Heath thấy được vẻ nhẹ nhõm và hạnh phúc lấp lánh trong đôi mắt Lucien, anh hiểu rằng mình đã quyết định đúng đắn khi đưa mọi người cùng tới Điền trang Yorkshire để gặp gia đình Lucien lúc họ định tạt qua để đi ăn sáng. Lucien hơi nhón đầu mũi chân, Heath biết cậu gần như không thể nào kiềm chế việc chạy tới và sà vào vòng tay của anh.
Heath mỉm cười thật tươi và bước vào, bỏ mũ và áo choàng ra, đưa chúng cho quản gia rồi cúi đầu chào Yorkshire.
“Chào ngài Công tước.” Yorkshire chào đón họ bằng nụ cười, cúi thấp người đáp lễ. Dường như bà không hề ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của họ, vì vậy Heath gần như chắc chắn Lady Yorkshire đã hiểu ước muốn của anh khi đến nhà họ cùng với gia đình và “bạn chiến đấu,” Whitcomb, Galeon, và Yarborough, vậy nên hai gia đình có thể gặp mặt.
“Hi vọng ngài thứ lỗi cho chuyến viếng thăm hơi sớm một chút này của tôi. Chúng tôi đến hơi sớm cho bữa trưa, nhưng tôi cảm thấy bản thân muốn giành nhiều thời gian nhất có thể cho vị hôn thê của mình,” Heath nói.
“Thật ra, tôi hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của cậu, vì tôi cũng cảm thấy điều tương tự với vợ tôi mà. Bà ấy đã báo với tôi rằng cậu muốn dành cả buổi sáng nay bên Lady Lucien khi chúng ta gặp mặt. Việc cậu có mặt ở đây sáng nay chẳng phải rắc rối gì lớn cho lắm. Cứ vào đi,” Yorkshire chào đón anh bằng một nụ cười.
“Cám ơn,” Heath cúi chào nói. Anh giới thiệu bản thân với Lady Yorkshire, nâng tay bà rồi cúi đầu hôn lên đó.
“Lady Yorkshire, bác vẫn rạng rỡ như mọi khi,” Anh nói.
“Công tước quá lời. Cám ơn,” Bà cúi người nói và mỉm cười mà không thực sự vui vẻ lắm. Heath lo lắng nuốt nước bọt khi bà siết chặt tay anh và nhướn mày lên nhìn anh.
“Đó là vinh hạnh của cháu ạ,” Anh cúi người đáp lại rồi bỏ tay ra khỏi cái bắt tay của bà và hắng giọng chỉnh lại áo.
Heath đi tới, khịt cười khi Charlotte nói trông anh “khá là tĩnh tại”, rồi dừng lại trước mặt Lucien.
“Nữ thần của tôi, vẻ đẹp của em luôn trộm đi hơi thở tôi,” Heath nói, cúi thấp xuống tỉ mẩn hôn lên bàn tay của Lucien, bí mật thè lưỡi ra liếm. Anh mỉm cười khi Lucien giật mình cứng người.
“Cám-cám ơn ngài, vì đã hạ cố đến thăm tôi vào sáng sớm như vậy. Tôi dám chắc ngài còn nhiều việc khác cần phải chú tâm hơn,” Lucien nói.
“Không gì quan trọng hơn cô dâu của tôi,” Heath tuyên bố.
Anh quay sang khoác tay Lucien, trông sang cả gia tộc Lucien đang đứng trong phòng nhìn anh.
“Em yêu, hãy giới thiệu tôi với gia đình mình đi nào,” Heath lịch sự đề nghị với nụ cười trên mặt.
Lucien gật đầu. “Bên ngoại của tôi.” Cậu chỉ vào một nhóm người, hầu hết đều có làn da rám nắng và mái tóc quăn đen.
“Ông bà tôi, Nam tước và Nam tước phu nhân xứ Nibley. Cậu tôi, Mr. Edward Nibley, và chồng, Mrs. Octavio, cùng ba đứa con, Mr. Layton, Mr. Leatha, và Mr. Leopold. Dì tôi, Mr. Esmeralda Nibley và vợ Mrs. Parthenia, cùng hai con, Mr. Penelope và Miss Percival.” Cậu quay sang chỉ vào nhóm người khác, hầu hết đều cao ráo và xinh đẹp như tượng, với mái tóc vàng hoe và đôi mắt xanh lấp lánh.
“Bên nội của tôi. Chú tôi, Mr. Solomon Hawthorn, và vợ Mrs. Deborah Hawthorn, cùng bốn đứa con, Mr. David, Mr. Jonathan, Mr. Abigail, và Mr. Martha. Cô tôi, Mr. Gwendolyn Hawthorn, và chồng, Mrs. Justin Hawthorn, cùng con gái họ, Mr. Theodora. Chú tôi, Mr. Kenneth Hawthorn, và chồng, Mrs. Wellington Hawthorn, cùng sáu đứa con, Mr. Katherine, Mr. William, Mr. Elsa, Mr. Amanda, Mr. Gabrielle, và Mr. Jana.”
Trí óc Heath xoay mòng mòng với mấy cái tên và những khuôn mặt mà Lucien mới giới thiệu. Tuy nhiên, đã quen xử lý mấy việc này, anh chỉ cúi chào từng thành viên trong gia tộc với nụ cười trên mặt.
“Rất hân hạnh được gặp gia tộc yêu thương gắn kết với vị hôn thê của tôi.” Anh quay sang với bố mẹ và bạn bè. “Cho phép tôi giới thiệu bố mẹ tôi. Công tước và Công tước phu nhân xứ Cumbria.” Heath đợi cho đến khi mọi người cúi đầu hoặc cúi chào bố mẹ anh, theo cách phù hợp với địa vị, rồi nói tiếp.
“Và cho phép tôi giới thiệu đến bạn bè, anh em chiến đấu của tôi, dù không chung dòng máu.” Anh giới thiệu tên họ của Quincy, Blaine, và Orley, rồi nhìn gia tộc Lucien trợn tròn mắt khi anh làm vậy. Họ đều lắp bắp tỏ vẻ kính trọng Orley trước lúc gặp gỡ.
“Và giờ chúng ta đã thư giãn xong xuôi rồi,” Lady Yorkshire mỉm cười nói, “Tôi dám chắc mọi người cần một lúc để sửa soạn. Người hầu đã mang túi xách của mọi người lên phòng. Chúng tôi sẽ sửa soạn trà trong phòng vàng. Khi nào sẵn sàng mọi người có thể tham dự.”
Phòng vàng / phòng hoàng kim (gold room): Đại để là căn phòng sang trọng, được trang hoàng rất lộng lẫy trang trọng, thường để tổ chức tiệc.
Heath nhìn theo cô dì, chú bác, anh chị em họ và ông bà của Lucien chậm rãi rời khỏi phòng rồi quay sang mỉm cười nhìn Lord và Lady xứ Yorkshire. “Hai bác có phiền không nếu cháu đưa Lady Lucien đi dạo quanh vườn?” Anh hỏi.
Yorkshire lắc đầu, đưa tay lên khi Lady Yorkshire định phản đối, “Hãy để bọn nhỏ tự do khi còn cơ hội, Rosemary,” Bà nói, giọng mệt mỏi. Bà xua họ đi. “Đi đi. Đi với cả Charlotte và Rourke nữa, cứ đi đi.”
Heath chỉ vào Charlotte và Rourke, các bạn anh cũng vậy, nhìn Charlotte và Rourke giao bọn trẻ cho bảo mẫu dẫn ra vườn ươm rồi tiến bước tới hành lang qua cửa để đến sân sau.
“Ồ, tôi tưởng là chúng ta phải dùng trà với mấy người khó chịu đó chứ,” Charlotte thở phào nhẹ nhõm.
Heath bật cười. “Họ đâu có vẻ tệ vậy đâu.”
“Đó là vì anh mới biết họ qua việc cúi chào mà chưa cãi nhau với họ đấy thôi. Anh không biết đâu, họ nói về thời tiết như thể đó là thứ thú vị nhất trên thế giới, rồi thì bắt đầu thảo luận xem người hàng xóm nào trong trang trại chăn nuôi với đám gia súc.”, Lucien kêu lên.
Heath hơi trượt chân. “Cái gì cơ?”
Lucien và Charlotte bật cười.
“Chắc là sẽ hài hước lắm,” Blaine nói.
Lucien lắc đầu. “Không đâu. Nhà ngoại em sống ở biên giới Devonshire. Có rất nhiều nhân vật thú vị ở đó. Bọn em nghe nhiều chuyện về những người yêu động vật hơn cả những chuyện khác đấy.”
“Vậy sao chúng ta không bắt đầu từ họ hàng nhà Maldy nhỉ!” Charlotte kêu lên.
“Họ ngồi lại và lúc nào cũng bàn về chuyện sát nhập, tiếp nhận, quyền sử dụng đất, chính trị, và các thí nghiệm khoa học. Họ là một tập thể các quý ông kiêu căng. Họ còn thích chọc giận Maldy nữa chứ.”
“Tại sao thế?” Heath hỏi, tưởng tượng đến cảnh gia đình vị hôn thê và thấy phản ứng của Charlotte và Lucien với họ khá là thú vị.
“Ông bà nội tôi chỉ sinh con trai. Anh chị em của Maldy đã kết hôn với những người phụ nữ chỉ sinh con trai. Ban đầu Maldy cũng làm mọi việc khá ổn. Mary, Frances, và Amelia đều là con trai, thế nhưng kế đó là tôi, mà tôi thì là nữ, rồi sau đó là đứa con trai duy nhất lại cũng là nữ.” Charlotte lắc đầu.
Ám chỉ Lady Lucien, là con trai nhưng có buồng trứng và kì kinh nguyệt (từa tựa nữ chuyển giới) tương đương với vị trí xã hội của một người con gái.
“Maldy bị trêu chọc hoài không buông vì việc mầm mống không đủ mạnh để cho vợ nhiều hơn ba cậu con trai. Họ lờ đi sự thật rằng Maldy được bao nhiêu người đàn ông khác trong xã hội thượng lưu ngưỡng mộ vì có nhiều con trai như vậy họ chỉ so sánh bà với họ. Họ chẳng có gì ngoài những người vợ nghĩa vụ chỉ biết sinh con trai cho họ để duy trì dòng dõi Hawthorn, trong khi Maldy có vẻ dè dặt khi sinh cho dòng dõi nhà Hawthorn hai cô con gái.”
“Chà, thật là nực cười,” Quincy nói. “Mọi người đều biết người mang thai mới là người quyết định việc sinh con. Vậy nên những lời nói về mẹ cô rằng maldy của cô không thể sinh nhiều con trai quả là dối trá sai sự thật.”
Mọi người dừng bước trên đường dẫn đến khu vườn, quay sang nhìn Quincy. Anh nhìn họ bối rối. “Sao vậy?”
“Anh là một người tương đối ngốc phải không?” Rourke hỏi, giọng run lên vì cười.bg-ssp-{height:px}
Quincy lắc đầu. “Không phải, tôi đã nghe các bác sĩ thảo luận rằng sự thực là những người sinh đứa trẻ mới là người quyết định chắc chắn giới tính.”
Heath bật cười. “Những tay bác sĩ đó là những tên đần độn.” Anh lắc đầu. “Vậy thì không phải ai mang thai cũng muốn đảm bảo họ sinh con trai để tránh phải để lại một phần hồi môn sao?”
Quincy lắc đầu. “Không phải, vì khi đó họ sẽ phải trải nghiệm nguy cơ con trai cạnh tranh và có khi còn ý nghĩ giết người vì gia sản.”
Mọi người gật đầu đồng tình. Lucien động tay, rút tay khỏi tay Heath. “Bất kể thế nào,” cậu nói, “người mang thai cũng không phải là người xác định giới tính của đứa trẻ. Người bố hay maldy mới là người xác định. Không phải người mẹ hay fotmy. Nếu…ừm…căn nguyên của người bố hay maldy thuôn gầy và ướt át, thì đứa trẻ sẽ là con gái. Tuy nhiên, nếu nó đầy đặn và rắn chắc, thì đứa trẻ sẽ là con trai. Có trường dạy cách suy nghĩ kiểu như gió Bắc thổi thì sẽ hình thành con trai, và gió Nam thổi thì là con gái.”
Ý Lucien là bộ phận sinh dục nam.
Heath và những người khác ngạc nhiên nhìn Lucien.
“Làm sao em biết?” anh hỏi.
Lucien nhún vai. “Em đọc trong sách và… nói thế nào nhỉ…em nghe giảng về các nhà triết học cổ đại, như Hippon, Hippocrates, và Aristotle.”
“Giảng về cái gì?” Heath hỏi, không hề tức giận khi rõ ràng là Lucien đã trốn đi nghe giảng, vì phụ nữ không được phép đi nghe giảng, tò mò thôi thì được.
“Giảng về sinh học ạ.” Lucien nhỏ giọng thừa nhận. Charlotte giật mình.
“Lucien! Em có thể vướng phải rắc rối nghiêm trọng nếu bị bắt gặp đấy. Làm sao em có thể tham gia chứ hả?”
“Arlington,” Lucien thừa nhận.
Heath gật đầu. Có vẻ như anh và chàng pha chế rượu sắp có cuộc trò chuyện nho nhỏ về hành vi nên có của vị hôn thê tương lai mới được.
“Để cái chuyện không thoải mái lắm này sang một bên đi, và thay vào đó tiếp tục ra vườn thôi,” anh mỉm cười nhún vai, lại đưa khuỷu tay ra để Lucien khoác. Anh làm lơ khi Lucien nhìn anh và thay vào đó bắt đầu đi theo những người khác. Heath phát hiện khao khát học hỏi những thứ mới mẻ và kích động của Lucien, nhưng việc học hỏi đó có thể khiến cậu bị ném vào tháp Tlondon, mà đó thì không phải là điều Heath trông đợi. Anh sẽ phải tìm cách làm dịu đi sự thôi thúc học hỏi bằng bất cứ giá nào của cậu mà đồng thời không làm cậu mất tinh thần.
Họ đều nằm hay ngồi trên thảm cỏ trong vườn, trò chuyện và cười đùa, khi vài anh chị em họ của Lucien và Charlotte từ nhà đi ra, cùng với các chị gái và vợ chồng mình. Có vẻ như những người trẻ tuổi sắp tụ tập bên ngoài trong khi những người lớn tuổi ngồi trong nhà uống trà. Người hầu đi theo dường như không vui vẻ lắm khi họ đến gần. Heath cảm thấy Lucien kế bên có hơi cứng người. Anh chạm vào tay Heath để trấn an cậu và mỉm cười khi cảm thấy Lucien đang dần căng thẳng.
Heath nhìn, đánh giá từng người khi người hầu đặt khăn lên để họ ngồi xuống hay trải chúng lên bàn ghế cho họ, anh muốn trố mắt vì sự cầu kỳ mà họ thể hiện.
“Thưa Ngài Công tước,” Một trong số họ, Heath nghĩ rằng tên là Theodora, nói khi phủ váy lên chân, “Tôi ngạc nhiên khi thấy ngài nằm ườn trên cỏ như một kẻ du mục vậy.” Mặc dù giọng cô có vẻ thoải mái, nhưng Heath vẫn có thể nghe được sự khinh thường toát lên trong lời nói.
“Thật là, Theo à,” Charlotte nói, trừng mắt. “Chị nghĩ mình có quyền quái gì mà nói với người trên kiểu đó hả? Tại sao à, nếu công tước thích ngồi trên cỏ, vậy thì chị phải có trách nhiệm cùng gia nhập với lũ kiến chứ!”
Heath lén cười khi thấy Lucien đã không giấu được tiếng cười bên cạnh, anh lắc đầu khi thấy cậu vờ ho để che lấp sự thích chí.
“Này, Charlotte,” Mr. Theodora Hawthorn nói, sụt sịt một cách ngượng ngùng, “Chị thấy là cưới một người đàn ông Tscotland vẫn chưa dạy cho em cách cư xử gì hết.”
“Charlotte của tôi đã biết mọi cách cư xử cô ấy cần rồi, và tôi nghĩ là câu đó xứng với cô đấy. Hãy nhớ lại rằng tôi chẳng ngần ngại gì mà gọi cô như đã từng gọi mấy năm trước đâu,” Rourke gầm gừ. Heath nhướn mày khi nghe vậy, anh muốn biết câu chuyện đằng sau nhưng anh hiểu nội dung hẳn sẽ khá dài.
“Có lẽ chúng ta chuyển chủ đề thì tốt hơn đấy?” Heath đề nghị.
“Đúng đấy, thưa công tước. Tôi sợ là cô em họ thân yêu của tôi có quá nhiều sự nóng tính của maldy trong người,” Mr. David Hawthorn nói, mỉm cười với Mr. Theodora Hawthorn. “Có lẽ ngài sẽ kể cho bọn tôi nghe về kế hoạch của vợ ngài, Lady Lucien ngọt ngào sau khi kết hôn chứ?”
Heath gật đầu, dù rằng anh thấy mình cũng đang cố kiềm chế cơn giận dữ trực chờ vì cái nhìn ngớ ngẩn đầy ham muốn mà Mr. David Hawthorn nhìn Lucien. “Tôi có tài sản thừa kế từ ông nội, vậy nên sau đám cưới, Lady Lucien, sẽ nhanh chóng trở thành Công tước phu nhân xứ Pompinshire, và tôi sẽ đi du lịch tới một nơi nào đó vào tuần cuối kỳ nghỉ để hưởng tuần trăng mật. Chúng tôi sẽ ở lại một trong số rất nhiều biệt thự của tôi cho đến khi Hạ viện mở cửa lại,” Heath mỉm cười nhìn Lucien mà nói, hi vọng anh họ của Lucien thấy được lời nhắc nhở tinh tế về sự sở hữu mạnh mẽ và danh tiếng giàu có của anh.
“Tại sao vậy, Lucien, em làm gì ở bên ngoài thành phố lâu vậy?” một người phụ nữ có mái tóc tối màu mỉm cười giả tạo nói.
« Leatha thân yêu,” Lucien nhìn lại đáp lời, “chị biết là em không cần những đam mê bên ngoài mà. Với những cuốn sách, thêu thùa, vẽ vời, và chăm sóc gia đình chồng thì em nghĩ rằng mình là người khá nội tâm. Cả đời em đã được dạy dỗ như vậy mà.”
“À ờ, đúng rồi, em thật nữ tính với những…đam mê giải trí của em,” Mr. Leatha Nibley cười khẩy. “Ước gì anh có thể dành hàng giờ phù phiếm trong ngày để đọc sách, viết thư, và vẽ vời, như vợ anh, nhưng thật phiền, anh đâu thể làm vậy.”
“Không, anh đơn giản là chỉ dành thời gian cho săn bắn, đấm bốc, và đánh cược vận may của gia đình thôi,” Charlotte thầm lẩm bẩm, dù là mọi người vẫn nghe thấy, đặc biệt là Mr. Leatha Nibley, nếu bộ mặt đỏ bừng của anh được coi là dấu hiệu của việc đó.
“Charlotte.” Giọng Rourke trầm xuống cảnh báo.
“Công tước, còn ngài gì sao? Ngài sẽ làm gì ngoài thành phố?” Mr. Martha Hawthorn hỏi.
Heath nhún vai và nhìn Blaine, người đang nhìn anh với ánh mắt giấu giếm sự vui thích. “Tôi cũng không biết nữa. Tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ thêu thùa như vợ tôi. Hay có lẽ là phác họa, hoặc mở rộng tâm trí bằng việc đọc sách. Tôi đang bắt đầu thấy lịch sử cực kỳ hấp dẫn. Tôi nghĩ có lẽ mình sẽ dành hàng giờ để học hỏi tất cả những điều có thể về lịch sử thế giới. Phụ nữ dành nhiều thời gian để đọc những cuốn sách mà đàn ông chúng tôi đưa cho họ, thế nhưng bản thân chúng tôi lại không dành thời gian để dừng lại đọc chúng, vì chúng tôi quá bận rộn với bản thân cho những thú đam mê đàn ông hơn. Có lẽ đó là lý do nhiều phụ nữ thông minh hơn chúng tôi nhiều.”
Có nhiều tiếng giật mình trong bữa tiệc, dù rằng cũng có nhiều tiếng cười chẳng kém. Heath duỗi chân và đưa tay cho Lucien, rồi đỡ cậu dậy. Rourke cũng làm vậy với Charlotte, và Blaine, Quincy, và Orley cũng đứng dậy làm theo.
“Cám ơn mọi người đã đi cùng,” Heath nói, nghiêng đầu. “Nhưng tôi thấy tôi thích đi dạo quanh vườn và ngồi giữa vườn hoa hơn.” Đưa cùi trỏ ra cho Lucien, Heath mỉm cười khi cậu khoác lấy.
“Được không?”
“Tôi nghĩ đó là một ý tưởng rất tuyệt, thưa ngài công tước,” Lucien đáp lời.
Họ đi khỏi, để lại các anh họ của Lucien sửng sốt nhìn theo, và sau khi họ đi đủ xa, họ liền cười phá lên.
“Các anh có thấy mặt Leatha không? Em chưa từng thấy màu tím nào như vậy đấy!” Charlotte vui vẻ nói.
“Làm tốt lắm, ngài công tước!” Rourke nói, vỗ lưng Heath khiến cho anh hơi vấp về phía trước.
Heath đơn giản nhún vai, mỉm cười với Lucien đang tươi cười. “Cám ơn, quý ngài của em. Thế nhưng em thấy, với tư cách là một người đàn ông đã hứa hôn trong mấy tuần gần đây, dường như anh đã chống lại bất cứ ai phá hoại dự định của em dù ít dù nhiều.”
Rourke gật đầu. “Chào mừng đến với thế giới của những người kết hôn với phụ nữ nhà Hawthorn. Đó là một nơi tuyệt vời đấy.”
“Thật vậy. Đúng là vậy.”