đầu
-" Em cũng biết mà."
Sau khi mang thai, Tô Nhược cực kì dễ giận dỗi, cực kì không hiểu chuyện. Nếu như Lăng Dĩ Khâm chỉ cần nhíu mày nhìn cô một cái cô đã hét toáng lên
-" Sao anh bảo anh yêu em đời đời kiếp kiếp cơ mà? Em có quậy phá một tí thì anh trừng mắt nhíu mày với em à. À ừ em làm sao bằng cô thư kí non trẻ của anh được."
Cái quậy phá một tí của Lăng Phu Nhân chính là làm cho cô thư kí của Lăng Dĩ Khâm khóc thét lên vì bị doạ bỏ việc không cả dám vác mặt đến thu dọn hành lí.
Mà Lăng Dĩ Khâm còn chưa kịp biết mặt mũi cô ta ra sao, chỉ nghe phòng nhân sự bảo tìm được một thư kí có chuyên môn, có đầy đủ phẩm hạnh. Thế nhưng hôm sau anh cũng đồng thời biết cô vợ bé này của anh hung dữ như thế nào.
Lăng Dĩ Khâm trước lời nói mỉa mai của Tô Nhược không đáp lại một câu. Anh chỉ đợi mỗi lần cô giận dỗi xong là hôn lên môi cô một cái sau đó đi mua thật nhiều thật nhiều quà bánh về cho cô ăn!!!