Hôn Nhân Lừa Gạt

chương 22

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tắm xong, Tần Tiêu tìm cho Ngụy Thất một bộ đồ bệnh nhân sạch sẽ để cậu thay. Đồ bệnh nhân có hơi rộng, người Ngụy Thất lại gầy, mặc lên xong nhìn thật thùng thình, Tần Tiêu lo Ngụy Thất bị lạnh, lại đưa cho cậu cái áo khoác.

Cháo trứng bắc thảo lúc nãy Tần Tiêu mua có hơi nguội rồi, Tần Tiêu liền đến phòng trực mượn lò vi sóng hâm nóng lại. Các y tá trong bệnh viện đa phần đều là Omega, nhìn thấy một Alpha cao lớn anh tuấn như Tần Tiêu không khỏi có chút mê mẩn, chẳng qua họ cũng chỉ có thể nhìn và cảm thán thôi, bởi vì tất nhiên ai cũng thấy rõ ràng người yêu của hắn chính là Omega đang nằm trong phòng bệnh kia.

Tần Tiêu bưng tô cháo nóng muốn đút cho Ngụy Thất, “Ăn chút gì đi.”

“Tôi có tay.”

“Ừ, vậy để em tự ăn.” Tần Tiêu đặt bát cháo vào trong tay Ngụy Thất, lại cẩn thận thổi thổi, “Có hơi nóng, ăn từ từ thôi.”

Ngụy Thất liếc Tần Tiêu một cái, im lặng không nói gì.

“Đúng rồi, anh đã hẹn trước với bác sĩ một buổi khám tổng quát toàn thân cho em, hai ngày nữa là có thể đi.”

“Tôi không mắc bệnh gì, tại sao phải khám tổng quát toàn thân?” Ngụy Thất không thích việc Tần Tiêu tự ý quyết định mọi chuyện, thân thể này là của cậu cơ mà, liên quan gì đến Tần Tiêu chứ?

Phản ứng của Ngụy Thất đúng như trong dự liệu của Tần Tiêu, hắn nhếch khóe môi “Chỉ kiểm tra một lần, không mất gì mà còn tốt cho em.”

“Cơ thể của tôi tự tôi biết rõ nhất, không cần anh lo.” Sau khi ngon miệng ăn được nửa bát cháo, Ngụy Thất liền thấy hết thèm, cậu đặt một nửa cháo còn lại sang một bên, nói với Tần Tiêu vẫn đang ngồi bên cạnh “Anh đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”

Tần Tiêu không hề nghe lời Ngụy Thất, hắn giúp cậu đắp lại chăn “Mấy ngày này em cứ an tĩnh đợi trong viện đi, đến khi nào kiểm tra tổng quát xong thì hẵng quay về làm việc, bên bác trai Diệp thì cứ để anh nói giúp em.”

“Tần Tiêu, rốt cuộc anh có hiểu tiếng người không đấy?” Ngụy Thất bực bội vén chăn ra, đôi mắt đầy giận dữ nhìn thẳng vào Tần Tiêu đang mỉm cười “Tôi nói rồi, tôi không kiểm tra gì hết.”

“Anh nghe rồi, em nói em không muốn kiểm tra.” Tần Tiêu cởi giày rồi cũng chui vào chăn.

“Tần Tiêu, anh cút đi!”

Tần Tiêu phớt lờ những lời cáu kỉnh của Ngụy Thất, kéo cậu vào lòng mình, dỗ dành như một đứa trẻ “Ngoan nào, chịu khó kiểm tra một lần đi, người em có việc gì thì anh sẽ đau lòng.”

“Anh….” Ngụy Thất muốn dùng hết sức để đẩy người đàn ông đang ôm mình ra, thế nhưng lực của đối phương quá mạnh mà cậu hiện tại lại quá yếu, cơ bản thoát không nổi.

“Thất Thất, đừng tức giận mà em, cho dù lúc tức giận em vẫn rất đáng yêu.”Tần Tiêu mỉm cười ôm chặt Ngụy Thất, nhẹ nhàng nói “Em như thế nào anh cũng đều thích cả.”

Ngụy Thất đang muốn nói gì đó phản bác, thế nhưng chỉ thấy Tần Tiêu khe khẽ cúi đầu, sự dịu dàng trong mắt như ánh trăng trong vắt giữa trời đêm, từng nụ hôn nóng ẩm rơi xuống đuôi chân mày, khóe mắt, chóp mũi, đầu môi, cằm dưới. Chúng không hề mang theo ham muốn tình dục nào, chỉ đơn giản là muốn âu yếm người trước mắt mà thôi.

Đây không phải là lần đầu tiên Ngụy Thất ngủ chung giường với Tần Tiêu, nhiệt độ trên cơ thể của người đàn ông này thực sự khiến người khác an tâm.

Vài ngày sau, Tần Tiêu ở bên chăm sóc Ngụy Thất một tấc cũng không rời, hắn lo lắng thức ăn trong bệnh viện không ngon, luôn tự mình xuống bếp làm rồi mới mang đến bệnh viện. Ngụy Thất miệng thì vẫn luôn phàn nàn, thế nhưng thái độ đã vui vẻ, hòa nhã hơn không ít.

Có một lần Tần Tiêu xuống bếp, bị dầu sôi bắn vào mu bàn tay, may mắn sau khi sơ cứu kịp thời cũng không để lại sẹo. Đến lúc đi gặp Ngụy Thất, Tần Tiêu lo lắng chuyện hắn bị thương sẽ làm người khác chú ý, liền gỡ băng y tế đã được bác sĩ băng bó cẩn thận xuống.

Thực ra nếu để ý kĩ thì cũng rất khó nhận ra trên tay Tần Tiêu có vết thương.

Khi Tần Tiêu soạn đồ ăn lên chiếc bàn nhỏ trước mặt Ngụy Thất, Ngụy Thất thấy trên mu bàn tay trắng của hắn có một vết mờ mờ màu hồng, giống như bị bỏng. Bữa ăn hôm nay cậu trở nên lơ đãng, ánh mắt không tự chủ được mà cứ nhìn về phía tay Tần Tiêu, mãi đến khi ăn xong, lúc Tần Tiêu thu dọn chén đũa, Ngụy Thất mới giả vờ như vô tình hỏi “Tay của anh làm sao thế?”

“Hả?” Tần Tiêu nhanh chóng giấu bàn tay ra sau lưng, mặt mỉm cười “Có gì đâu.”

Tần Tiêu càng giấu diếm, Ngụy Thất trong lòng lại càng khó chịu, như thể vết thương này là do cậu gây ra vậy, cậu hơi giận dữ nói “Đều là đàn ông thì che che giấu giấu cái gì, giờ hỏi anh có dám nói thẳng không?”

“Thực sự chẳng có gì, anh lúc nấu cơm không cẩn thận bị dầu bắn lên tay thôi.” Tần Tiêu thu dọn xong chén đũa, thuận tay lấy một quả táo ở trong giỏ trái cây đầu giường, lắc qua lắc lại trước mặt Ngụy Thất “Muốn ăn táo không?”

“Không ăn.” Ngụy Thất lòng rối như tơ vò, nằm quay lưng lại với Tần Tiêu.

Tần Tiêu thở dài, đặt quả táo xuống, nhích về phía trước “Sao lại dỗi rồi?”

“Đừng nói chuyện với tôi.” Ngụy Thất cũng không biết mình giận dỗi vì điều gì, chỉ cảm thấy có một ngọn lửa bốc lên trong lòng, không tài nào nhịn được.

“Được, vậy em cứ nghỉ ngơi đi.” Tần Tiêu đối với Ngụy Thất rất bao dung, bất kể đối phương náo loạn ầm ĩ vô lý thế nào hắn cũng đều nhường nhịn hết mức.

Để không ảnh hưởng Ngụy Thất nghỉ ngơi, Tần Tiêu chuẩn bị mang chén dĩa vào khu nghỉ của phòng bếp rửa dọn, thế nhưng chân hắn còn chưa bước ra khỏi cửa, sau lưng đã truyền đến giọng nói giận dữ kích động của Ngụy Thất “Anh đang đi đâu đấy?”

“Anh đi rửa bát, một lát nữa sẽ quay lại thôi.” Tần Tiêu đùa giỡn “Em không phải một giây cũng không muốn rời xa anh chứ?”

Ngụy Thất sắc mặt lúc trắng lúc xanh, gượng gạo nói “Tay của anh như thế rồi còn đi rửa bát làm gì, muốn tay mình phế luôn hả?”

“Em nói chuyện này, không phải anh đã bảo rồi sao…”

“Đến chỗ bác sĩ lấy thuốc đi.”

Ngụy Thất nói xong, cuộn người lại trong chăn, quay lưng với Tần Tiêu không để ý hắn nữa.

Tần Tiêu vẫn đứng nguyên tại chỗ, mất lúc lâu ý thức mới trở về, Ngụy Thất đang quan tâm hắn sao? Thể loại quan tâm này đúng kiểu trong nóng ngoài lạnh.

Khó khăn lắm mới khám xong được cuộc kiểm tra tổng quát toàn thân, Ngụy Thất cuối cùng cũng được xuất viện, bác sĩ nói báo cáo kiểm tra một tuần sau mới có, đến lúc đó sẽ thông báo với bọn họ. Tần Tiêu đưa Ngụy Thất về nhà, trước lúc đi còn nhắc nhở cậu “Chủ nhật tuần này để anh đưa em đi đến Trình gia.”

Tần Tiêu không nhắc đến chuyện này, Ngụy Thất cũng suýt quên mất, mặc dù cậu là bị bắt ép phải đồng ý với Tần Tiêu ở trên giường, nhưng đã đồng ý thì phải giữ lời, Ngụy Thất xưa nay không quen thất hứa.

“Tôi biết rồi.”

“Anh gần đây phải đi thành phố B một chuyến, không có cách nào chăm sóc em được, phải tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, đừng làm việc quá sức.” Tần Tiêu lo mấy ngày hắn không ở thành phố A, Ngụy Thất không biết chăm lo cho chính mình, lại ăn mì ăn liền tạm bợ.

Ngụy Thất lờ đi sự mất mát thoáng qua trong lòng, mạnh miệng thô lỗ nói “Không còn việc gì thì mau đi đi.”

Tần Tiêu bất lực mỉm cười, hắn nắm lấy tay của Ngụy Thất, tiến đến gần cậu, ôm chặt đối phương vào lòng. Ở nơi cầu thang rất dễ có người đi ngang qua này, Tần Tiêu không nhịn được mà hôn xuống cái miệng bướng bỉnh của Ngụy Thất, rõ ràng mềm mại như vậy, tại sao lại toàn nói ra những lời làm người khác đau lòng.

Ngụy Thất nghiêng đầu muốn tránh đi, nhưng bàn tay của Tần Tiêu nhanh chóng nắm lấy cằm cậu “Chỉ hôn một chút thôi.”

Có trời mới tin chỉ hôn một tí.

Sự thật chứng minh Ngụy Thất đã dẫn nhầm sói vào nhà, Tần Tiêu vừa mới hôn hôn được một lúc thì lòng cầm thú nổi lên, hắn bế Ngụy Thất đi vào căn hộ, phòng ngủ còn chưa kịp vào đã củi khô lửa bốc với cậu một trận ngay tại phòng khách. Hai người càng quấn lấy nhau mãnh liệt, trên người Ngụy Thất càng tỏa ra hương thơm nồng đậm, mỗi một góc trong phòng đều tràn ngập mùi thơm.

Ngụy Thất đau xót nhận ra thân thể của mình đã hoàn toàn quen với việc Tần Tiêu xâm phạm, thậm chí cả phần thịt mềm trong khoang sinh sản cũng không tự chủ được mà hút lấy hắn. Tần Tiêu trong lúc làm tình đều giữ thế là người làm chủ, mỗi một lần đâm vào đều không hề chần chừ, thế nhưng dưới những cử động tác thô lỗ lại lộ ra một vẻ dịu dàng bất ngờ. Dần dần trong lúc đầu óc mơ màng, Ngụy Thất thực sự luyến quyến sự ấm áp này.

Trời vừa hửng sáng, Tần Tiêu tỉnh dậy đi tắm một lần, định quay lại căn hộ của mình để lấy hành lí, nếu không lát nữa sẽ lỡ mất chuyến bay.

Ngụy Thất trở mình, nheo mắt nhìn thấy Tần Tiêu đang thay quần áo, người đàn ông đó thành thục thắt cavart, Tây phục thằng thớm phản lại trong gương, lấy chiếc điện thoại ở đầu giường, sau đó ngồi xuống một bên giường, cúi đầu xuống hôn một cái lên má Ngụy Thất “Thất Thất, anh đi trước nhé.”

Ngụy Thất nhắm mắt không nói gì.

Lúc Tần Tiêu rời khỏi phòng, hắn không nhịn được liếc Ngụy Thất một cái, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cái gọi là “canh cánh trong lòng”. Nếu có thể, hắn thực sự muốn trói chặt Ngụy Thất bên người mình, cảm giác này dường như mạnh mẽ bùng lên trong vài giây, nhưng nhanh chóng bị kìm ép lại.

Ngày đó hắn thích Trình Hi Hòa, hắn đơn giản chỉ muốn bảo vệ người đó không bị ai bắt nạt ức hiếp, tình yêu thuần khiết ấy không hề có ham muốn tình dục nào. Thế nhưng trước mặt Ngụy Thất, hắn lại không kiểm soát được mà muốn hôn cậu, chiếm hữu cậu, hi vọng mọi thứ của cậu hoàn toàn đều thuộc về hắn.

Sự bướng bỉnh, sự yếu đuối, tình cảm lẫn hơi thở của Ngụy Thất, đều thuộc về Tần Tiêu hắn.

Truyện Chữ Hay