Trong lúc nhất thời lại một chút không muốn đi vào.
Lúc này, vừa lức điện thoại trong nhà gọi tới.
Vừa đi tới, bên cạnh anh ta lại vang lên tiếng gọi đến.
Cố Lâm Hàn và Vu Tịch đứng cùng nhau ở phía trước nghe.
Bỗng nhiên Tả Kinh Luân nói: “Cái kia, Vu Tịch, cố tiên sinh, nhà tôi có chút việc, lần sau lại gặp, tôi phải đi trước.
”
Đột ngột đi trước?
Nhất thời Vu Điềm có hơi sốt ruột.
“Trong nhà có việc sao? Rất gấp ư? Đã tới rồi…”
Tả Kinh Luân nói: “ừ có chút gấp, đi trước đây.
”
Vu Điềm còn chưa kịp nói nhiều với Cố Lâm Hàn thêm hai câu đâu.
Hai mắt quay lại nhìn, Vu Điềm vô cùng không cam lòng, nhưng nghĩ một thời gian nữa sẽ có rất nhiều cơ hội, vội vã đi theo Kinh Luân ra ngoài trước.
Vừa đi, còn vừa nhìn vẻ mặt quẫn bách của Tả Kinh Luân.
ở bên ngoài, trước nay, Tả Kinh Luân cũng đều là bộ dáng thiên chi kiêu tử, nhưng ở trước mặt Cố Lâm Hàn lại là một loại khác, dường như bản thân không có tí cảm giác nào, đặc biệt là nhìn anh ở bên Vu Tịch…
Bên cạnh, Vu Điềm nói.
“Em cho rằng bọn họ đã chia tay rồi, lúc trước, nghe nói… Có vẻ như nhà họ cố có ý kiến với Vu Tịch, vậy mà Vu Tịch cũng không chia tay.
”
Tả Kinh Luân dừng một chút.
Có ý kiến với cô?
Vu Điềm nói: “Dù sao thì nếu nhà chồng vũ nhục em như vậy, em sẽ nhịn không được phát… Nhưng mà, khả năng chị có tính toán của chính mình đi, dù sao thì Cố Lâm Hàn ưu tú như vậy, chị ấy ẩn nhẫn một chút cũng không có vấn đề gì.
”
Tả Kinh Luân nắm tay lái, hơi siết chặt.bg-ssp-{height:px}
Vu Điềm thấy Tả Kinh Luân như vậy, âm thầm cười.
Đàn ông đáng giận, kém hơn cố Lâm Hàn nhiều như vậy, bị cố Lâm Hàn nhìn một cái đã chạy trối chết.
Lúc trước thật sự cảm thấy, anh ta tốt như vậy, mạnh mẽ như vậy, ở bên anh ta, mình cũng theo đó mà kiêu ngạo hơn.
Nhưng ở trước mặt cố Lâm Hàn…
Đã như vậy, còn một lòng mang theo cảm xúc nhìn Vu Tịch.
Hừ, thật thích Vu Tịch như vậy, ở bên chị ta luôn đi cũng tốt!
Dù sao trên thế giới này, luôn có người đàn ông càng mạnh mẽ hơn, cao cao tại thượng.
Bên trong.
Vu Tịch nhìn hai người vậy mà đột nhiên đi mất, nhất thời dừng một chút, lại thấy lúc này…
ở phía sau, cố Lâm Hàn khó chịu hừ một tiếng.
Vậy mà còn ra bên ngoài xem cái tên đàn bà kia…
Rốt cuộc Vu Tịch có ánh mắt gi.
Vu Tịch vừa quay đầu lại thì đối mặt với đôi mắt đỏ ừng của cố Lâm Hàn.
Cố Lâm Hàn, là đang tức giận ư?
Tức giận cái gì chứ.
Vu Tịch quay đầu lại, vừa muốn nói chuyện, cố Lâm Hàn lập tức phủi tay đi ra ngoài trước.
“Ai, anh…”
Vu Tịch theo ra ngoài.
“Không vào ngồi sao?”
Cố Lâm Hàn hừ lạnh, mở cửa xe ra.
Bên cạnh còn có người đang nhìn, Cố Lâm Hàn hùng hổ, làm như đã quen với ánh mắt xung quanh, không quá để ý.
“Ngồi cái gì ngồi, mắt em cũng đã đi ra ngoài, bên trong lại không có người em muốn nhìn, có cái gì mà ngồi?”