“Nhìn cách ông đối xử với Vu Tịch của chúng tôi như vậy, chắc là lúc trước bắt nạt cô ấy không
ít.
”
Giáo viên Trần trong lòng rất hoảng hốt.
Lập tức càng chột dạ hơn.
Tuy rằng trước đây cũng không bắt nạt, nhưng dù sao hắn cũng không coi trọng Vu Tịch.
Bởi vì cảm thấy cô ấy từ nước ngoài trở về, liền thích nói chuyện giáo viên nước ngoài giảng dạy như thế nào, cái gì mà giáo viên giảng dạy cời mở, cái gì quyền lợi của học sinh.
Để một người như ông ta quen thuộc với hình thức dạy dỗ trong nước, nhìn thấy cô liền khó chịu.
Cho nên khi cô đến, ông cố ý muốn chèn ép cô, cũng không đem cô để vào mắt.
Ai lại ngờ, cô ấy lại có xuất thân như vậy.
Cố Lâm Hàn nói: “Vậy thì, tại sao có một mình cô ấy ở đây? Người đã đánh nhau với cô ấy đâu? ở trong lớp nghỉ ngơi thoải mái sao?”
“À … không, không, tôi sẽ nhờ
người gọi cho em ấy ngay lập tức.
”
Khâu Y Nhị nghe nói rằng cô ấy được gọi đến văn phòng, cảm thấy cô ta được mời đến xem náo nhiệt từ gia đình Vu Tịch.
Ai biết vừa đi vào, chỉ thấy, Vu Tịch nghiêng chân ngồi trên ghế, tựa như ánh trăng sáng, cố Lâm Hàn cũng ngồi đó.
Đó là…
Bạn trai của Vu Tịch!
Khâu Y Nhị nhớ lại.
Tuy rằng lần trước nhìn thấy không rõ, nhưng vẫn mơ hồ nhớ tới.
Khâu Y Nhị nhìn một cái, rồi vội vàng nói với giáo viên chủ nhiệm lớp: “Giáo viên … chú em không ở đây à?”
Giáo viên muốn nói, chú của cô có tới, cũng phải xem sắc mặt của Cố thiếu mà nói.
Thầy hiệu trường nói: “Tốt, Khâu Y Nhị, chúng tôi vừa hỏi, cô đã đưa chân chắn đường Vu Tịch trước, bây giờ cô xin lỗi với Vu Tịch đi.
”
“Cái gì?”
Khâu Y Nhị, lộ ra vẻ không thể tin được.
“Tại sao phải xin lỗi, tôi, tôi không hề chắn đường cô ấy, cô ấy không hề bị ngã, ngược lại cả lớp đều nhìn thấy, tôi đã bị cô ấy tát một cái.
”
Cố Lâm Hàn thấy, trên mặt cô ấy quả thực vẫn còn đỏ.
bg-ssp-{height:px}
Bị Vu Tịch tát là chuyện bình thường.
Giáo viên nói: “Nhưng là em đã
làm sai trước, em cái này …”
“Giáo viên, em không xin lỗi, em muốn gọi chú của em, hừ.
”
Khâu Y Nhị nhìn cố Lâm Hàn.
Cố Lâm Hàn trực tiếp đứng dậy nói: “Tốt lắm, gặp phụ huynh của cô cũng tốt, cô gọi điện để bọn họ tới đi.
”
Khâu Y Nhị xem xét, trong vo cùng đắc ý, chú của cô ấy là một hiệu trưởng trường học!
Cô lập tức nhấc điện thoại lên.
Giáo viên ở bên cạnh khuyên nhủ: “ò, Khâu Y Nhị, bảo em nói một câu xin lỗi…”
Khâu Y Nhị nói: “Dù sao thì, chú em cũng đang ở ngay trong trường.
”
Cô ưỡn thẳng ngực, một lúc sau … lập tức thấy chú mình thực sự đến.
“Chú …” Vừa thấy người tới, cô ta vội vàng chạy qua.
Nhưng chỉ thấy người chú đó trực tiếp đẩy Khâu Y Nhị ra, nói với Cố Lâm Hàn ở đằng kia: “Cố
thiếu, xin lỗi…
Khâu Y Nhị có vẻ ngạc nhiên.
Cậu của cô ấy biết người này?
Cố Lâm Hàn nói: “Không, anh không có lỗi với tôi, Vu Tịch của chúng tôi mới là những cần nghe lời xin lỗi.
”
Vu Tịch vẫn ờ bên cạnh theo dõi.
Người chú cân nhắc, nhanh chóng kéo Khâu Y Nhị lại.
“Nhị Nhị, xin lỗi người ta.
”
Khâu Y Nhị ngay lập tức tức giận.
“Cái gì? Yêu cầu cháu xin lỗi? Tại sao? Cháu không…”
Bắt cô ta xin lỗi Vu Tịch, thà rằng để nàng chết đi.
.