Lucien lắc đầu. Như vậy thì quá kỳ quặc rồi. Cậu đã giành hàng năm trời theo đuổi Madison, cầu nguyện, ước ao và hi vọng người đàn ông này sẽ coi trọng và muốn có được cậu, nhưng Madison lại không làm như vậy, và rồi đột nhiên, bất ngờ làm sao, anh ta lại muốn cậu bỏ trốn với anh ta? Có gì đó không đúng lắm trong câu chuyện này, nhưng Lucien không thể đồng tình với việc làm của Madison. Có lẽ là do số hồi môn mà maldy cho cậu? Người chồng của cậu không nghi ngờ gì sẽ có được số tiền khổng lồ đó. Hay có lẽ là còn điều gì đó hơn thế nữa. Lucien nhận thấy phản ứng gần như bạo lực của Heath trước sự xuất hiện của Madison, và cậu không thể ảo tưởng rằng vị hôn phu của cậu đang yêu cậu một cách mù quáng vào thời điểm này, vậy nên chỉ có khả năng là Heath biết Madison ở một mức độ khác, đáng sợ hơn? Điều mà có thể khiến vị công tước phản ứng tiêu cực khi thấy Madison ở vũ hội và là điều sẽ khiến Madison bày tỏ với Lucien, khi mà anh ta chưa từng làm vậy trước đó.
Cậu đã quá chìm đắm vào trong việc suy nghĩ, bởi vì khi cậu nhận thức được xung quanh, cậu nhận ra Madison đã dẫn dắt cậu ra khỏi vũ hội tới sân thượng.
“Madison? Chúng ta đang làm gì ở đây?” Lucien hỏi, kinh ngạc vì đã bỏ qua cái nhìn cảnh báo, nghẹt thở, bảo vệ quá mức của madldy và mẹ mình ném cho, cố đẩy Madison đang ôm chặt cậu ra.
“Tôi chỉ muốn nói chuyện với em thôi, Luce. Chỗ nào đó riêng tư. Làm ơn,” Madison hỏi.
Lucien ngừng giãy dụa và thở dài. Cậu nhìn lại về phía vũ hội, nhưng không còn thấy Heath nữa. Cậu gật đầu nhưng hơi giật mình khi Madison túm tay cậu và kéo ra khỏi sân thượng rồi xuống cầu thang. Họ nhanh chóng băng ngang sân và đi đến lối vào mê cung Cavendish khét tiếng. Những câu chuyện về những người bị lạc trong mê cung và chết trong những bức tường bụi cây. Còn có những câu chuyện khác, những lời thì thầm ở hành lang và đằng sau những cánh cửa đóng chặt, về những đôi tình nhân trốn vào mê cung Cavendish để bí mật liên lạc—những người đàn bà đã kết hôn trốn chồng để chim chuột, hay đàn ông nổi hứng trong bóng tối của mê cung với vợ của bạn bè và những người khác. Lucien chưa từng đi vào mê cung, bị bố mẹ cấm tuyệt đối và cũng chưa từng có hứng thú với nó ngay cả khi được phép.
Khi Madison vội vã kéo cậu vào mê cung, Lucien cố gắng chú ý tới các lối rẽ vừa đi để có thể tìm đường quay về.
Đột nhiên họ đến trung tâm của mê cung, ghế trường kỷ và băng ghế. Madison dừng lại và thả tay Lucien ra. Lucien cẩn trọng nhìn theo khi Madison bắt đầu bước tới, cư xử kỳ lạ và lo lắng luồn tay vào tóc.
“Madison? Mọi chuyện ổn cả chứ?” Lucien hỏi.
“Em phải kết hôn với tôi, Luce,” Madison nói.
Luicen nhướn mày trước giọng nói điên cuồng của Madison.
“Tại sao?” Cậu hỏi.
“Vì tối nay tôi mới nhận ra rằng tôi yêu em,” Madision nói, dù rằng Lucien cảm thấy nó giống một câu hỏi nhiều hơn, vậy nên cậu bật cười.
“Anh không yêu tôi, Madison. Tại sao à, trước buổi tối nay anh thậm chí còn không thèm nhìn về phía tôi. Anh có ác cảm với Công tước xứ Pompinshire chứ gì? Tất cả những chuyện này là vì vậy chứ gì?” Lucien hỏi, khoanh tay trước ngực.
Madison lắc đầu. “Tôi không quan tâm gì đến hắn. Đây là vì chúng ta, Luce. Bố mẹ em muốn chúng ta kết hôn lâu rồi, em biết không?”
Lucien nhướn mày. “Thật sao?”
Madison gật đầu. “Đúng vậy. Ban đầu tôi phản đối vì nhiều năm rồi, dường như em không có vẻ sẽ làm một Tử tước phu nhân tốt. Tuy nhiên, khi em bước vào vũ hội tối nay, tôi thấy rằng em có được sự duyên dáng, vẻ đẹp, và giai cấp để có được danh vị.”
“Chà, cám ơn anh, Madison. Anh quá khen rồi. Nhưng tôi đã nhận lời Công tước xứ Pompinshire, cũng như với Công tước và Công tước phu nhân xứ Cumbria và bố mẹ tôi. Tôi sẽ không phản bội lại lời hứa.”
Madison lắc đầu và bước lại gần Lucien, khiến cậu lùi lại cho đến khi đụng phải bức tường cây tạo nên mê cung. Madison nhìn xuống gương mặt cậu và mỉm cười đãng.
Nỗi sợ dâng lên trong Lucien.
“Tôi không nghĩ là em hiểu, Luce.” Madison giơ tay lên và chạm vào một bên má Lucien, cười đểu khi cậu run rẩy. “Chúng ta phải kết hôn. Tôi và em. Em thuộc về tôi, và em phải thuộc về tôi từ khi mới sinh ra. Tôi không quan tâm hắn ta là ai. Tôi không quan tâm cam kết mà maldy của em đã lập với Công tước xứ Cumbria. Em là của tôi. Chúng ta sẽ kết hôn. Dù có phải làm em mang bầu để chuyện đó xảy ra.”
Lucien mở miệng định nói với Madison rằng quá muộn rồi, nhưng Madison lại xem việc cậu mở miệng là mời gọi, rồi Lucien phát hiện mình bị hôn. Trong khi nụ hôn của Heath làm lu mờ mọi giác quan và khiến cậu rên lên và thở dốc van nài thêm nữa, nụ hôn của Madison lại chỉ khiến Lucien cảm thấy buồn nôn. Cậu đẩy vai Madison ra cố trốn đi, nhưng dù rằng Madison không vạm vỡ như Heath, hắn ta vẫn khỏe hơn Lucien nhiều. Hắn ta dễ dàng giật lấy tay Lucien và kéo chúng ra đằng sau, giữ chúng bằng một tay. Tay còn lại hắn giật mạnh và nắm lấy quần của Lucien. Lucien cắn vào môi dưới của Madison, hi vọng sẽ khiến cho hắn buông ra vì đau, thay vào đó, Madison lại rên lên thỏa mãn và tiến sát hơn. Madison đẩy Lucien cho đến khi cậu áp mặt vào cành lá trên tường mê cung và rồi kéo quần áo của cậu xuống nốt. Gương mặt Lucien nhăn lại vì bị lá cây cào vào, và cậu giật mình khi thân hình to lớn của Madison ép thân hình cậu về phía trước cho đến khi đầu của một cành cây gẫy đâm vào da vùng xương đòn.
Lucien run rẩy và rên lên. Cậu muốn gào lên vì đau…để kêu cứu…nhưng biết rằng nếu có ai đi đến, điều này sẽ phá hủy danh dự của cậu và cho Madison có được đúng cái hắn muốn. Cậu sẽ phải thỏa hiệp, sẽ phải kết hôn với hắn, bất chấp thực tế là cậu đang mang trong mình đứa con của Heath.
“Madison, làm ơn đừng làm vậy,” Cậu bật khóc, nước mắt lăn dài trên má, thiêu đốt vết rách trên mặt.
“Tôi biết em sợ, nhưng em sẽ thích thôi,” Madison nói.
“Không. Làm ơn. Đừng.”
Lucien cảm thấy cự vật trần trụi của Madison nhấn vào phần mông trần của cậu, cậu nhăn mặt khi đôi tay bị trói ấn chặt hơn vào bụi cây. Cậu đã cầu nguyện thật thành tâm, rằng ai đó sẽ đến cứu cậu.
Cậu cầu nguyện để Rourke, Heath, Blaine, hay thậm chí là chị Frances đến chỗ mình.
“Madison, làm ơn dừng lại,” cậu nói hơi to hơn khi cố trốn khỏi người đàn ông. Cậu giật mình khi Madison đặt tay lên cổ cậu.
“Im đi,” Madison rít lên. “Chẳng hiểu tại sao đàn bà các người luôn giả bộ không muốn. Các người quất roi vào tôi, cười, và chạm vào tôi. Các người dán cơ thể vào tôi, cho tôi biết rằng các người muốn tôi, và rồi khi tôi đến lấy đi cái các người trưng ra, thì các người lại khóc và nói là không muốn.”
“Nhưng tôi không muốn vậy mà, Madison,” Lucien thốt lên, liên tục gọi tên Madison, hi vọng cái tên quen thuộc sẽ khiến người đàn ông ngừng cuộc tấn công.
Lucien bị giật lại và ngã lên mặt đất. Máu chảy ra ở vết thương nơi đầu do ngã xuống đất cứng chảy xuống đẫm phần cổ. Cậu những tưởng sẽ cảm thấy thân hình cao lớn của Madison đè lên người cậu. Thay vì vậy, cậu nghe tiếng cằn nhằn, gầm lên, và âm thanh da thịt chạm vào nhau. Mở mắt, Lucien thấy mình đối diện với cảnh tượng huy hoàng nhất trên đời. Heath, trông như một thiên thần đen tối báo thù, đang dộng nắm đấm vào mặt Madison. Yarborough giữ tay Madison sau lưng để Heath đấm vào bụng hắn.
Nghe thấy tiếng kêu đau đớn, Lucien ngước nhìn lên và thấy Galeon, bá tước xứ Whitcomb, Charlotte, và Rourke. Charlotte nhanh chóng chạy tới và quỳ xuống bên cạnh Lucien. Cô vòng tay ôm chặt cậu. Lucien vòng tay ôm eo chị nức nở, thân hình run rẩy khi nhận ra mình vừa được cứu khỏi nỗi kinh hoàng không nói thành lời.bg-ssp-{height:px}
“Đủ rồi, anh bạn,” Cuối cùng Rourke lên tiếng, Lucien ngước nhìn.
Lau mặt, cậu cau mày khi nhìn thấy mớ da thịt đầy thương tích từng là Madison Kipling. Yarborough thả tay hắn ra, và hắn đổ sập xuống đất, cố hít thở. Rourke quỳ xuống cạnh hắn, túm tóc hắn và giật đầu hắn về sau.
“Nghe kỹ đây. Hãy vào trong, đóng gói đồ đạc, và biến đi. Mày phải biến ngay và đừng bao giờ quay lại. Nói với bố mẹ mày tìm nơi tu hành hay lý do gì cũng được, nhưng nếu tao nghe được những tin đồn dù là nhỏ nhất rằng mày quay lại đây, tao sẽ cho mày biết tại sao Công tước xứ Pompinshire thật ra chẳng phải người đáng gờm nhất ở đây đâu.”
Rourke vẫn luôn là một người đàn ông vui vẻ, hạnh phúc và điều đó khiến mọi người nghĩ rằng anh không có khả năng làm ra bất kỳ hành vi bạo lực nào, nhưng Lucien đã thấy được người đàn ông này hơn một lần sử dụng bạo lực với những người đe dọa người thân trong gia đình anh. Đó là cảnh tượng rất đáng sợ. Không còn đôi mắt lấp lánh và nụ cười dễ chịu, mà thay vào đó là cái nhìn giận dữ của loài rắn, không loài sư tử, chuẩn bị gầm lên. Rourke rất đáng sợ khi nổi giận.
Nhất là khi lúc này anh ấy làm vậy là đúng.
Lucien hỉ mũi cựa mình dậy, cảm thấy cỏ chọc vào phần mông trần, cậu nhìn Heath đứng lên đá vào thân hình nằm sóng soài của Madison. Cậu biết mình cảm thấy có chút thương hại—cậu không phải là người khát máu như anh— thế nhưng vào lúc đó cậu chỉ muốn nói Heath hãy tiếp tục đá Madison và phải đá hắn mạnh hơn nữa.
“Sao-sao mọi người biết được?” Lucien hỏi Charlotte khi cô xoa xoa tay cho cậu.
“Công tước xứ Pompinshire và Yarborough đi theo em. Bọn chị đi ngay sau. Họ lạc trong mê cung và bọn chị cũng vậy, nhưng một lúc sau, họ nghe thấy giọng em,” Charlotte trả lời. Giọng cô có chút nức nở. “Nếu họ đến muộn một chút thôi….”
Lucien bắt đầu ngồi dậy nhưng hơi ngừng lại khi thấy một cái chăn trong rương trong vườn. Charlotte giúp cậu kéo cái quần đã rách lên, cậu rùng mình khi cảm thấy cỏ chọc vào làn da trần trụi, những cảnh tượng đó có thể sẽ ám ảnh cậu. Gió thổi qua, quất vào cơ thể cậu khiến cậu khóc thút thít, cái lạnh càng khiến cậu nhớ lại hơi thở nóng rực đáng sợ của Madison phả vào cổ mình khi hắn chuẩn bị….
Heath cuốn khăn lên người Lucien và cúi xuống luồn tay xuống dưới thân thể Lucien, vừa vặn cuốn mảnh vải quá khổ quanh phần sau của thân thể Lucien. Mùi hương của anh trong chốc lát đã xóa bỏ đi ký ức về Madison.
“Tôi đi gọi xe,” Yarborough vội nói, rồi chạy đi, bá tước xứ Whitcomb đi theo để nhắc lối ra khỏi khu vườn rồi đi khỏi chỗ Lucien và Heath.
“Chị sẽ đi báo cho Maldy và mẹ,” Charlotte nói nhỏ rồi chạy đi cùng với Rourke bên cạnh, hai người họ đang càu nhàu làm sao để thoát khỏi mê cung.
Lucien đưa tay lên sờ mặt Heath nhưng dừng lại khi anh quay đầu tránh né.
“Xin lỗi, Heath,” Lucien xin lỗi.
Heath lắc đầu. “Không phải lỗi của em,” anh phủ nhận.
“Vậy tại sao anh không để em chạm vào anh?”
Heath nhìn xuống gương mặt Lucien, và Lucien giật mình khi nhìn thấy anh. Cậu thấy đôi mắt Heath tràn ngập giận dữ và có chút ngạc nhiên, thậm chí cậu còn từng thấy chúng mơ hồ giận dữ, nhưng cậu chưa từng thấy chúng như lúc này—tối sầm như thể mây bão kéo đến ở nơi xám xịt sâu thẳm. Giận dữ sục sôi trong đôi mắt Heath, tay Lucien run lên.
“Nếu em chạm vào anh, anh sẽ đặt em xuống và quay lại giết hắn,” Heath dõng dạc tuyên bố. “Hiểu chưa?”
Lucien đơn giản chỉ gật đầu và đặt tay lên đùi. Cậu không nói gì khi Heath bế cậu ra khỏi mê cung và đi qua bãi đất. Họ đi vòng quanh ngôi nhà và ra xe ngựa đang đợi trước đó để chở Công tước xứ Cumbria, Heath nhẹ nhàng đặt Lucien lên đệm và trèo vào sau, rồi bế Lucien ngồi lên đùi mình. Charlotte và Rourke lên sau. Cửa xe ngựa nhanh chóng đóng lại sau lưng Rourke khi chiếc xe chuyển bánh chạy thật nhanh.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Lucien hỏi, hơi lạnh bắt đầu thâm nhập vào mạch máu cậu khiến thân thể cậu lạnh toát.
“Bọn chị sẽ đưa em về nhà, vịt con à,” Charlotte nói, vươn tay đặt lên vai cậu.
“Chị-chị chưa-chưa từng gọi-gọi e-em là vịt-vịt con,” Lucien lắp bắp trong tiếng nghiến răng.
“Pompinshire.” Giọng Rourke trầm thấp.
“Em biết rồi” là câu duy nhất Heath đáp lại rồi nâng Lucien lên ôm trong vòng tay, cái ôm mạnh mẽ của anh sưởi ấm da thịt nóng bỏng của Lucien.
Lucien tiếp tục run rẩy khi ngồi trên đùi Heath. Cậu tựa trán vào cổ Heath và hít hà mùi hương thơm ngát cổ điển của dầu thơm bergamot và gỗ đàn hương. Cậu đẩy cái chăn bao quanh mình xuống và bám vào áo sơ mi của Heath. Cuộn mình như một quả bóng, Lucien cố ý lờ những cơn run rẩy dường như đã chiến thắng cậu và xua đi những hình ảnh ám ảnh kia.
Bergamot: một loại quả lai giữa chanh và cam. Là loại hương liệu đặc trưng làm nên vị trà Bá tước (trà Earl Grey) – trà cổ điển của nước Anh, loại trà mà bạn Raph thích nhất trên trần đời: Mùi hương của nó có tác dụng an thần.
“Suỵt.” Giọng Heath dịu dàng vang lên trong bóng tối của chiếc xe ngựa im ắng. “Anh đã ở bên em rồi. Có anh ở đây rồi.”
Lucien mở miệng định trả lời, nhưng bóng tối mà cậu đã cố đấu tranh chống lại cuối cùng đã bao phủ lên cậu, và cậu cảm thấy mình bị kéo theo dòng xoáy của nó.
Đầu cành sắc bén vươn ra cào vào làn da cậu, xé rách khuôn mặt cậu. Hơi thở của sói ập vào lưng cậu. Hơi thở nóng rẫy, ẩm mốc đó phả vào cổ cậu. Nụ hôn ngọt ngào đặt lên vùng da đó, và cậu nhận ra đó không phải con thú đã bắt cậu bất động, ít nhất không phải loài bốn chân. Là một người đàn ông. Hắn siết chặt tay, tay bao quanh cổ họng Lucien, cướp đi không khí khi hơi thở của hắn phả vào da thịt Lucien. Phần đầu cứng, rỉ nước của cự vật thuộc về một người xa lạ nhấn vào cửa mình Lucien, cậu cố gào lên, nhưng không phát ra tiếng. Cậu cố giãy dụa để trốn thoát, nhưng cành cây lại phát triển và vây quanh cậu, giữ chặt cậu khi người lạ đó chạm vào má và khen cậu đáng yêu thế nào. Cậu nghe âm thanh kinh tởm của người đàn ông đang xoáy vào cửa mình rồi hắn bắt đầu đẩy cự vật vào bên trong thân thể Lucien. Đến lúc đó thì cổ họng Lucien bật mở với một tiếng thét lớn.
Hết chương
Raph: Nếu ai đó có suy nghĩ giống mình là có gì đó giữa anh dai Bá tước xứ Whitcomb Orley thì phải làm các bợn chẻ thất vọng rồi. Có một truyện riêng cho anh ấy nhé ở Quyển của series này, thông tin và link như tôi đã viết ở trang mục lục, tên là “The Servant Duchess Of Whitcomb”.