Không lâu sau, cửa phòng ngủ được mở ra. Cận Tử Kỳ quay đầu lại, Jane mặc bộ đồ màu trắng từ trong phòng ngủ đi ra.
Bộ đồ hở nửa vai, trước ngực là một sợi dây chuyền được thiết kế rất tinh tế hình mũi khoan, tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Đôi khuyên tai dài cùng với hạt đính kim cương nhẹ nhàng lay động, càng làm nổi bật lên làn da nõn nà của cô ta. Chiếc váy cúp ngực bó sát vào người để lộ phần eo thon thả. Búi tóc trên cao cùng với chiếc áo cưới trắng như tuyết kết hợp lại càng tăng thêm sức cuốn hút, phô ra đường cong hoàn mĩ. Chiếc váy cưới được trang trí bởi kim cương vàng trắng và họa tiết hoa thêu, thể hiện sự sang trọng, lại tôn lên phong cách độc đáo riêng của người Trung Quốc.
“Thế nào? Đây là tôi đặc biệt đặt hàng từ Pháp về đó.”
Jane thanh lịch đi quanh văn phòng rộng rãi, khuôn mặt được trang điểm tinh tế mang theo nụ cười hạnh phúc.
“Lần đầu tiên kết hôn tôi không mặc váy cưới, lần này tôi sẽ trở thành cô dâu đẹp nhất thế giới.” Cô ta nhìn Cận Tử Kỳ.
“Hi vọng sẽ được như cô mong muốn.” Cận Tử Kỳ thấy Jane cố chấp như vậy, mỉm cười nói.
“Đương nhiên rồi!” Jane tự tin ngẩng cao đầu đáp.
“Jane, tôi không rảnh để quanh co với cô, Thanh Kiều đang ở đâu?”
“Điều này cô nên đi hỏi cảnh sát, tới chỗ này làm gì?” Jane nhướng đôi lông mày xinh đẹp.
“Cô vẫn muốn giả ngốc với tôi sao?” Cận Tử Kỳ tiến về phía trước một bước, khuôn mặt lạnh lại “Ngoài cô và Hàn Mẫn Tranh, tôi không nghĩ ra còn ai sẽ làm ra những chuyện như thế này nữa, không có chứng cứ không có nghĩa là người khác là đồ ngốc.”
“Cô cũng nói không có chứng cứ rồi, sao có thể chứng minh người do tôi bắt đi chứ?” Jane mở bao tay trắng ra, quay lưng lại, giọng nói êm ái mà tự đắc. “Tôi không tiếp nhận bất cứ lời phỉ báng nào.”
Cận Tử Kỳ trong lòng tức giận, nắm chặt hai tay, nhưng vẫn bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn Jane.“Cô đã ở bên Hàn Mẫn Tranh rồi, Thanh Kiều trong mắt cô là một kẻ thất bại, cô hà tất phải làm khó cô ấy”
“Tôi không hiểu cô đang nói gì.” Jane cười nhìn móng tay của mình, cười nhếch mép “Vậy cô cảm thấy cô có phải là một failer không?”
Cận Tử Kỳ nhíu mày. Cánh cửa bên văn phòng đã bị đầy vào. Hàn Mẫn Tranh mặc âu phục phẳng phiu, sắc mặt trầm tĩnh đứng ở cửa.
“Về rồi hả? Em còn tưởng anh sẽ ăn cơm với Trang tổng xong mới về chứ.” Jane mỉm cười vén váy đi qua, kéo đầu Hàn Mẫn Tranh về phía Cận Tử Kỳ. “Tống phu nhân đến rồi này! Hay là, em đi đặt nhà hàng, chúng ta cùng ăn trưa đi.”
“Em cảm thấy đối phương của chúng ta còn nuốt nổi cơm sao?” Hãn Mẫn Tranh nhìn Cận Tử Kỳ nhưng lại nói với Jane.
Ba người tự hiểu lẫn nhau, nhưng không ngờ rằng Hàn Mẫn Tranh lại nói rõ ra như vậy.
“Vậy để em đi rót cho anh cốc cà phê, hai người nói chuyện đi.” Jane cười như không cười liếc nhìn Cận Tử Kỳ, vào phòng ngủ thay đồ sau đó đi ra khỏi văn phòng.
Cửa văn phòng đóng “rầm” lại, chỉ còn lại hai người Cận Tử Kỳ và Hãn Mẫn Tranh.
Hàn Mẫn Tranh đi qua trước mặt Cận Tử Kỳ, sau đó ngồi trên chiếc ghế xoay sau bàn làm việc.
“Có chuyện gì thì nói đi.”
Hàn Mẫn Tranh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Mười ngón tay đánh trên bàn phím, cả văn phòng đều là tiếng gõ phím. Cận Tử Kỳ nhìn thẳng vào Hàn Mẫn Thanh, im lặng một hồi rồi từ từ nói.
“Thanh Kiều, thả Thanh Kiều ra đi.”
Hàn Mẫn Tranh dừng gõ phím, ngẩng đầu lên nhìn Cận tử Kỳ.
“Người gây thù với anh và Jane là tôi và Tống Kỳ Diễn. Thanh Kiều vô tội. Anh đã lợi dụng xong cô ấy rồi, cô ấy không còn giá trị với anh nữa rồi, thả cô ấy ra đi.” Cận Tử Kỳ bình tĩnh nói.
“Nếu như anh còn một chút tình cảm với cô ấy!” Thấy Hàn Mẫn Tranh không phản ứng gì, Cận Tử Kỳ thở dài nói thêm.
Hàn Mẫn Tranh đứng dậy mạnh, đi đến trước cửa sổ, có vẻ như không muốn nghe cô nói.
“Rốt cuộc muốn làm thế nào, anh mới đồng ý thả cô ấy?” Cận Tử Kỳ nhất thời nóng vội, chưa phát giác ra mà đi tới theo.
“Cô nghĩ là tôi đã bắt cô ấy?” Hàn Mẫn Tranh quay đầu lại, nhìn vào mắt cô, lạnh nhạt hỏi lại.
Cận Tử Kỳ khẽ giật mình. Biểu cảm của Hàn Mẫn Tranh, có vẻ như anh ta thực sự không tham gia vào chuyện bắt Thanh Kiều. Cận Tử Kỳ nhắm mắt lại, vừa nãy, không phải cô đã bị bộ dạng vô tội đó lừa gạt rồi chứ?
“Cho dù không phải là anh ra tay, cũng không có nghĩa anh không có liên quan đến chuyện này.”
Hàn Mẫn Tranh im lặng nhìn vào mắt của Cận Tử Kỳ, không trốn tránh, cũng không hề chột dạ.
“Lẽ nào anh tận mắt nhìn thấy Thanh Kiều gặp nguy hiểm, cũng không muốn ra tay giúp đỡ sao? Hàn Mẫn Tranh, so với tiểu nhân, ngụy quân tử như anh càng khiến người ta cảm thấy buồn nôn đó. Đã như vậy, giữa chúng ta không còn gì để nói nữa.” Cận Tử Kỳ xoay người bước ra cửa.
Một tiếng “rầm” nhẹ vang lên, cô nắm lấy tay cầm đẩy cửa, nhưng không cách nào mở cửa ra được. Cận Tử Kỳ quay lại hậm hực nhìn Hàn Mẫn Tranh, lạnh lùng nói “Mở cửa.”
“Cận Tử Kỳ, luôn luôn là dáng vẻ cao ngạo đó, coi như là đến đòi người, cũng không học được cách ăn nói khép nép.” Hàn Mẫn Tranh chậm rãi đi tới, hạ thấp giọng không biết là cảm khái hay châm chọc.
“Không sai, tôi chính là ngụy quân tử, không giống con nhà giàu được sống trong giàu có như các người, làm sao có thể là một quân tử thực sự được chứ. Huống hồ, các người dám nói trong hội các người thực sự có quân tử sao?”
“Cô đến chỗ tôi tìm Thanh Kiều thực sự sai người rồi…” Hàn Mẫn Tranh nhìn Cận Tử Kỳ mỉa mai.
“Anh!” Cận Tử Kỳ không ngờ rằng anh ta lại có lúc vô sỉ như vậy.
“Rốt cuộc thâm thù đại hận gì đã khiến anh mất đi nhân tính? Mặc dù đến bây giờ, tôi đều không cho rằng Tống Kỳ Diễn, Lam gia nợ anh cái gì. Anh muốn báo thù, muốn có lời giải thích, lúc Tống Chi Nhậm còn sống mỗi ngày anh đều có cơ hội. Thế nhưng, sau khi ông ta chết đi, anh lại lấy danh của mẹ mình làm ra những chuyện không có tính người như vậy, không cảm thấy vô sỉ sao?”
“Vô sỉ?” Hàn Mẫn Tranh cười nhạo một cái. “Tất cả những gì mà tôi và mẹ phải trải qua, lẽ nào là trừng phạt thích đáng sao?”
Mắt Cận Tử Kỳ trợn lên. Theo những gì mà Tống Kỳ Diễn đã nói với cô, mẹ của Hàn Mẫn Tranh cũng bị Tống Chi Nhậm lừa gạt. Mặc dù mẹ của Tống Kỳ Diễn mới là vợ hợp pháp của Tống Chi Nhậm, nhưng mẹ của Hàn Mẫn Tranh đã là vợ trước của Tống Chi Nhậm, thậm chí đều đã có con rồi. Chuyện này ai đúng ai sai làm sao có thể rõ được chứ?
“Người làm con chính phòng như cô, đứa con được đường đường chính chính sinh ra, làm sao có thể hiểu được tâm tình của một đứa con riêng?”
Hàn Mẫn Tranh nhìn khung cảnh ngoài cửa số, buồn bã nói: “Mẹ của tôi và Tống Chi Nhậm là thanh mai trúc mã, nhưng bà ấy đã đổi lấy được cái gì? Cả đời bà ấy cho đến chết đều không được mang danh nghĩa Tống phu nhân, mà con của bà ấy, mãi mãi bị mang tiếng là con ngoài giá thú. Lúc xảy ra động đất, là bà ấy đã dùng tính mạng của mình để bảo vệ tôi ở dưới, tôi mới có thoát khỏi cái chết.”
“Về sau tôi bị Hàn gia đuổi ra ngoài, cô biết tôi đã làm gì để sống không? Ở cô nhi viện bị xa lánh, mỗi ngày đều ăn không đủ no, mỗi ngày đều dùng niềm tin đổi chai nhựa lấy tiền, sau đó đi mua bánh bao lấp đầy bụng. Tôi cứ như vậy mà trải qua sáu năm, cho đến khi được Tống Chi Nhậm chấp nhận đưa vào đối tượng bồi dưỡng. Biết lần đầu tiên gặp Tống Chi Nhậm, ông ta đang làm gì không?”
Hàn Mẫn Tranh nhìn Cận Tử Kỳ, cười sung sướng nói: “Ông ta đang đánh golf, cũng chính trong văn phòng này. Ông ta sống một cuộc sống sung túc, nhưng tôi và mẹ thì thì sao? Nhiều năm như vậy, ông ta thậm chí không hạ quyết tâm đi tìm mẹ con tôi lần nào. Ông ta đi đôi giày da tuyệt đỉnh trên thế giới, mà chân tôi lại đi đôi mười mấy đồng bán trên vỉa hè. Tôi không thể quên được những tủi nhục mà từ nhỏ tới lớn phải gánh chịu, tôi đã âm thầm thề rằng, sớm muộn cũng có một ngày, tôi sẽ ngồi trên vị trí đó!”