Editor: Xám
Cơ thể nhỏ bé của Tiểu Phàm Phàm chịu ảnh hưởng của quán tính, ngã về phía sau, mắt thấy đã sắp ngã xuống mặt đất.
Một bàn tay to đúng lúc đưa ra, đỡ lấy cơ thể nhỏ bé của Cố Dịch Phàm.
Lúc này Diêu Hữu Thiên đã phản ứng lại, nhanh chóng xông tới trước mặt con trai, ôm lấy con trai, ngẩng đầu nói với người đối diện: “Cám ơn.”
Khi nhìn thấy người đến, cơ thể Diêu Hữu Thiên đứng đờ ở đó, không thể cử động.
“Là anh?”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trong quán cà phê, Cố Dịch Phàm ngoang ngoãn bưng ly sữa uống ở đó.
Bé không nói gì, chỉ thỉnh thoảng nhìn về phía mẹ mình bằng ánh mắt hiếu kỳ, sau đó lại nhìn chú ngồi ở đối diện một cái.
Ánh mắt chú này nhìn mẹ thật là kỳ lạ đó nha.
Bé nghĩ trong lòng như vậy, đôi mắt to đảo qua đảo lại nhìn càng chăm chú hơn.
Ngược lại Diêu Hữu Thiên lúc này không có thời gian chú ý xem ánh mắt của con trai như thế nào, cô nhìn Chiến Li, đột nhiên có một cảm giác cảnh còn người mất.
,
Bốn năm không gặp, thật ra Chiến Li không hề có quá nhiều thay đổi.
Chỉ là trên khuôn mặt, có thêm mấy phần tang thương. Mà cô thậm chí nhìn thấy vài sợi tóc trắng ở bên tóc mai anh.
“Thật xin lỗi.” Chiến Li mở miệng trước một bước. Vẻ mặt anh đầy vẻ đau khổ.
Lời xin lỗi đột nhiên mà đến này, lại khiến Diêu Hữu Thiên có chút không quen.
“Thiên Thiên, thật xin lỗi.” Chiến Li lại một lần nữa nói xin lỗi.
Lần này, Diêu Hữu Thiên thật sự có chút sợ hãi: “Chiến Li, anh đừng như vậy. Anh như vậy, em thấy rất áp lực.”
,
Bốn năm trước cô không đáp lại tình cảm của anh.
Cự tuyệt anh thẳng thừng như vậy, nhìn dáng vẻ của anh, cũng biết anh sống không tốt.
“Anh ——” Chiến Li không biết phải nói thế nào.
Hơn nửa tháng trước, anh đã nhìn thấy tin tức tức trên báo chí, Diêu Hữu Thiên chưa chết.
Thế nhưng, anh vẫn không đến tìm cô.
Nguyên nhân không đến tìm, ngoài việc không muốn ảnh hưởng đến tình cảm giữa cô và Cố Thừa Diệu, còn có một phần nguyên nhân là vì anh đã không còn tư cách.
,
“Thiên Thiên, em. Mấy năm nay em sống có tốt không?”
“Rất tốt.” Diêu Hữu Thiên thản nhiên mở miệng.
“Anh, bốn năm trước, anh nghe nói em đã chết. Em ——“
“Lúc đó quả thực em đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.” Diêu Hữu Thiên nghĩ đến phát súng bốn năm trước, lòng vẫn còn sợ hãi: “Có điều, em đã được người ta cứu.”
“Vì sao không quay về?” Giọng điệu của Chiến Li mang theo mấy phần u oán: “Anh, em không biết khi anh biết em đã..., anh khổ sở đến mức nào.”
“Chiến Li.”
,
Đối với điểm này, Diêu Hữu Thiên không có cách nào nói xin lỗi.
Cái chết của cô, ngay cả ba mẹ cũng cho là thật, càng không nói đến Chiến Li.
“Thật xin lỗi.” Lần này, đến lượt Diêu Hữu Thiên nói xin lỗi.
“Không. Đừng nói xin lỗi.” Chiến Li cúi đầu, Diêu Hữu Thiên nhạy cảm phát hiện, hình như anh đã khác với lúc trước rất tốt.
Ánh mắt anh, không còn tràn ngập tính xâm lược giống như bốn năm trước nữa.
“Em thì sao? Anh sống có tốt không?” Mặc dù khả năng của điều này rất thấp, nhưng cũng không thể không tốt một chút nào.
,
Đó chính là việc Chiến Li vẫn chưa kết hôn, mà cô thật sự rất không hi vọng như vậy.
“Anh, sống rất không tốt.” Chiến Li rất thẳng thắn, cũng rất buồn khổ: “Thật sự, anh sống không tốt một chút nào.”
“Chiến Li ——” Diêu Hữu Thiên lần này thật sự không biết phải nói thế nào mới tốt.
Im lặng, Tiểu Phàm Phàm cúi thấp đầu tiếp tục im lặng ngoan ngoãn uống sữa bò.
Diêu Hữu Thiên nhìn con trai một cái, lúc bưng tách cà phên trước mặt lên định uống, Chiến Li lại mở miệng.
“Thiên Thiên, thật xin lỗi.” Chiến Li ổn định tâm trạng của mình, vẫn quyết định nói ra hết tất cả.
“Lúc đó, em bị trúng đạn thực ra là do anh hại.”
,
Tay Diêu Hữu Thiên bưng tách ngừng lại một chút, ngay cả cà phên bên trong đã rơi ra một chút cũng không cảm nhận được.
“Thật xin lỗi.” Sau này Chiến Li cũng mới biết, thì ra mình lại mang đến cho Diêu Hữu Thiên phiền phức lớn như vậy.
“Anh đang nói, là anh muốn giết Thừa Diệu?”
Chiến Li không đến mức làm việc như vậy chứ?
“Không, không phải anh.” Chiến Li vội vàng phủ nhận: “Nhưng quả thực là vì anh nên mới phát sinh.”
Anh nhìn về phía ánh mắt chấn kinh của Diêu Hữu Thiên, giọng nói có chút run rẩy, trên thực tế, anh thật sự cảm kích trời cao, không thật sự mang Diêu Hữu Thiên đi.
“Năm đó, anh đã đoạt quyền của anh cả anh.”
,
“Anh cả của anh không phục, vẫn luôn nhắm vào anh ở công ty. Nhưng bởi vì ba anh bảo vệ anh, anh ta vẫn luôn không thành công. Về sau anh ta không cam lòng, vẫn luôn tìm người theo dõi anh, cũng phát hiện ra quan hệ giữa anh và em.”
“Biết em là người đã có chồng, anh ta muốn làm một việc rất ác độc. Tìm người đi giết Cố Thừa Diệu, sau đó đổ tội cho anh.”
Suy đến cùng Chiến Li giết Cố Thừa Diệu, động cơ đầy đủ mười phần, chuyện này hoàn toàn có khả năng.
Trên thực tế, suýt chút nữa Chiến Tiên đã thành công.
Sau khi Diêu Hữu Thiên xảy ra chuyện, người của cục công an đã đưa Chiến Li đi. Nói anh là kẻ khả nghi mưu sát.
Toàn bộ chứng cứ đều đã được Chiến Tiên chuẩn bị xong, đều chỉ về phía Chiến Li.
Cả người anh đều ngây dại, chuyện đầu tiên nghĩ đến không phải là phân trần cho mình, mà là hỏi đến an nguy của Diêu Hữu Thiên.
,
Khi anh biết Diêu Hữu Thiên đã chết, cảm giác thế giới đều sụp đổ, cho dù cảnh sát xác nhận thế nào, anh cũng không phản bác.
Ở trong trại tạm giam hai ngày. Sau đó lại được thả ra.
Phải biết lúc ấy Cố Tĩnh Đình vẫn còn ở thành phố Y, tại sao cô có thể nhìn kẻ hại em trai mình ung dung tự tại?
Tra ra được sát thủ do ai phát tới dễ như trở bàn tay, cũng một lần nữa giao chứng cứ cho cảnh sát.
Cũng bởi vì như vậy, người vào tù, đã biến thành Chiến Tiên.
Anh đã thoát tội, nhưng tim lại trống rỗng một khoảng lớn.
,
Anh không có cách nào giải thích cho mình, vì anh, người con gái anh yêu nhất, đã bị liên lụy, sau đó mất đi tính mạng.
Cho dù Chiến Nguyên truyền lại Chiến thị cho anh, anh cũng không thể vui lên.
Loại cảm giác hại chết người con gái mình yêu quá tệ hại.
Diêu Hữu Thiên nghe Chiến Li thuật qua lại chuyện năm xưa, mới hiểu rõ thì ra lúc đó người muốn giết Cố Thừa Diệu, lại là Chiến Tiên?
Mà lý do của anh ta lại chỉ là muốn trừ khử Chiến Li?
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
,
Trong quán cà phê hoàn toàn yên lặng, Chiến Li nói xong, người cứng đờ ở đó không cử động.
So với sự tự trách, đau khổ, sống không bằng chết bốn năm nay của Cố Thừa Diệu.
Chiến Li cũng không tốt hơn anh bao nhiêu. Làm việc, kiếm tiền, cho dù là sau này Chiến Nguyên nhượng bộ, chịu chuyển linh vị của mẹ anh về nhà họ Chiến, nhập tịch với thân phận người nhà họ Chiến, cũng không thể khiến anh vui vẻ.
Bởi vì Diêu Hữu Thiên đã ra đi, vì lỗi của anh mà ra đi.
Anh không thể tha thứ cho mình, loại đau khổ này. Không phải là người tự mình trải qqua, thì vĩnh viễn sẽ không hiểu rõ.
Cảm xúc của Diêu Hữu Thiên đã bình tĩnh lại, cô đột nhiên vươn tay, nắm lấy tay Chiến Li.
,
“A Ly, em không sao. Anh không cần tự trách.” Đã qua nhiều năm, cô lại một lần nữa gọi anh như vậy.
Không có một chút cảm giác nhục dục nào, cũng không liên quan đến tình yêu nam nữ. Chỉ là một người bạn cũ hàn huyên với một người bạn cũ khác.
“. . . .” Chiến Li im lặng, có một số chuyện, không phải bạn nói không cần thì là không cần.
Dáng vẻ của anh, khiến Diêu Hữu Thiên không đành lòng một hồi.
Mặc dù cô không rõ lắm cuộc sống bốn năm nay của Chiến Li là những ngày tháng thế nào, nhưng nhìn bộ dạng lúc này của anh, cô cũng có thể đoán ra một chút
Càng như vậy, cô càng khó chịu: “A Li, buông bỏ đi.”
“Em không sao, hiện giờ em sống rất tốt.”
,
Cho dù bốn năm trước Cố Thừa Diệu đã làm gì, ít nhất từ một tháng gặp lại gần đây đến nay, lời nói và hành động của anh đều trọn vẹn khiến cho chiếc gai trong lòng Diêu Hữu Thiên tiêu tan không ít.
Cho dù cô nhất thời mạnh miệng nói mình không tha thứ cho Cố Thừa Diệu, nhưng trong lòng cô thật sự không trách anh nữa.
“Thiên Thiên.” Chiến Li nắm tay cô, mặt vùi sâu vào lòng bàn tay cô, giọt nước mắt nóng hổi, rơi xuống, gần như sắp làm bị thương lòng bàn tay Diêu Hữu Thiên.
“Thật xin lỗi.”
“A Li ——” Diêu Hữu Thiên nhìn thấy anh như vậy, trong lòng cũng không dễ chịu.
Dù có nói thêm lời an ủi thế nào, đều hiện ra có chút yếu ớt vô lực.
,
Trên thực tế Diêu Hữu Thiên vẫn rất cảm kích. Nếu như lúc ấy người thật sự trúng đạn là Cố Thừa Diệu, vậy cô bây giờ, mới thật sự phát điên.
Sự tự trách, đau khổ của Chiến Li, hoàn toàn không có cách giải quyết.
Anh đã đè nén quá lâu rồi. Bốn năm nay, cái chết của Diêu Hữu Thiên giống như một khối đá lớn.
Hành hạ anh đến mức ngày nào cũng trằn trọc khó ngủ.
Anh không thể tha thứ cho mình, vậy nên khi nhìn thấy báo đưa tin, Diêu Hữu Thiên chưa chết, lại quay về, anh hoàn toàn không nghĩ đến việc gặp mặt Diêu Hữu Thiên.
Anh chỉ muốn đứng nhìn cô từ xa, nhìn cô sống tốt là được rồi.
,
Nhưng dù thế nào cũng không ngờ, tình cờ đến Bắc Đô công tác, lại để anh gặp được.
Cảm xúc của anh đã mất khống chế, vào lúc này một đôi tay nhỏ lại đưa ra vuốt lên mặt anh. Cảm xúc xa lạ đó khiến anh ngẩng đầu, khóe mắt vẫn đỏ hồng
“Chú. Đừng khóc.”
Cố Dịch Phàm đã sớm uống hết sữa bò, bé chớp đôi mắt to, nhìn thẳng vào mặt Chiến Li: “Mẹ cháu nói, đàn ông con trai không được khóc.”
Chiến Li ngồi ở đó, không nhúc nhích, ngơ ngác nhìn bé trai trước mắt
,
Dáng dấp bé không giống Diêu Hữu Thiên, trên khuôn mặt mơ hồ có mấy phần bóng dáng của Cố Thừa Diệu.
Nhưng lúc bé nói chuyện, anh lại phảng phất nhìn thấy, gương mặt tươi cười xán lạn của Diêu Hữu Thiên vào mùa thu mười năm trước.
“Cháu ——“
“Cháu tên là Cố Dịch Phàm.” Lúc này Cố Dịch Phàm mới có thời gian tự giới thiệu về mình: “Tên mụ là Phàm Phàm.”
“Phàm Phàm, chào cháu.” Chiến Li đã bình phục được tâm trạng của mình một chút, vừa nãy nhìn thấy Diêu Hữu Thiên đã quá kích động, không chào hỏi qua với cậu bé này: “Chào cháu, chú tên là Chiến Li.”
,
“Chào chú Chiến ạ.” Cố Dịch Phàm rút một chiếc khăn giấy ra, bỏ vào tay Chiến Li: “Chú à, mau lau nước mắt một cái, nếu không lát nữa bị người ta nhìn thấy, bọn họ sẽ cười chú đấy.”