Trong phòng bệnh, bệnh nhân kia đang thoi thóp chuẩn bị trút hơi thở cuối cùng. Bác sĩ bảo người nhà vào gặp bệnh nhân lần cuối.
- Mẹ ơi, mẹ đừng chết bỏ con lại.
Người phụ nữ nằm trên giường bệnh có vẻ đã ngoài năm mươi, người phụ nữ cố gắng dùng những giây phút cuối đời để nhìn đứa con mình thật kĩ. Hóa ra đến lúc cô ta sắp chết cuối cùng cũng có thể nhận được sự thương hại từ đứa con mà mình đứt ruột sinh ra.
- Mẹ mau nói cho con biết mật khẩu két bảo hiểm đi mẹ.
Những hy vọng cuối cùng của cô đều tan biến. Thì ra nó chỉ vì tiền của cô mới quan tâm đ ến cô như thế?
Giọt nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt xanh xao vì bệnh tật. Cô nhớ lại khi còn trẻ bởi vì cải lời gia đình mà chạy theo một người đàn ông tồi tệ. Đêm đó là đêm tân hôn của cô cũng người chồng mà gia đình đã sắp đặt, trong lúc chờ chú rể trong phòng cô đã lên kế hoạch bỏ trốn cùng người yêu và đã thành công. Cứ nghĩ hắn ta thật lòng yêu thương mình nhưng thật ra là nhắm trúng tài sản của gia đình cô. Đến lúc Thiên Tâm bỏ nhà theo hắn mà bị gia đình từ mặt không cho một xu nào thì hắn đã lộ nguyên hình. Ngày ngày đánh đập mắng chửi cô thậm tệ. Lúc nào đi làm về trên người cũng toàn mùi nước hoa cùng những vết son đỏ chói. Mới đầu cô còn ghen tuông nhưng về sau cảm thấy quá mệt mỏi nên không nói đến nữa.
Sức chịu đựng của con người có giới hạn, đến lúc vào đường cùng thì người ta sẽ vùng lên. Đêm hôm đó, hắn ta trở về với bộ dạng say sỉn, buông lời nhục mạ, đánh đập. Trong lúc giằng co, Thiên Tâm đã dùng dao giết c hết hắn ta. Bởi vì quá sợ hãi, cô đã bỏ trốn. Nhưng làm sao có thể qua mắt được pháp luật, vài ngày sau đó cô liền bị bắt, tòa án tuyên bố cô tử hình bởi tội giết người. Nhưng đến ngày thi hành án, sau một giấc ngủ cô mới phát hiện mình đang ở trong một căn nhà ở vùng ngoại ô.
Giật mình vì cứ nghĩ mình đã chết và đến thới giới bên kia, nhưng mọi thứ xung quanh rất chân thật. Thiên Tâm đứng dậy đi xung quanh, phát hiện trên bàn là một lá thư, cô mở ra xem nội dung bên trong.
" Thiên Tâm, con gái yêu của mẹ
Có lẽ khi con nhận được lá thư này thì mẹ đã không còn trên đời này nữa. Mẹ phải đi tìm ba con rồi. Nếu ngày trước ba mẹ không cố chấp thì có lẽ con đã không khổ như thế này. Mẹ chỉ có thể bảo vệ con đến đây thôi....
Số tiền mà mẹ để lại đủ cho con và cháu ngoại mẹ sống an nhàn cả đời này. Con nhất định phải hạnh phúc. Mẹ yêu con."
Sau khi đọc xong lá thư, cô đã rất đau khổ và khóc mấy ngày liền. Mẹ cô đã chết thay cô. Trong thư bà ấy còn nói, sau khi bà trốn đi vài ngày, bởi vì không còn quan hệ với Mạc gia nên công việc làm ăn của gia đình trở nên khó khăn, dần dần ba cô phải bán đi công ty mà mình tâm quyết cả đời. Vài tháng sau, ba cô ông phát bệnh mà chết.
Cuộc sống sau đó của mẹ con Thiên Tâm khá an nhàn, cô lấy một số tiền mà mẹ để lại mở một quán ăn, số còn lại bà quyết định để giành cho con mình. Nhưng cuộc đời không phải như chúng ta mong muốn, cuộc sống an nhàn của cô kết thúc khi con trai đỗ vào đại học, nó bắt đầu biết đua đòi. Nó rất ích khi về nhà, nếu có về thì chỉ để xin tiền. Đứa con trai ngoan ngoãn vâng lời cô ngày nào đã đi đâu mất thay vào đó là đứa con ngỗ nghịch thường xuyên mắng chửi, cải lời cô khi không còn tiền đưa nó.
Hôm nay, cô thật sự hối hận rồi!
Ngày đó cô không nên cải lời ba mẹ, nếu cô ngoan ngoãn làm thiếu phu nhân Mạc gia có lẽ cuộc đời đã khác. Đây là kết quả mà cô đáng nhận được.
Nếu được làm lại Bạch Thiên Tâm cô sẽ không làm điều ngu ngốc như thế nữa.
Bây giờ, cô chỉ mong rằng kiếp sau có thể sống một cuộc đời tốt hơn.
Bạch Thiên Tâm dùng hơi thở cuối cùng nói mật khẩu cho con trai mình. Cứ coi như cô nợ nó. Đây là thứ cuối cùng cô để lại cho nó.
Tầm mắt mờ dần, cô không còn nghe rõ âm thanh xung quanh. Có lẽ cuộc đời đau khổ này sẽ chấm dứt, đây là giải thoát cho cô.
Ba mẹ, co gái đến nhận lỗi với hai người đây!
.....
- Ưm... đau quá...xin anh mau ra ngoài đi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Trường An Nguyệt
3. Tu Tẫn Hoan
4. Khó Chơi
=====================================
Cô gái với khuôn mặt đỏ bừng không ngừng rên khóc van xin. Nữa người dưới như bị xét toạc ra làm hai mảnh.
Nhưng phía trên người đàn ông vẫn không ngừng gia tăng lực đạo mà thúc vào. Anh cúi sát vào tai cô thì thầm: - Em còn dám bỏ trốn nữa không, hửm
Toàn thân đau nhức, đầu óc cô lơ lửng giữa tầng mây. Vì bị bức ép quá mức Bạch Thiên Tâm ngất đi lúc nào mình cũng không rõ.
Đến khi cô tỉnh dậy lần nữa, thứ đầu tiên coi nhìn thấy là trần nhà được thiết kế theo phong cách cổ điển.
Trên người cô phủ một lớp chăn bông mềm mại,nhiệt độ trong phòng rất vừa phải khiến cô rất thoải mái.
Rốt cuộc đây là đâu? Chẵng phải cô đã chết rồi ư?
Bạch Thiên Tâm nhìn xung quanh một lượt, hoa hồng rải khắp phòng. Tấm ảnh cưới của cô và Mạc Cảnh Hiên treo ở ngay đối diện giường ngủ. Đây chẵng phải phòng tân hôn giữa cô và Mạc Cảnh Hiên sao?
Sao cô lại ở đây?
Có phải cô chết rồi, nên có phép thuật. Vì muốn quay về quá khứ nên tự tạo ra ảo giác cho bản thân không?
Nhưng cơn đau nhức từ nữa người dưới cùng những vết hôn đậm nhạt trên ngực nhắc nhơt cô đây không phải ảo giác. Cô thật sự sống lại thời điểm mình và Mạc Cảnh Hiên vừa kết hôn.
Một loạt ký ức từ đâu ùa về khiến cô đau đầu.
Hình ảnh rõ nét nhất là lúc cô định trèo cửa sổ bỏ trốn cùng người yêu thì Mạc Cảnh Hiên bắt gặp. Anh rất tức giận đã đánh cho tên kia một trận rồi cho người lôi hắn đi. Sau đó anh lôi cô trở về giường, xé nát váy áo của cô. Ép cô uống rất nhiều rượu rồi bắt đầu làm chuyện vợ chồng với cô.