Editor: Xám
Cố Thừa Diệu. Tại sao anh lại ở đây?
Diêu Hữu Thiên hoàn toàn không ngờ mình sẽ gặp lại anh nhanh như vậy đã sợ hãi trong thoáng chốc.
Cố Thừa Diệu, cô cho rằng mình đã quên hết rồi.
Thế nhưng, không hề, trong lòng cô rất rõ, cô chưa từng quên anh một phút, một giây nào.
Mái tóc đen bóng rủ xuống, mày kiếm anh tuấn xếch lên, trong mắt đen sâu thẳm ẩn chứa sắc bén của anh. Và cả đường nét góc cạnh rõ ràng đó.
Ánh mắt anh nhìn mình, giống như chim ưng trong đêm tối.
Đối diện với ánh mắt anh, Diêu Hữu Thiên cảm thấy hô hấp của mình đều không thông thuận nữa.
,
Bốn năm.
Thời gian bốn năm, cô vẫn không trốn thoát được cổ anh hạ*.
*hạ cổ: Cổ thuật" dựa vào nhiều loại sinh vật như rắn, ếch, chim, mèo… dùng để sai khiến, hạ độc, thậm chí hại chết người khác.
Nguồn: -...
Sắc mặt hơi tái nhợt, cơ thể cô đứng sang bên cạnh, tựa lên vách thang máy. Đột nhiên đã cảm thấy tứ chi trở nên vô lực.
“Vivian?” Ánh mắt Jessie khó giấu vẻ lo lắng. Đưa tay ra muốn đỡ Diêu Hữu Thiên.
“Tôi không sao.” Quá bất ngờ, thật sự quá bất ngờ rồi.
Dù rằng trước đó cô đã chuẩn bị tâm lý, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ thật sự gặp phải Cố Thừa Diệu.
,
Đại sảnh ở tầng một, Cố Thừa Diệu đã xông tới trước thang máy, nhưng cho dù ấn thế nào, thang máy đã đi lên trên.
Cố Thừa Diệu gần như phát điên.
“Diêu Hữu Thiên, Diêu Hữu Thiên –“
Cô ấy chưa chết. Cô ấy vẫn chưa chết?
Anh đã nhận ra cô. Vẫn là gương mặt đó. Giống hệt bốn năm trước.
Mày liễu mắt hạnh, khuôn miệng nhỏ nhắn hình thoi hơi mở. Ngũ quan thanh lệ ấy. Và cả vẻ khiếp sợ và kinh ngạc lóe lên trong mắt khi cô ấy nhìn thấy mình.
,
“Thiên Thiên.”
“Diêu Hữu Thiên ——“
Cố Thừa Diệu điên cuồng ấn thang máy, chiếc này không được, lại chuyển sang ấn chiếc kia.
Nhưng rất nhanh, anh đã dừng bước lại, chăm chú nhìn chằm chằm con số hiển thị trên thang máy.
Bình tĩnh, bình tĩnh lại.
Cố Thừa Diệu, mày không được hoảng.
Cô ấy chưa chết, cô ấy lại xuất hiện trước mặt mày.
Cho dù cô ấy có phải là người trước kia hay không.
Mày đều không thể bỏ lỡ cô ấy nữa. Mày phải giữ lấy cô ấy thật chặt trong tay.
,
Lần này, cho dù là ai tới ngay cản, cho dù là hủy thiên diệt địa. Anh cũng phải vâ cô bên cạnh mình.
Không cho cô đi đâu hết.
Cô chỉ có thể ở bên cạnh anh.
Diêu Hữu Thiên. Diêu Hữu Thiên ——
Trong lòng không ngừng lẩm nhẩm cái tên này, thấy thang máy dừng lại ở tầng cao nhất.
Tầng đó, là phòng làm việc của Hoa Chính Khang, chủ tịch Hội đồng quản trị của Phú Hoa. Sắc mặt anh hơi biến đổi.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Diêu Hữu Thiên tâm trạng không yên. Trong quá trình thang máy chậm rãi đi lên, cuối cùng đã điều chỉnh được tâm trạng của mình.
Bình tĩnh, bình lại.
Cho dù Cố Thừa Diệu nhìn thấy mày, cũng chưa chắc đã có gì.
Mày phải tiếp tục làm chuyện mày cần làm.
Bên ngoài là ánh nắng rực rỡ, không hiểu sao cô lại cảm thấy tứ chi lạnh lẽo.
Cô nghĩ nhất định là máy điều hòa trong cao ốc này mở quá thấp.
,
Thư ký của Hoa Chính Khang, đang chờ bọn họ.
Nhìn thấy bọn họ ra khỏi thang máy. Khom người.
“Chào cô. Xin hỏi là đại diện của AOS sao? Chủ tịch Hoa đang chờ các cô rồi.”
“Cám ơn.” Diêu Hữu Thiên cúi mắt, trong khoảng thời gian ngắn, áp cảm xúc cuồn cuộn trong lòng xuống.
Cô phải mau chóng giải quyết xong chuyện bên này. Như vậy thì có thể trở về nước Anh nhanh một chút.
,
Cô lại đột nhiên nghĩ đến Diêu Phàm, cơ thể lại khựng lại một lần nữa.
Nếu như Cố Thừa Diệu biết được sự tồn tại của Diêu Hữu Thiên, sẽ như thế nào?
Ý nghĩ này vừa hiện lên, trong lòng cô lại cười lạnh một hồi.
Anh có thể thế nào? Ban đầu là anh không cần đứa bé đó. Anh nghi ngờ đứa bé không phải là của mình, bắt cô phá đi.
Diêu Phàm là con của cô, không có một chút quan hệ nào với Cố Thừa Diệu. Diêu Hữu Thiên, bình tĩnh lại, cho dù quá khứ như thế nào, Cố Thừa Diệu hiện giờ, không thể làm tổn thương mày nữa.
Lúc này thư ký đã đẩy cửa văn phòng của Hoa Chính Khang ra.
,
Vẻ mặt Diêu Hữu Thiên trở nên nghiêm túc, trong thời gian nhanh nhất điều chỉnh lại thái độ.
Khóe môi cô nhẹ nhàng cong lên, mang theo nét cười nhạt lễ phép mà khách sáo.
Hoa Chính Khang ngồi ở phía sau bàn làm việc, nhìn thấy bọn họ đi vào, vẻ mặt không thay đổi, nhưng đã đứng lên.
“Chủ tịch Hoa, đại diện của AOS đã đến.” Thư ký dẫn hai người vào.
Hoa Chính Khang chỉ gật đầu, ra hiệu cho thư ký đi pha trà. Không hề có hành đọng khác.
“Chủ tịch Hoa.” Tiến lên hai bước đưa tay ra, thái độ của Diêu Hữu Thiên hết sức thân thiện, lại mang theo mấy phần cung kính: “Ngưỡng mộ đại danh của chủ tịch Hoa đã lâu. Hôm nay đường đột tới cửa, vãn bối đã mạo muội rồi.”
,
“Không dám.” Năm nay Hoa Chính Khang đã hơn 60 tuổi. Tóc đã bạc không ít. Nhìn tinh thần, lại tương đối tốt.
Nhất là đôi mắt hẹp dài kia, lộ ra vẻ sức bén. Không hổ là người đã hỗn chiến trên thương trường hơn nửa đời người.
“Người hôm qua gọi điện thoại cho tôi, là cô?”
“Phải. Tôi tên là Diêu Hữu Thiên, là đại diện của AOS.” Diêu Hữu Thiên vẫn đưa tay ra, không tức giận vì thái độ lạnh nhạt của Hoa Chính Khang chút nào: “Vị này là Jessie, là trợ lý của tôi.”
Ông ta híp mắt, đưa tay bắt tay Diêu Hữu Thiên, rồi lại bắt tay với Jessie, lúc này ông ta mới thản nhiên giơ tay: “Ngồi đi.”
“Cám ơn.” Diêu Hữu Thiên ngồi xuống ghế sofa trong phòng việc.
,
Dùng khóe mắt quan sát văn phòng một lượt.
Không hổ là làm công thương nghiệp, trang trí phòng làm việc cực kỳ đơn giản, không có bày biện dư thừa.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Bàn làm việc hình quạt, phía sau là một dãy giá sách. Nhìn bề ngoài của sách trên giá sách, giống như là đọc thường xuyên, không phải bày ra vẻ.
Thư ký rót hay ly trà, đặt ở trước mặt Diêu Hữu Thiên và Jessie.
“Uống trà đi.” Hoa Chính Khang nói chuyện vẫn rất tốt, có điều ánh mắt đánh giá của ông ta, chưa từng rời khỏi khuôn mặt Diêu Hữu Thiên.
“Cám ơn.”
,
Diêu Hữu Thiên bưng trà lên khẽ nhấp một ngụm, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng: "Trà ngon."
“Cô Diêu biết về trà?”
“Không biết rõ lắm.” Diêu Hữu Thiên cười nhẹ: “Tôi có một người bạn, thích uống trà, nếu như tôi đoán không lầm, đây hẳn là Thái Bình Hầu Khôi.”
Rõ ràng cô đã biết, nhưng lại dùng một chữ đoán, một mặt tỏ ra mình biết quá rõ. Một mặt lại nói ra chính xác tên lá trà.
Trong mắt Hoa Chính Khang lóe lên tia sáng: “Không sai, quả thực là Thái Bình Hầu Khôi.”
,
Diêu Hữu Thiên đặt ly trà xuống, vẻ mặt thản nhiên: “Mặc dù hôm nay thật sự không phải là đến tìm chủ tịch Hoa uống trà, có điều, chủ tịch Hoa yêu trà như thế, lần sau tôi nhất định phải đến quấy rầy thêm rồi.”
“Cô Diêu khách sáo rồi.” Vẻ mặt Hoa Chính Khang vẫn thản nhiên như cũ: “Người trẻ tuổi bây giờ, đều thích uống cà phê. Đồ uống, có mấy ai thích uống trà.”
“Tôi vốn dĩ cũng không thích uống.” Người thích uống trà là Triệu Bách Xuyên: “Tôi ở cùng anh ấy, cũng thành quen uống trà.”
Hoa Chính Khang híp mắt lại, đang định nói gì đó.
Cửa văn phòng đột nhiên bị người ta đẩy "ầm" ra một cái.
Một người đàn ông xông vào với khí thế như sấm sét, mà thư ký của Hoa Chính Khang theo sau lưng anh, nhưng hoàn toàn không có cách nào ngăn cản anh.
,
“Chủ tịch, anh ta ——“
“Thiên Thiên ——” Mắt Cố Thừa Diệu không thấy được những người khác, anh chỉ nhìn thấy Diêu Hữu Thiên.
Anh giống như một kẻ điên, ba bước rồi lại hai bước xông đến trước sofa, cách tay dài vươn ra, đã kéo người Diêu Hữu Thiên dậy.
Giây tiếp theo, cơ thể mảnh khảnh của cô, đã bị anh ôm chặt lấy.
Ngay từ lúc Cố Thừa Diệu đi vào, Diêu Hữu Thiên đã hoàn toàn ngây ra, cô không có cách nào phản ứng, cũng không có cách nào động đậy.
Lồng ngực của anh, dày rộng, cường tráng, ấm áp, cho cô cảm giác giống như nhiều năm trước.
,
Hai cánh tay của anh, dùng sức như vậy, thật chặt, dùng sức ôm chặt eo cô, gần như muốn dụi cô vào trong lòng mình.
Thư ký Tiểu Mã đi thep phía sau, lúc nhìn thấy một màn này, không khỏi đỏ ửng vành mắt.
Văn phòng lớn như vậy, không có một ai lên tiếng. Ngoài Diêu Hữu Thiên, những người khác đều bị biến cố đến đột ngột này làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Đôi môi Jessie mấp máy, người tiến lên trước một bước muốn kéo Cố Thừa Diệu để cứu Diêu Hữu Thiên ra, nhưng vào lúc đối diện với khuôn mặt Cố Thừa Diệu, đã ngừng động tác nơi tay.
,
Mắt Cố Thừa Diệu nhắm rất chặt, ánh mắt của hắn, ẩn nhẫn, kích động, dù là nhắm mắt, cũng có thể cảm nhận được cảm xúc lúc này của anh.
Anh ôm chặt Diêu Hữu Thiên, giống như ôm lấy cả thế giới.
Hầu kết của anh chuyện động lên xuống, anh có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với cô, nhưng lúc này lại không nói ra được một chữ nào.
Anh cho rằng cuộc sống của mình đã là một vùng tăm tối. Thậm chí anh từng nghĩ cả đời này anh cũng sẽ không vui vẻ được nữa.
Nhưng chưa bao giờ như lúc này, cảm nhận được trái tim của mình, đập lên chân thực mà lại sống động.
Lạnh bạc nhất chỉ có lòng người, tàn nhẫn nhất chỉ có thời gian.
Thời gian biến biển cả thành nương dâu, nhưng không có cách nào thay đổi tình cảm của trái tim.
,
Trên thế giới này, có một loại tình cảm, sẽ bị thời gian làm phai nhạt, thời gian càng lâu, tình cảm càng nhạt.
Nhưng cũng có một loại, sẽ bị thời gian nấu thành cháo, càng nấu càng đặc.
Bốn năm, hơn một ngàn ngày đêm.
Khổ sở dằn vặt trong tương tư anh đang khắc cốt, nỗi nhớ nhung với cô, đã sớm vào tận xương tủy.
Giờ phút này ôm cô trong lòng mình, chóp mũi là hương thơm nhàn nhạt pha lẫn hương hoa mai trên người cô.
Trong lòng bàn tay là cơ thể mảnh khảnh như không xương của cô.
,
Anh cảm nhận được thực sự rõ ràng, cô còn sống, là cô, thật sự là cô.
Còn có điều gì có thể khiến anh vui mừng hơn điều này.
Còn có điều gì có thể khiến anh vui vẻ hơn nhìn thấy cô, nghe thấy cô, cảm nhận được cô.
Sóng tình cuồn cuộn trào lên trong lòng anh, đã hoàn toàn không có cách nào đè nén.
Tất cả những cảm xúc này, ra khỏi miệng đều chỉ còn lại một câu: “Em còn sống, thật tốt.”
,
Giọng nói của anh, nhẹ như vậy, giống như là sợ dọa đến cô.
Sự vui vẻ trào lên trong lòng, lại biểu hiện một cách không thể khống chế trong lời nói.
“Em còn sống, thật tốt. Thật là tốt.”
Đây thật sự là, quá tốt rồi.