Đã trễ như vậy rồi, còn có ai lại gửi tin nhắn tới chứ?
Cận Tử Kỳ liếc mắt nhìn Tống Kỳ Diễn đang ngủ bên cạnh, cắn chặt môi, đắp chăn lại cho hắn.
Cả người dường như bị thúc giục bởi một điều gì đó, cô đi đến trước giá treo đồ.
Cận Tử Kỳ lấy điện thoại từ túi quần tây ra sau đó lặng lẽ đi vào nhà vệ sinh và đóng cửa lại.
Cô ngồi ở trên nắp bồn cầu, nhanh chóng mở điện thoại.
“Hôm nay chị họ có phát hiện ra có cái gì không đúng không?”
Số điện thoại này Cận Tử Kỳ chưa từng thấy qua nhưng vẫn không ảnh hưởng đến phán đoán của cô để đoán ra tin nhắn này là do ai gửi đến.
Những người giống như tuổi của cô có rất nhiều người đều sử dụng hai ba chiếc điện thoại.
Cho nên Cận Tử Kỳ lập tức nhắn lại: “Có gì không đúng?”
Qua một lúc, Thanh Kiều bắt đầu giải thích cái gọi là “không đúng” kia.
"Đương nhiên là chuyện của chúng ta..., anh không biết lúc em và chị cùng tắm suối nước nóng em đã lo lắng như thế nào đâu, nếu bị chị nhìn ra chút gì đó về quan hệ của chúng ta, trước lúc còn chưa chắc chắn, em không muốn bị quá nhiều người biết.”
Cận Tử Kỳ nhìn nội dung trên màn hình điện thoại, sắc mặt hơi tái đi nhưng vẫn nhanh chóng gõ xuống vài chữ.
“Nếu như em đã sợ bị cô ta nhìn ra thì tại sao còn đề nghị đi suối nước nóng.”
“Gần đây tâm trạng của chị họ không tốt, em nhìn thấy cũng muốn áp lực theo nên muốn làm cho chị ấy vui hơn một chút.”
Cận Tử Kỳ tức muốn ói máu, cô lập tức gõ trên điện thoại: “Em đã biết cô ấy không vui lại còn làm ra chuyện như vậy, Thanh Kiều, anh là anh rể của em, em làm như thế có đúng không!”
Cuối cùng dùng một cái icon biểu thị thái độ không đồng tình mãnh liệt của mình.
Nhưng trước khi đè xuống nút gửi đi, Cận Tử Kỳ lại chần chờ, như vậy có quá trực tiếp hay không?
Đầu ngón tay ấn qua ấn lại ở trên điện thoại, thêm rồi lại xóa, thật lâu sau mới đánh ra được một câu: “Quan hệ giữa chúng ta, nếu đã không tốt như vậy thì tại sao còn phải tiếp tục chứ?”
Vẫn chưa tới vài giây, Thanh Kiều đã trả lời, Cận Tử Kỳ mở ra xem, sắc mặt nhanh chóng trở nên khó coi.
“Khốn kiếp, lúc trước nếu không phải anh mượn rượu làm xằng làm bậy thì anh cho rằng em phải lén lút với anh như vậy sao?”
Bàn tay cầm điện thoại của Cận Tử Kỳ có hơi phát run, cô nhắm mắt lại một chút mới có thể kiền chế sự bùng nổ của mình.
Cô gõ chữ: “Em không cảm thấy chúng làm như thế này là có lỗi với một người sao?”
Thanh Kiều: “Em biết anh đang muốn nói đến chị…nhưng không phải anh đã nói chị chỉ là người trước đây của anh thôi sao?”
Trước đây? Cô ta là người trước đây của Tống Kỳ Viễn.
Cận Tử Kỳ đứng lên, rời khỏi nắp bồn cầu..., trực tiếp đi ra khỏi nhà vệ sinh, đi đến phía trước giường, vung một cái tát lên mặt của Tống Kỳ Diễn.
"Bốp..." Một âm thanh lanh lảnh vang lên trong phòng ngủ yên tĩnh.
Tống Kỳ Diễn đang mơ mộng đẹp, trong mơ, vừa đến thời điểm Cận Tử Kỳ ngồi bên cạnh hắn, mặc một bộ quần áo của y tá, ánh mắt đầy mê hoặc, đang cởi bỏ đến chiếc cúc thứ ba trên áo sơ mi của hắn, muốn xem xuống dưới...
Đột nhiên bên má xuất hiện một trận đau nhói, nhanh chóng đánh thức hắn từ trong mộng đẹp.
Nghĩ đến sự chăm sóc chu đáo của Cận Tử Kỳ ở trong mơ, lại nghĩ đến Cận Tử Kỳ “ngoại tình” trong thực tế, lòng của Tống Kỳ Diễn co lại, lại bị một cái tát vô cớ kia, Tống Kỳ Diễn không thể nhịn được nữa, ôm lấy gối bước xuống giường.
Cận Tử Kỳ nhìn hắn ngay cả dép cũng không mang vào, mở cửa đi ra, nhanh chóng đuổi theo: “Anh đi đâu vậy?”
“Ngủ!” Tống Kỳ Diễn lạnh lùng nói sau đó đi vào gian phòng đối diện, đóng sầm của lại.Cận Tử Kỳ nhìn điện thoại trên tay, tức giận ném xuống giường, lòng đầy cảm giác bực bội.
-----
Bữa sáng ngày hôm sau.
Mọi người ngồi đông đủ trên chiếc bàn dài, Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn ngồi đối diện nhau.
Hai người từ ngày hôm qua đã bắt đầu không nói với nhau câu nào.
Tô Ngưng Tuyết cũng nhận ra không khí giữa con gái và con rể có chút kì lạ.
"Tiểu Kỳ, cuối tuần này chúng ta muốn đưa bọn nhỏ đi du lịch, con với Kỳ Diễn có đi không?”
"Không đi!"
“Con rất bận!”
Hai vợ chồng cùng nói nhưng câu trả lời lại khác nhau, sau đó lại nhìn nhau nhưng rất nhanh lời dời ánh mắt ra chỗ khác.
Kiều Nam nhìn gương mặt âm trầm của Tống Kỳ Diễn: “Kỳ Diễn, lần trước không phải con muốn mua một chiếc xe thương vụ có tính năng an toàn cao cho tử kỳ sao? Ở chỗ của ta có vài kiểu mẫu mới, chút nữa có muốn đi xem không?”
“Con phải đi đến công ty để họp.” Tống Kỳ Diễn nhàn nhạt trả lời: “Sau này hãy tính.”
CậnTử Kỳ ngẩng đầu lên nhìn Tống Kỳ Diễn, vẻ mặt càng lạnh hơn.
Sau đó, điện thoại trong túi áo của cô đột nhiên reo, có tin nhắn mới được gửi đến.
Cô để ở dưới bàn rồi nhìn xuống...
“Những lời hôm qua anh nói là có ý gì? Tối nay sáu giờ, phòng 509 khách sạn Minh Đình, phòng cũ, em đợi anh.”
Lông mày của Cận Tử Kỳ khẽ nhíu lại, sau đó lại không một tiếng động mà cất điện thoại vào trong túi.
“Con ăn xong rồi, con lên lầu thay quần áo trước.”
Cận Tử Kỳ lùi ghế đứng dậy, khẽ nhếch cằm, cao ngạo như một nữ vương.
Lúc cô đi đến chỗ quẹo thì lập tức lấy điện thoại ra hoặc là nên nói đó là điện thoại của Tống Kỳ Diễn.
Cô rất nhanh mà xóa bỏ tất cả những ghi chép điện thoại từ tối hôm qua đến vừa rồi, sau đó trở về phòng, bỏ điện thoại vào lại trong túi quần đang treo trên giá của Tống Kỳ Viễn, lúc ở ngoài cửa có tiếng bước chân, cô liên bước vào nhà vệ sinh và khóa cửa lại.
Tống Kỳ Diễn im lặng mở cửa tiến vào, nhìn xung quanh một chút, không thấy Cận Tử Kỳ, đi đến chỗ cô ấy để túi xách, nhanh chóng lấy điện thoại ra, thành thục ấn, quả nhiên có một tin nhắn còn chưa đọc.
“Chuyện của chiếc đồng hồ, sáu giờ rưỡi tối nay, anh đợi em ở phòng 509 của khách sạn Minh Đình, anh đến lấy.”
Đến lấy đồng hồ lại còn phải thuê phòng?
Xấu xa, hạ lưu, không biết xấu hổ.
Tống Kỳ Diễn đứng ở một bên vừa mắng vừa xóa lịch sử trò chuyện với Doãn Lịch, sau đó bước ra khỏi phòng với tâm trạng âm u.
Cận Tử Kỳ đi ra khỏi nhà vệ sinh, lấy tay che ngực, may mà không bị phát hiện.
-----
Giữa trưa, Thanh Kiều bước vào phòng của Cận Tử Kỳ.
“Chị họ, hôm qua em cầm nhầm điện thoại của chị, cố ý mang đến cho chị.”
Cận Tử Kỳ không đi đến xem chiếc điện thoại đặt trên bàn mà yên lặng nhìn Thanh Kiều ngồi ở phía đối diện.
Thanh Kiều bị nhìn chằm chằm đến nỗi cảm thấy có chút không được tự nhiên, xoa xoa mặt, cười gượng: “Trên mặt em có vết bẩn hả?”
“Không có gì.” Cận Tử Kỳ thu lại ánh mắt.
Trong lòng Thanh Kiều cảm thấy sợ hãi: “Em còn có chút chuyện, chị họ, em không ăn cơm trưa cùng chị được.”
Nói xong liền cầm điện thoại di động của mình rồi bỏ chạy nhanh như chớp.
Cận Tử Kỳ ngẩng đầu lên khỏi đống văn kiện. giống như đang suy nghĩ gì đó mà nhìn bóng lưng chạy trối chết của Thanh Kiều, trong đầu là tin nhắn hẹn nhau vào lúc sáng sớm kia, không thể rời khỏi bốn chữ “tối lúc sáu giờ”.
"Cận tổng?"
Cận Tử Kỳ lấy lại tinh thần sau mười tiếng gọi của người thư ký bên cạnh: “Chuyện gì?”
"Phương án của Chu tổng, Cận tổng có ý kiến gì muốn đóng góp hay không?”
Cận Tử Kỳ nhìn vị giám đốc thiết kế còn đang đợi thuyết trình ở trên khán đài, chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn thời gian.
Năm giờ rưỡi rồi...
Cô đứng dậy dưới ánh nhìn soi mói của tất cả nhân viên, gấp tài liệu lại.
“Phương án này làm rất tốt.”
Lời còn chưa dứt thì người đã đi ra khỏi cửa của phòng họp, để lại căn phòng với ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.
-----
Cách cửa chính của khách sạn Minh Đình không xa.
Tống Kỳ Diễn đang ngồi trên ghế lái của chiếc Maybach, cầm một chiếc kính viễn vọng nhìn chằm chằm vào cửa ra vào.
Trên ghế phó lái là một chai nước tinh khiết và một ổ bánh mì đang ăn dở.
Từ lúc mười hai giờ trưa đã bắt đầu canh chừng ở chỗ này, còn sợ không bắt được bọn họ?
Không bao lâu sau, một chiếc Ferrari chạy tới cửa, một người từ trên ghế lái bước xuống.
Dây thần kinh của Tống Kỳ Diễn trở nên căng cứng.
Người kia ngoại trừ Doãn Lịch thì còn có thể là ai nữa?!
Còn cầm một bó hoa tươi màu xanh da trời và một chai rượu đỏ đi vào khách sạn.
Đây là đi đến lấy đồng hồ sao, rõ ràng là đến để hẹn hò!
Lúc Doãn Lịch bước ra, Tống Kỳ Diễn không thể chờ đợi được nữa, nhanh chóng bước xuống xe, bám sát đi vào khách sạn.
Lúc Doãn Lịch đi vào thang máy, hắn mới đi đến quầy lễ tân: “Giúp tôi đặt phòng 507.”
“Xin lỗi tiên sinh, phòng 507 đã có người rồi.”
Tống Kỳ Diễn móc từ trong túi quần tây ra một sấp tiền: “Đổi phòng khác cho anh ta.”
Nhân viên phục vụ sau ba giây thì mặt mày hớn hở: "Được, tiên sinh, xin ngài chờ một chút.
-----
Lúc Cận Tử Kỳ vô cùng lo lắng đi tới Minh Đình thì đã là sáu giờ mười mấy phút.
Sau khi cô đỗ xe vào bãi xe xong thì trực tiếp đi lên lầu năm.
Sau ba phút, Cận Tử Kỳ đứng trước cửa phòng 509.
Cận Tử Kỳ đứng im lặng trong năm giây sau đó giơ tay lên ấn chuông cửa: "Leng keng leng keng!"
Sau khi chờ đợi một lúc lâu, có lẽ còn dài hơn so với ba mươi năm trong cuộc sống của cô, lòng bàn tay đã bắt đầu nhơm nhớp mồ hôi.
Vẫn còn chưa ra mở cửa, Cận Tử Kỳ ấn chuông lần thứ hai.
Ngay sau đó, có một giọng đàn ông đang mất kiên nhẫn từ bên trong truyền ra: "Ai thế?"
Cận Tử Kỳ xoa xoa cổ họng: “Thật ngại quá, tôi là phục vụ phòng của khách sạn.”
“Người có biết phiền không? Lát nữa hãy quay lại.”
Cận Tử Kỳ kiếm chế cơn giận, mở miệng nói: “Lúc trước có khách hàng đánh rơi đồng hồ ở trong đó, tôi đến tìm thay cho anh ta.”
Không bao lâu sau thì tựa hồ giống như có tiếng bước chân bước tới gần, “tách” một tiếng, cửa được mở ra.
Lúc Cận Tử Kỳ và Thanh Kiều bốn mắt nhìn nhau, hai người đều ăn ý bảo trì động tác đơ ra.
Một người là bị tức, một người là bị dọa sợ.
“Chị…chị họ?” Sắc mặt của Thanh Kiều nhanh chóng thay đổi.
Cận Tử Kỳ hít thở sâu, đẩy cô ấy ra rồi bước vào trong.
Thanh Kiều vội vàng ngăn lại: “Chị, chị làm gì thế!”
Cận Tử Kỳ không nói chuyện, trầm mặt muốn xông vào bên trong.
"Xảy ra chuyện gì?"
Lúc hai người còn đang tranh chấp thì bên trong có một người đàn ông bước ra.
Cận Tử Kỳ ngẩng đầu lúc nhìn thấy Doãn Lịch với quần áo không chỉnh tề, trên má còn có dấu hôn thì quên cả phản ứng.
Còn Doãn Lịch vừa nhìn thấy Cận Tử Kỳ thì khuôn mặt lập tức đỏ lên.
Thời gian giống như dừng lại ở một giây này, trong phòng, ba người đều đứng đơ tại chỗ.
Cùng lúc đó ở ban công của phòng bên cạnh, đang có một người đạp lên máy điều hòa để đi qua ban công của phòng 509.
"Các ngươi..."
Cận Tử Kỳ chỉ về phía Thanh Kiều rồi lại nhìn về phía Doãn Lịch: “Đã xảy ra chuyện gì.”
Lời của cô vừa dứt thì cửa cửa ban công liền bị đẩy mạnh ra.
Ba người còn chưa kịp quay đầu lại nhìn thì chợt nghe một giọng nói giận dữ chỉ trích:
“Cận Tử Kỳ, em làm như vậy sao sao xứng đáng với anh và con?”
Giọng nói quen thuộc khiến cho huyệt Thái Dương của Cận Tử Kỳ nhảy lên, cô nhắm mắt lại, quay đầu, quả nhiên, Tống Kỳ Diễn đang giữ lấy tay áo, hùng hổ từ ban công xông tới.
Sau đó, lúc nhìn thấy thế giằng co của ba người trong phòng, hắn đã kịp thời dừng bước.
Hắn đảo mắt quanh một vòng, lúc Cận Tử Kỳ chuẩn bị mở miệng thì hắn liền đi trước một bước mà quát lên: “Cận Tử Kỳ, em làm sao có thể nghi ngờ anh? Đây là niềm tin mà người làm vợ nên có đối với chồng của mình sao?”
Cận tử kỳ: "..."