Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi

chương 147: tôi là mẹ ruột của mạnh phục linh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Mạc phu nhân, xin ——" Tài xế mở cửa xe cho bà, từ trong tầm mắt không tính quá rộng lớn, bà nhìn sân bay thủ đô phồn hoa chật chội.

Ánh mắt kia quá mức đạm bạc, hình như xuyên thấu sân bay, xuyên thấu đất bằng phẳng hoang vu cằn cỗi này, rơi vào phía xa xôi kia.

Bà ôm Tranh Tranh từ từ ra ngoài, bước chân có chút chậm, người phía sau mới thúc giục, quên mất chuyện bà đã từng là phu nhân của thủ lĩnh bọn họ, mà bây giờ bà, đối với đám người này mà nói, càng giống như một phạm nhân.

Hôm nay đến bước này, phu nhân quý tộc cũng tốt, phạm nhân cũng được, đối với bà mà nói cũng không tính là cái gì.

Đồng Hoa Triệu đã từng là giấc mơ tốt đẹp nhất của bà, vậy mà hôm nay cũng phá hủy giấc mơ cuối cùng của bà, cũng coi là nhân quả luân hồi.

Giấc mơ thời niên thiếu của bà, gả lqd cho ông ta, gả cho Tướng quân trong quân đội.

Bà mơ khi lớn tuổi, thấy con trai, Trung tướng đã từng sinh sống mười tháng ở trong bụng của bà.

Bà ngẩng đầu lên, cực kỳ kiêu ngạo, đón lấy ánh mặt trời cuối cùng mà bà đã gặp ở thủ đô.

Ngay khi Mạc Thiển Thiến mang theo Tranh Tranh tiến vào sân bay, một chiếc xe con chạy tới, Phục Linh dẫn đầu chạy tới, cô vội vàng xuống xe, thị lực của cô cực tốt, cũng coi như vận khí tốt, vừa tới sân bay, đã nhìn thấy Mạc Thiển Thiến và Tranh Tranh sắp đi vào cửa chính sân bay.

Trong lòng cô lập tức vui vẻ, cũng thấy người áo đen đi theo phía sau bọn họ thì đáy mắt thoáng qua một tia sáng lqd âm u.

Phục Linh xuống xe, bước nhanh đi về phía cửa chính sân bay, mà ngay vào lúc này, một người áo đen giống như thủ lĩnh đám người đi theo sau lưng Mạc Thiển Thiến đột nhiên tiến lên nói mấy câu, sau đó rời đi.

Mà một khúc nhạc đệm nhỏ, Phục Linh sơ ý cũng không nhìn thấy.

Cô chỉ vào đại sảnh sân bay, tìm đúng cơ hội xuống tay, nhưng bởi vì người ở sân bay thật sự quá nhiều, lắm thầy nhiều ma, rất khó xuống tay.

Khả năng cô còn chưa có động tác thực tế gì, có thể bị một đám đàn ông khiêng súng gắt gao nhìn chăm chú vào.

Có thể tiếp tục xuống tay, chỉ lqd là chết trước một lần mà thôi.

Phục Linh ho nhẹ một tiếng, đánh rụng ý nghĩ này trong lòng mình, mình còn có ngày tháng tươi đẹp muốn trải qua, không cần tìm chết như vậy.

Chỉ một thoáng, một hồi tiếng quấy khóc ở sân bay, khiến tâm Phục Linh gắt gao níu chặt.

Bên cô mắt nhìn đi, liền phát hiện Tranh Tranh nằm khóc mãnh liệt ở trên người Mạc Thiển Thiến, giống như đứa bé đau lòng đáng thương khi bị đoạt đi món đồ chơi.

Mà ánh mắt của Tranh Tranh, lại nhìn cô chằm chằm.

Trong lòng Phục Linh thầm kêu không tốt, khi nào thì ánh mắt trách móc của đứa bé độc ác như vậy đây? Hiện tại nếu như bị người phát hiện, không chừng muốn ăn mất, mà cũng theo phương hướng Tranh Tranh đang khóc nhìn, một đám người áo đen cũng theo ánh mắt Tranh Tranh nhìn sang.

"A ——"

"Xin lỗi." Âm thanh lạnh lùng truyền đến, người áo đen bên cạnh giả vờ nhìn về trước, trở về đội ngũ, mà Phục Linh lại lqd như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng kia.

Có chút quen thuộc.

Hơn nữa đụng chạm vừa rồi cũng không phải là cái gì không giải thích được, mà thật sự cứu cô một mạng.

Phục Linh lâm vào trầm tư, mà lúc này đã xoát vé vào sân bay ——

Cũng không còn kịp suy nghĩ bị người bắt được nữa, bị người đánh chết gì nữa, Phục Linh xông tới ——

"Bùm ——" Tiếng súng vang lên ở đại sảnh sân bay trong nháy mắt, mọi người đột nhiên kinh hoảng chạy trối chết ở trên mặt đất, nhanh chóng rời đi, Phục Linh nghe tiếng phát súng kia thì run lên, nhưng thấy người áo đen vừa rồi đụng cô, cầm súng trong tay hướng lên bầu trời nả một phát súng, rất nhanh sau đó ép buộc người áo đen thoạt nhìn giống như thủ lĩnh trong đội ngũ.

Anh kẹp bả vai người, cũng không có uy hiếp gì, mà trực tiếp nổ súng bể đầu.

Mẹ nó, trâu bò.

Phục Linh không khỏi lớn tiếng kêu gọi ở trong lòng, lại cảm thấy bóng dáng lăn lộn ở bên trong, bộ dáng kia và ngũ quan cực kỳ quen thuộc, sau đó cô hoang mang sợ hãi xông tới.

Ai có thể nói cho cô biết, tại sao lqd tốc độ Đồng Trác Khiêm nhanh như vậy, chẳng lẽ cả đời cô đều phải chậm hơn anh sao?

"Đưa Mạc phu nhân vào sân bay, máy bay lập tức phải cất cánh."

Đúng, hiện tại đại sảnh rất rối loạn, nhưng gần ba phút sau chuyến bay lên đường nhưng không nhận được một chút tin tức, vẫn tiếp tục cất cánh như cũ.

Mạc Thiển Thiến bị người kéo đi về phía trong sân bay, lại giật mình ngay tại chỗ, bà cố nén nước mắt thật lâu đột nhiên vội vàng chảy xuống mà không kịp chuẩn bị, rơi trên mặt đất, lưu lại một vết nước đọng, bà lại không dám lộ ra.

Mang dùng súng đã là tội phạm, càng không nói điên cuồng giết người đây?

Con trai của bà, giờ khắc này, bà lại không dám la một tiếng, bị người dùng sức lôi đi, bà ôm lấy Tranh Tranh yên tĩnh trong ngực lại, sau đó lảo đảo một chút, bị người vừa lôi vừa kéo lại gần sân bay.

"Tranh Tranh." Giọng nói Phục Linh truyền ra ngoài, cô tiến lên thật nhanh, làm ngăn cản ở trước người đáng ghét, lập tức đuổi theo ——

Một thân thể cao lớn đột nhiên lại chắn lqd trước mặt cô, khiến cho cô bất ngờ không kịp chuẩn bị lui về phía sau một bước.

"Tiểu thư xinh đẹp, xin dừng bước."

Nhìn bóng dáng từ từ đi xa, Phục Linh đột nhiên hơi tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Sau đó vừa dữ tợn mở mắt.

"Hôm nay bà đây không đá chết lão nhị của mày, mẹ kiếp bà đây theo họ mày!"

——

Nước mắt Mạc Thiển Thiến không cầm được chảy xuống, thậm chí càng ngày càng mãnh liệt, ánh mắt của bà nhìn chằm chằm đứa bé trong ngực không nhúc nhích, hình như muốn khắc ghi dáng vẻ đứa bé vào trong lòng mình.

Người phụ nữ vừa rồi kia, dáng dấp người phụ nữ gọi đứa bé trong ngực y chang không khác con nhóc họ Mạnh, Trác Khiêm cũng tới, dáng dấp đứa nhỏ này lại giống Trác Khiêm như vậy.

Mạc Thiển Thiến vừa cười, vừa khóc vừa cười, xem ra rất tức cười, bị người xô đẩy dọc đường đi, sân bay rộng rãi đang ở trước mắt.

Bà lại không muốn đi chút nào.

Dùng sức giãy giụa, dùng sức giãy giụa, lqd cũng không để ý có tác dụng gì.

"Như vậy cũng không tốt cho bà và đứa bé."

Có giọng nữ lười biếng vang lên.

——

Ầm ầm ——

Tiếng nổ thật to vang lên, máy bay cất cánh, gần như tất cả mọi người nhìn chuyến bay một chút, Đồng Trác Khiêm vẫn không dừng lại động tác trong tay, cuối cùng một quyền quật ngã một người cuối cùng, mà Phục Linh nhìn máy bay bay lên thì đã mất hồn.

Sau đó nghẹn ngào khóc lớn.

"Họ đi, đi rồi, vẫn đi ——"

Chuyến bay này chỉ tiếp một người, mà người kia là Mạc Thiển Thiến, điểm xuất phát là thủ đô, mà đến nơi nào, không ai biết.

——

"Tôi thật sự thật sự thật sự , thật sự không thích bạo lực." Người phụ nữ hạ thấp mũ lưỡi trai trên đầu xuống, nhìn một nhóm người trước mắt té xuống đất, sưng mặt sưng mũi, nặng hơn là xương cốt lồi lõm, giống lqd như bị đánh thành tác phẩm nghệ thuật.

Trên đất máu tán loạn, xem ra rất đáng sợ, Mạc Thiển Thiến ôm đứa bé núp ở một bên, lại không sợ.

Bà từng thấy cô bé này, trước kia cùng đi qua nhà họ Đồng với Trác Khiêm.

Nhìn cô gái xa lạ này, Mạc Thiển Thiến lại cảm thấy an tâm, còn an tâm hơn nhìn thấy chồng của mình.

Ngay sau đó, bà cười cười tự giễu, mình còn có chồng ở đâu đây?

"Tiểu Kính, cô nhóc này thật bạo lực." Âm thanh từ xa đến gần, Mạc Thiển Thiến xoay người, liền nhìn thấy một vị mặc sườn xám màu tím, dáng người thướt tha lại không quá quen thuộc với bà, đang chậm rãi đi tới.

Dường như Mạc Thiển Thiến trở lại một năm kia.

Bà và nữ sinh đại học trẻ tuổi ngồi chung một chỗ, bà hai mươi hai tuổi, đã tốt nghiệp hai học vị ở Harvard, cô bé kia tuổi, vẫn còn học đại học ở trong nước trong nghèo khó, thỉnh thoảng kiêm chức một phóng viên quân sự.

Mà họ cũng không có quan hệ, có dính líu duy nhất chính là Mạc Thiển Thiến bà yêu người đàn ông của người phụ nữ trước mắt này.

Khi đó bà cao ngạo giống như một con lqd khổng tước, bà ấy thấp đến trong bụi bậm.

Vậy mà hôm nay, nhiều năm gặp mặt lần nữa, bà liếc mắt nhận ra người phụ nữ này, mặc dù hôm nay bà ấy lớn tuổi giống như bà, nhưng bà ấy lại càng ngày càng có ý vị, thậm chí tuyệt đại phương hoa.

Nhưng trong lòng Mạc Thiển Thiến không có một chút hận ý, hoặc cái khác, chỉ nhẹ nhàng hô.

"Lang Phàm."

"Uh." Lúm đồng tiền của bà ấy như hoa, cũng nhẹ nhàng đồng ý, ngay sau đó nói: "Chúng ta cũng không gặp mặt hơn hai mươi năm rồi sao?"

"Đúng vậy."

Tầm mắt Lang Phàm lại đột nhiên chuyển dời đến trên người đứa bé, trong ngực Mạc Thiển Thiến, hơi hiểu lầm không xác định hỏi "Đây là?"

"Cháu của tôi, Tranh Tranh." Đúng, giờ khắc này, bà xác định, Tranh Tranh là con trai của Đồng Trác Khiêm, là con trai của Mạnh Phục Linh, lại là cháu nội của Mạc Thiển Thiến bà.

Sau khi Lang Phàm nghe xong một lời này, thậm chí lại run lên một cái, thật may sau lưng có Mông Kính đỡ, không đến nỗi lảo đảo, bà lặp lại nói thầm: "Cháu nội, cháu nội."

Một câu nói đọc mấy lần, giống như nhập ma.

"Chú Mông Kính, cháu giúp chú làm xong, cháu có việc bận nên đi trước, chờ một chút nữa khi Đồng Trác Khiêm tiến vào, lqd thì nói cháu đã tới." Dứt lời, Hướng Oản ngáp dài liền đi, dáng vẻ cực kỳ tự nhiên.

Mà lúc này, Đồng Hoa Triệu chạy tới.

Tất cả kịch hay lúc này mới vừa bắt đầu.

"Đi sao?"

Thuộc hạ lắc đầu một cái: "Lấy được thông báo, không có một bóng người trên máy bay, phu nhân bị lưu lại sân bay, còn có đứa bé kia."

"Có những ai ở đó?"

"Đồng thiếu gia, còn có một người phụ nữ, còn có Mông Kính tiên sinh ——"

"Mông Kính!" Đồng Hoa Triệu cắn răng nghiến lợi nói ra cái tên này từ trong miệng, thật sự giống như hận không thể cắn nát, để dưới đất đạp hai phát mới hết giận.

"Lập tức, phong tỏa sân bay, không để bất kỳ kẻ nào ra vào!" Tiếng ra lệnh yếu ớt truyền trong không khí, tất cả hành động khẩn trương mà lại có trật tự.

Đồng Trác Khiêm kéo tay Phục Linh muốn rời khỏi, Phục Linh cũng không đi, khuôn mặt anh lạnh xuống, dùng sức lực, bắt được cô đi.

Mông Kính đang đột nhiên lại nghe một tiếng vang rất nhỏ ở bên trong sảnh sân bay, sắc mặt của ông lập tức biến đổi.

"Đi nhanh, sân bay sắp bị phong lqd tỏa."

Mạc Thiển Thiến nghe vậy thì ngơ ngẩn, lập tức ôm lấy Tranh Tranh bắt đầu đi ra bên ngoài, tay mềm mại của Lang Phàm bắt được tay của bà: "Đi theo chúng tôi."

Mạc Thiển Thiến nghe lời của bà..., lại cứng ở tại chỗ.

"Sợ tôi hại bà sao?" Vào giờ phút này, Lang Phàm còn có tâm tình bật cười.

"Tôi là mẹ ruột của Mạnh Phục Linh."

Vừa nói như vậy xong, ba người ngơ ngẩn.

Một người là Mạc Thiển Thiến, hai người khác, còn lại là hai người Đồng Trác Khiêm và Phục Linh lề mà lề mề túm túm trốn trốn tránh lqd tránh vào phòng riêng của sân bay.

——

"Lang Phàm, tôi đã dùng hết nửa đời đi mưu hại người khác để có thể lấy được bà, có lẽ ngay từ khi kế hoạch này vừa bắt đầu thì đã sai lầm rồi, nhưng tôi tuyệt đối không buông tha, cho dù lỗi thành hối hận ngập trời, tôi cũng quyết không hối hận."

Truyện Chữ Hay