Mặc Đình Khâm say đắm chìm trong ánh mắt to tròn long lanh đang ngước nhìn những vì sao.
Đôi mắt xinh đẹp đến nhường đó có lúc vô cùng dịu dàng đáng yêu, nhưng cũng có khoảnh khắc nó trở nên vô cùng lạnh lùng và tàn nhẫn.
Anh nhắm mắt, cảm nhận mùi hương vấn vít quanh mũi mình, tâm tình dần nhẹ nhàng hơn.
Hàn Vi lén nhìn góc nghiêng của anh.
Sống mũi cao vút thẳng tắp, hàng mày dày cuốn hút, cặp mi dài cong đến nỗi con gái cũng phải ghen tị.
Anh lại đẹp trai hơn mỗi ngày thì phải! Thế thôi không ngắm sao nữa vậy, cô thấy anh còn đẹp hơn cả ánh sao....
Mặc Đình Khâm mở mắt, đón thấy ánh nhìn từ cô gái bên cạnh.
Cả hai nhìn nhau thật lâu, thời gian như ngưng đọng lại, bao vây lấy hơi thở đang dần trở nên hỗn loạn.
Đôi môi chạm khẽ rồi quấn lấy nhau, nhẹ nhàng, chìm đắm và say mê....
Anh hôn cô, thời khắc môi chạm môi, hai trái tim cũng chạm vào nhau, hoà lẫn nhịp đập.
Thì ra, thời gian cũng chẳng thể nào khiến tim quên được một người...
Giây phút này, cô muốn thử một lần.....
Giây phút này, anh muốn thử một lần....
Một lần nghe theo lời thật lòng từ sâu thẳm trái tim....
...----------------...
Hàn Vi tỉnh dậy, thân người ê ẩm mở mắt lê tới đầu giường tắt báo thức đang không ngừng réo rắt.
Rảo mắt nhìn một lượt xung quanh, chăn ra trên giường nhăn nhúm, quần áo lộn xộn dưới sàn nhà tả tơi.
Minh chứng rõ ràng nhất cho cuộc k1ch tình hôm qua là cả người cô đầy dấu hôn đỏ rực đến chói mắt.
Hàn Vi kéo chăn che kín phần ngực trắng ngần, vuốt mái tóc đang rối bù của mình.
Cô đỏ mặt nhìn sang bên cạnh, anh vẫn còn chìm trong giấc ngủ.
Chăn chỉ đắp nửa dưới, để lộ cả nửa trên vạm vỡ với những khối cơ bụng quyến rũ đến mê người.
"Còn nhìn nữa tôi sẽ không chắc mình sẽ làm gì em đâu!" Mặc Đình Khâm vẫn nhắm mắt, thanh âm khàn khàn phát ra vô cùng yêu mị.
Hàn Vi giật bắn người, cô vội vàng lấy tay bịt miệng mình lại, nhắm mắt nằm nhanh xuống giường, cơ hồ nghe được tiếng thình thịch từ lồ ng ngực mình.
Cô xoay lưng lại với anh, cố lấy lại bình tình trước vẻ quyến rũ đang mê hoặc lấy tâm trí.
Mặc Đình Khâm vòng tay qua, siết lấy vòng eo nhỏ nhắn kéo chặt lại sát vào người mình.
Vùi mặt vào vòm cổ và gáy cô, hít lấy hương thơm mà anh tưởng chừng như đã bị nghiện nó từ bao giờ.
"Ưm.....!"
Hàn Vi thấy hơi thở phả quanh cổ khiến mình như ngừng thở, hai thân thể dính sát vào nhau cảm nhận nhiệt độ tăng lên đến nóng rực.
Nóng nhất là khi cô nhận ra có một thứ đang vùng trỗi dậy, cọ vào nơi thắt lưng và mông mình, bàn tay càn rỡ lại không yên phận mà lướt lên trên, chạm vào nơi m3m mại chơi đùa.
Mặc Đình Khâm bị k1ch thích đến không thể dừng lại, thân thể của cô quá mê người.
Trước nó, anh không bao giờ có thể khống chế bản thân mình.
Anh vuốt v e tấm lưng trần trắng mịn, nuột nà như da em bé.
Dùng sự dịu dàng nhất của mình để nâng niu mà cưng chiều.
"Đã trễ rồi! Anh không đến Mặc Thị sao?" Hàn Vi cố đẩy anh ra, ngồi dậy rồi nhìn thẳng vào gương mặt đang lười như mèo trên giường.
"Em nói xem! Vì em mà số lần tôi dậy muộn ngày càng nhiều rồi!" Mặc Đình Khâm cong môi, đưa tay lên vuốt mấy sợi tóc trên vai Hàn Vi, mân mê đùa nghịch.
"Tại anh đấy chứ?" Hàn Vi bĩu môi, chạy vào toilet.
Cô phải nhanh chóng rửa mặt rồi xuống ăn sáng thôi, cả hôm qua bị anh hành lên xuống đến nỗi bây giờ bụng cô đang trống rỗng rồi đây.
...----------------...
"Phu nhân đã dậy rồi sao! Có khách đang đợi ở phòng trà đấy ạ!" Dì Trần đang dọn thức ăn lên bàn, thấy Hàn Vi bước tới cầu thang đã vội lên tiếng.
"Là ai vậy ạ?" Hàn Vi tò mò, mới sáng mà đã có khách sao?
"Thưa phu nhân, cô ấy tự xưng là thư kí của ngài Mặc, đến để đưa hồ sơ quan trọng gì đấy.
Cô ấy đến đây khá sớm, nhưng tôi không dám làm phiền đến ngài ấy và phu nhân nên bảo cô ấy ngồi đợi!"
Hàn Vi thở dài một lượt.
Lại là cô ta, chắc chắn là Ngô Băng Uyển.
Cô bước đến bên cửa phòng trà, đúng như cô nghĩ.
Cô ta vận một chiếc váy ngắn cũn cỡn, lấy son phấn ra tô điểm lại rồi vuốt vuốt tóc, xem ra rất là chăm chút cho hình tượng xinh đẹp của mình.
Thấy cô bước vào với chiếc váy ngủ mỏng tang, Ngô Băng Uyển liền chuyển ánh mắt từ mong chờ sang ghen tức.
Vốn dĩ cô ta nghĩ hôm nay anh không đến Mặc Thị nên đã lấy cớ đến nhà hòng lọt vào tầm mắt anh nhiều hơn.
Thế mà đến tận giờ này con ả Hàn Vi này vẫn còn ở nhà.
Hàn Vi ngồi xuống sofa, nhớ lại những hành động của cô ta trước đây, hình như là đang cố tình tiếp cận anh thì phải.
Hành động hôm qua của anh đã làm cô thay đổi toàn bộ suy nghĩ.
"Tôi đến để cần đưa công văn quan trọng cho anh ấy, không phải chuyện của cô!" Ngô Băng Uyển nhếch mày, nói với thái độ trịch thượng.
Hàn Vi còn lạ gì cái thái độ này, y như em cô ta.
Cả hai chị em nhà này cơ bản chẳng để ai trong mắt ngoài anh.
"Không phải nên giải quyết ở văn phòng sao? Sao còn làm phiền cô đích thân tới tận nhà chúng tôi chứ?" Hàn Vi khoanh tay, đối diện thẳng ánh của cô ta mà không hề khách khí.
"Còn đến lượt của cô sao? Cô nghĩ cô là ai? Đừng quên cô chính là người đã bỏ rơi anh ấy trong lúc anh ấy tăm tối nhất.
Cô nghĩ anh ấy sẽ không ghi hận mà yêu cô như lúc trước sao? Ha, cô có bị ngốc không?" Ngô Băng Uyển cười khinh miệt, điệu cười làm người đối diện cũng phải hoảng sợ.
"Nhưng còn cô? Trước đây không phải luôn luôn tỏ ra rất ghét anh ấy sao? Sao bây giờ lại cứ bám riết chồng tôi không buông vậy?"
Trong lòng Hàn Vi dao động mạnh vì lời nói của cô ta, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Ngô Băng Uyển tức đến nghiến răng, bàn tay siết chặt vào.
Mày có quyền gì mà gọi anh là chồng chứ? Mày không xứng! Người sánh đôi bên cạnh anh chỉ có thể là Ngô Băng Uyển đây!.