An Thừa Nghiệp khóe miệng nở nụ cười rất là châm chọc.
"Con nói với mẹ này, chuyện nhà gì xảy thế nào chẳng lẽ hai người cũng không biết sao? Làm sao? Em còn mộng tưởng sống như thiên kim tiểu sao? An gia đã ngã biết không?"
"Anh nói bậy bạ!" An Vân Tuyết thét chói tai.
An Thừa Nghiệp nói: "Chuyện ba rõ ràng là có thể nhìn ra sau lưng có người đã đào hố ba, bất quá những tội danh kia lại là thật, cho nên lần này ba là không ra được."
"Cổ phần An thị tập đoàn đã cho Cố Vân Tịch, anh đã xem qua văn kiện kia, chữ ký đúng là ba ký, ba bị bắt không tới hai giờ, người Tần gia, Diêu gia nằm vùng ở An thị liền rút lui toàn bộ, điều này nói rõ cái gì?"
"Nói rõ Tần gia cùng Diêu gia cũng không dám nhúng tay vào chuyện này, chuyện sau lưng An thị tập đoàn có người khác điều khiển, hôm nay cổ phần cho Cố Vân Tịch, anh không biết đối phương chẳng qua là đem Cố Vân Tịch làm một bù nhìn hay là làm vì hả giận cho Cố Vân Tịch, tóm lại chúng ta không chọc nổi đối phương"
"Khá tốt, người ta không có đối với An gia đuổi cùng giết tận, những bất động sản An gia còn giữ lại một số, tài khoản ba đã bị khóa, nhưng anh lại không có bị khóa tài khoản với biệt thự này còn giữ lại cho anh"
"Anh bây giờ phải nhanh chóng thu thập tất cả tài sản sau đó rời đi, nến ở lại Giang Châu sẽ bị những người đó cười nhạo chết, bị khi dễ chết, nói không chừng sẽ còn có đối thủ của ba trên phương diện làm ăn tìm đến chúng ta để gây phiền toái, lúc này không chạy thì còn đợi lúc nào?"
An Thừa Nghiệp nói đùng đùng rồi ngừng một lát làm cho đầu óc Chu Mẫn cùng An Vân Tuyết đều bối rối!
An gia ngã sao?
Vậy cô cùng mẹ phải nhanh rời đi sao?
An Đời Lâm đột nhiên xảy ra chuyện, hai người quả thật bị dọa sợ không nhẹ, nhưng cho tới bây giờ cũng không có nghĩ qua đã nghiêm trọng tới mức này.
An Đời Lâm ngồi tù, còn có cổ phần An thị tập đoàn!
Hai người lại là người thừa kế, còn có một cái công ty lớn đó!
"Không không phải như vậy, Thừa thừa Nghiệp, con lừa gạt mẹ có đúng hay không? Giá cái này không thể nào!"
Chu Mẫn từ lúc gả vào An gia vẫn luôn sống cuộc sống của một quý bà, bà chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày, vậy mà bà sẽ rơi vào kết quả như bây giờ.
An Vân Tuyết cũng không tiếp thụ nổi sự thật này.
"Anh nói bậy, ba ngồi tù cùng chúng ta có quan hệ thế nào? Chính ba phạm tội chúng ta không có phạm tội? Em là người thừa kế An thị, cổ quyền An thị em có một phần, còn nữa sản nghiệp An gia cũng là của em, anh dựa vào cái gì mà xử lý tất cả?"
An Thừa Nghiệp gác hai chân lên bàn, nhìn An Vân Tuyết đầy mặt khinh thường!
"Sách sách sách! Nhìn em có khẩu khí này, em vẫn còn cảm thấy mình là thiên kim tiểu thư sao! Còn cảm thấy mình có thể ở Giang Châu an ổn sống có đúng hay không?"
"Đây quả thực là chuyện cười nhạo, An Vân Tuyết, anh nói hết rồi, đối phương là người mà chúng ta không đắc tội nổi, người ta có thể bỏ qua cho chúng ta một con ngựa, chúng ta đã cảm kích rơi nước mắt rồi!"
"Chúng ta ở Giang Châu nhiều năm như vậy, không phải chưa thấy qua gia tộc suy bại ngã xuống, những người đó rơi vào kết quả gì em chưa thấy qua sao? Tài khoản bị khóa, tài sản bị tịch thu, người không có đồng nào, lưu lạc đầu đường xóa chợ đều có, đầu óc em có thể thanh tỉnh một chút được không?"
"Còn nữa anh nói cho em nhớ em đừng quên, hôm nay An gia không thể bảo vệ cho em, có quá nhiều người muốn bỏ đá xuống giếng, Tần gia hôn ước không có, em cho là em là ai?"
"Anh khuyên em chạy mau, nếu không nói không chừng ngày nào đó những người đã từng nhìn em có hôn ước với Tần Hiên không vừa mắt em thì tất cả những người đó đều chạy tới ngủ với em một lần, nhìn em giải quyết thế nào?"
Sắc mặt An Vân Tuyết nhất thời ảm đạm!
"Anh anh nói gì? Không không thể nào"
An Thừa Nghiệp cười nhạt "Tần Hiên là một con riêng, hết lần này tới lần khác đều sống tốt hơn so với tất cả các đứa con riêng khác, anh nói cho em biết con riêng ở Giang Châu ghen tị với hắn lắm, sống chết xem thường hắn, hết lần này tới lần khác mọi người cũng không dám đắc tội hắn, em nói xem em đã từng là vị hôn thê Tần Hiên, lúc này sa sút vạn nhất những người kia trong lòng biến thái nên từng người lại chạy tới muốn ngủ với người đàn bà của Tần Hiên để phát tiết tức giận, em cảm thấy có khả năng hay không?"
An Vân Tuyết bị sợ chân mềm nhũn tê liệt trong nháy mắt ngã xuống đất.
"Tiểu Tuyết"
Chu Mẫn vội vàng đi đỡ cô.
An Thừa Nghiệp lười nói nhảm, trực tiếp đứng lên nói: "Được rồi, nhanh đi, nguyện ý đi cùng anh, lên xe nhanh chút, nếu em không muốn thì tùy em, còn mẹ còn cũng tùy"
"Nhà này tạm thời ở lại chỗ này thế này đi, con đã nhờ bạn bán giúp, chúng ta tìm một nơi không ai biết chúng ta trước tránh một chút ngọn gió đi! Trong tay con còn có tiền, tạm thời không chết đói đâu"
An Thừa Nghiệp xách bao lớn, liền đi ra ngoài.
Bên ngoài giữ lại một chiếc xe, tài xế đang chờ.
Một chú cùng một thím giúp An Thừa Nghiệp đem toàn bộ hành lý mang lên xe, Chu Mẫn cùng An Vân Tuyết còn ngớ ra không động.
An Thừa Nghiệp tới "Xem ra hai người không muốn đi a! Đồ trong nhà đã toàn bộ bị con bán, hai người chắc chắn không đi sao?"
"Tiền đâu chứ? Tiền đâu chứ?"
An Vân Tuyết bỗng nhiên xông lại, cùng An Thừa Nghiệp đòi tiền.
An Thừa Nghiệp căn bản không để ý cô "Anh nói hết rồi, cái nhà này là của anh, tiền dĩ nhiên đều ở trong tay anh, em nếu không phục thì mặc kệ em"
Anh mắt hắn rơi vào trên người Chu Mẫn "Mẹ dù sao cũng là mẹ của con đi theo con đi, sau này ở nhà làm việc nhà một chút, chỉ cần con có một miếng ăn, con liền cho mẹ nuôi dưỡng mẹ đến già, dĩ nhiên nếu mẹ muốn đi theo con gái của mẹ, con cũng không miễn cưỡng"
Chu Mẫn ngẩng đầu, nhìn An Thừa Nghiệp.
Đứa con trai này ở trong mắt bà vẫn là một đứa trẻ chưa trưởng thành, vô học, cả ngày không làm chính sự, cho tới bây giờ không có mang đến nửa điểm mặt mũi cho bà.
Nhưng bây giờ nhìn đứa bé này, bà chỉ cảm thấy hắn hơi còn mang gương mặt một chút non nớt, còn lại là vô cùng lương bạc!
Thấy ánh mắt Chu Mẫn, An Thừa Nghiệp không thèm để ý chút nào mà cười!
"Chớ dùng loại ánh mắt này nhìn con, chúng ta ai đều không phải là đồ tốt, mẹ sinh con ra, con sẽ chăm sóc người thì có vấn đề gì không?"
Chu Mẫn:""
Bà lại một chữ đều không nói ra được!
Cuối cùng, An Vân Tuyết cùng Chu Mẫn vẫn là theo chân An Thừa Nghiệp cùng rời đi!