Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

chương 286: trộm gà không được còn mất nắm gạo!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Nếu như tôi nói bậy, sao cô không tự mình hỏi thử người đàn ông bên cạnh cô xem, tôi nói thật hay giả?"

Vẻ mặt Kiều Niệm Chiêu thoáng hiện lên nghi ngờ, cô ta quay đầu nhìn Tôn Hạo, tuy không lên tiếng, nhưng dĩ nhiên có nghi ngờ.

Tôn Hạo không ngờ Cận Tử Kỳ sẽ lôi Tiêu Tiêu ra, cau mày lại, trầm giọng nói: "Trước kia tôi có một người bạn gái, nhưng cũng là trước khi gặp được Niệm Chiêu, hiện tại Cận tiểu thư lấy chuyện đó ra nói là có ý gì?"

Cận Tử Kỳ nhướng khóe mi lên, mà Cận Chiêu Đông đã gặng hỏi Kiều Niệm Chiêu: "Cậu ta nói thật không?"

"Chuyện Tôn Hạo có bạn gái không hề giấu giếm con, nhưng người phụ nữ kia cứ bám lấy anh ấy không buông, còn đòi chết đòi sống, anh ấy không còn cách nào mới ở cùng cô ta, giữa họ không có gì phát sinh hết!"

Kiều Niệm Chiêu cũng bất quá ngạc nhiên trong phút chốc, ngay sau đó liền khôi phục lại thái độ kiêu căng, nghiêng mắt liếc nhìn Cận Tử Kỳ, như chỉ trích mà hừ nhẹ: "Huống hồ, đây chính là chuyện riêng của tôi, cùng chuyện bán đất này có liên quan hệ!"

"Có liên quan hay không, dùng cái đầu óc không tính là thông minh của cô cũng sẽ không nghĩ ra nguyên do vì sao."

Cận Tử Kỳ điềm nhiên nói một câu, nói đến bộ mặt Kiều Niệm Chiêu phải méo mó, hai tay hung hăng vỗ lên bàn.

"Cận Tử Kỳ, cô không cần được nước làm tới! Đây là đất của tôi, đất của tôi, một chút xíu cũng không liên quan đến cô!"

Cận Tử Kỳ nhìn cô ta một cái ý vị sâu xa, nhấn xuống điện thoại ở trên bàn, "Đưa tài liệu mà tôi cần vào đây."

Kiều Niệm Chiêu giận dữ: "Rốt cuộc cô muốn thế nào?"

"Đương nhiên là ngăn cản cô làm ra chuyện thẹn với mười tám đời tổ tông nhà họ Cận." Cận Tử Kỳ nhàn nhạt nói.

"Tại sao tôi làm việc gì cô cũng đều muốn quản này quản nọ, Cận Tử Kỳ, tôi đã trưởng thành, chẳng lẽ cô còn muốn làm người giám hộ của tôi à!" Kiều Niệm Chiêu không cam lòng yếu thế cười lạnh: "Không phải là cô đố kỵ ba cho tôi mảnh đất này chứ, cần gì phải nói chuyện oai phong lẫm liệt, như vậy chỉ sẽ càng khiến tôi coi thường cô!"

"Kiều Niệm Chiêu!" Cận Chiêu Đông không kềm chế được cơn giận, sắc mặt xanh trắng: "Đây chính là sự giáo dục của mày sao? Tại sao nói chuyện với chị màu như thế? Có phải mày muốn làm tao tức chết mới cam tâm hay không? Còn không xin lỗi chị mày đi!"

"Dựa vào cái gì! Cô ta nói cái gì thì chính là cái đó, con nói một câu ba liền rống lên với con, rốt cuộc con có phải là con gái ruột của ba không? Huống hồ, con không nói sai, chính là cô ta cố tình nhằm vào con, không muốn thấy con sống tốt hơn cô ta! Lúc trước con cùng Tôn Hạo hẹn hò ba cũng đồng ý, hiện tại chúng con muốn kết hôn, muốn làm chút việc kinh doanh, ba người ngược lại, bị cô ta nói bâng quơ vài ba câu liền bị đầu độc mà đổi trắng thay đen!"

Kiều Niệm Chiêu lên án chỉ vào Cận Tử Kỳ: "Rốt cuộc người cầm quyền Cận Thị chính là ba hay là Cận Tử Kỳ cô ta?"

Một câu cuối cùng là chất vấn, Kiều Niệm Chiêu cuồng loạn, âm thanh ấy bén nhọn chói tai cao vút như muốn phá nát màng nhĩ người khác.

Cận Chiêu Đông như bị tát một cái trước mặt mọi người, tức giận đến không thể thở lại bình thường, ôm ngực sắc mặt tái xanh.

Trong lúc mọi người giằng co không thôi, cửa phòng họp bị đẩy ra, thư ký trước đó rời đi lại đi tới.

Trong tay của ông cầm một cái túi da lớn, để tới bên cạnh bàn của Cận Tử Kỳ, cung kính cúi đầu: "Đại tiểu thư, thứ cô cần đều ở trong này."

"Vất vả cho chú rồi." Cận Tử Kỳ cười nhẹ nhận lỗi, lúc quay đầu ngay lập tức thu lại ý cười.

"Đây là cái gì?" Kiều Niệm Chiêu cảnh giác quan sát cái túi dày cộm kia.

Cận Tử Kỳ thong thả ung dung vừa mở cái túi to, vừa nói: "Đương nhiên là di chúc của ba..." Cô dừng lại một chút, nhìn Kiều Niệm Chiêu cười cười: "Cùng bản sao giấy tờ chuyển nhượng mảnh đất mà cô quan tâm nhất."

Kiều Niệm Chiêu lại không hề vui vẻ nổi chút nào, ngược lại cảm thấy nụ cười kia của Cận Tử Kỳ tràn đầy nham hiểm tính kế.

Mà người bên đại diện mua đất kéo kéo cà vạt của mình, hệ thống sưởi ấm trong phòng họp khiến ông ta có chút bực bội, ông ta nhìn thấy cái túi bằng da to lớn kia, ngược lại thở phào nhẹ nhỏm: "Nếu có đồ đến rồi, vậy thì bắt đầu nói đi!"

Cận Tử Kỳ liếc xéo ông ta một cái: "Tôi có nói muốn bàn chuyện bán đất với ông sao?"

Người đại diện bỗng chốc lúng túng cứng đơ tại chỗ.

Tôn Danh Dương thì không đồng ý nhìn Cận Tử Kỳ: "Cận tiểu thư làm cho như vậy lại là muốn thế nào?"

Cận Tử Kỳ không để ý tới bọn họ, ngược lại nhìn Cận Chiêu Đông: "Ba, con tự ý lấy những thứ này ngài không có ý kiến chứ?"

Cận Chiêu Đông đã sớm có lòng mà không đủ sức, khoát khoát tay: "Con dùng đi, không cần báo cáo ba."

Cận Tử Kỳ gật đầu, bảo thư ký phát bản sao văn kiện cho từng người đang ngồi, còn mình thì nói rõ ra khiến mấy người bên phía Kiều Niệm Chiêu phải nổi nóng: "Nhìn những thứ này, mảnh đất kia có phải của Kiều Niệm Chiêu hay không cũng khó mà nói rồi."

Người đại diện kia cũng không thể bình tĩnh được nữa, lật xem bản sao văn kiện mấy lần, lập tức không muốn nhìn tới nữa, ném mấy tờ giấy lung tung, "Tôi mặc kệ cái gì di chúc hay không di chúc, tôi chỉ biết là các người đã ký vào giấy tờ chuyển nhượng mảnh đất đó!"

"Đúng đó, chủ tịch Cận chuyển nhượng mảnh đất cho Niệm Chiêu trong này hợp đồng rõ ràng, Cận tiểu thư, cô lại nói mảnh đất này không phải của Niệm Chiêu, có phải quá ngang ngược không nói đạo lý không?" Tôn Danh Dương cũng theo đó mở miệng.

Cận Tử Kỳ rũ thấp hàng mi, không có phản bác, ngược lại càng cổ vũ cho bên kia phách lối.

Người đại diện dùng bút ký tên gõ mặt bàn, nói: "Cùng chúng tôi ký hợp đồng chuyển nhượng chính là Kiều tiểu thư, vô duyên vô cớ bị kêu đến đây tôi đã cảm thấy chả hiểu ra làm sao, hiện tại, các người đây là muốn tước mất quyền hạn của Kiều tiểu thư sao?"

Tôn Hạo kịp thời đi ra giảng hòa: "Lưu Tổng bớt nóng, sợ rằng trong này có hiểu lầm, tôi nghĩ, chủ tịch Cận ở giới kinh doanh bao nhiêu năm qua, cũng là người hiểu biết, sẽ không làm chuyện cưỡng từ đoạt lý."

Những lời này của anh ta bỗng chốc chụp một cái mũ cao lên trên đầu Cận Chiêu Đông, Cận Chiêu Đông tức điên muốn quét hết đồ đạc trên bàn xuống, nhưng lại ngại vì nơi đây không thích hợp nên không thể không nhịn xuống một bụng oán giận.

Nhưng, thù này nhà họ Cận cùng nhà họ Tôn cũng đã kết định rồi!

Cận Tử Kỳ nhìn mấy người ở đối diện ồn ào, lại phát hiện duy chỉ Kiều Niệm Chiêu không có lên tiếng, chỉ là thái độ dõng dạc, vành mắt ửng đỏ, không khỏi nhíu mày, Kiều Niệm Chiêu sẽ không cho rằng những người này đang chủ trì công đạo cho cô ta chứ?

Trên thực tế, thật sự Cận Tử Kỳ không hề đoán sai.

Kiều Niệm Chiêu đứng dậy, nhìn Lưu Tổng cùng Tôn Danh Dương đầy cảm kích: "Hai vị, tôi biết các người cảm thấy bất công thay tôi, nhưng đây là chuyện của nhà họ Cận chúng tôi, nếu họ muốn tôi cũng sẽ theo đến cùng, có lẽ là làm phiền Lưu Tổng phải chờ thêm một lát, mảnh đất này, nếu tôi đã nói bán cho ông thì sẽ không nuốt lời."

"Thật sao?" Cận Tử Kỳ xem lướt qua bản sao giấy tờ di chúc, sau đó nhìn về phía Cận Chiêu Đông hỏi: "Ba, có thể ba tức giận, nhưng trước khi quở trách Niệm Chiêu, có phải nên nói cho vị Lưu Tổng này cùng chủ tịch Tôn rằng, hợp đồng bán mảnh đất kia mà cô ta ký tên vốn không có đủ bất kỳ giá trị pháp luật gì hay không."

Trong phòng họp những người khác đưa mắt nhìn nhau, người đầu tiên cảm xúc bị mất kiểm soát nhất thuộc về Kiều Niệm Chiêu.

Cô ta kéo bản sao giấy tờ qua, lật loạn xạ đến trang cuối cùng, nhìn trừng trừng những điều khoản kia, sau đó chợt vỗ bàn, chỉ vào Cận Tử Kỳ, giọng nói the thé: "Cô nói dối, trên này rõ ràng chính là tên của tôi!"

Cận Tử Kỳ mở miệng thật bình tĩnh: "Đúng là tên của cô không sai, nhưng cô hãy nhìn kỹ lại một chút đi."

Nói xong Cận Tử Kỳ lại ném tới một bản giấy chứng nhận sử dụng đất đến trước mặt Kiều Niệm Chiêu.

Kiều Niệm Chiêu không thể chờ đợi mà mở ra, quả nhiên, trên giấy chứng nhận sử dụng đất tên người sở hữu không ngờ là Cận Chiêu Đông!

Lập tức, Kiều Niệm Chiêu chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, cô ta cầm tờ giấy chứng nhận sử dụng đất, bỗng dưng nhìn về phía Cận Chiêu Đông, ánh mắt vô cùng oán trách: "Ba, ba lừa tôi, cũng lừa mẹ!"

Cận Chiêu Đông cũng có chút lờ mờ, sau đó khi nhìn thấy tên của mình trên tờ giấy chứng nhận sử dụng đất mới chợt bừng tỉnh, bởi vì trước đó nộ hỏa công tâm, ông lại quên đi thứ quan trọng như vậy, suýt chút nữa liền bị bọn họ dẫn dắt!

Cho nên đối mặt với sự chỉ trích của Kiều Niệm Chiêu, sắc mặt của Cận Chiêu Đông lập tức nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, tức giận quát mắng: "Đồ phá của, mày còn dám nói, nếu không phải tao chưa sang tên cho mày, hôm nay có phải mày liền tạo phản không?"

Kiều Niệm Chiêu cắn chặt môi, nhìn về phía Cận Tử Kỳ đầy oán hận....

Đều là cô ta, đều là do cô phá hư chuyện tốt của mình!

Tôn Hạo cũng không dám tin hết lần này đến lần khác tra xét giấy chứng nhận sử dụng đất, sau khi xác định không sai, cả người giống như bị hút hết sức lực, vẻ mặt thẫn thờ bất định, gân xanh trên cổ có thể thấy được rõ rệt.

Tôn Danh Dương coi như tỉnh táo, ha ha cười nói: "Tuy rằng mảnh đất này vẫn chưa sang tên, nhưng, trên di chúc đã viết, quyền sở hữu mảnh đất xây dựng này cuối cùng ở trên tay của Niệm Chiêu..."

Cận Chiêu Đông hừ lạnh một tiếng: "Tôi còn chưa có chết đâu, chỉ cần tôi còn một hơi thở ở đây, bất cứ lúc nào cũng có thể sửa di chúc!"

"Làm sao có thể? Không phải là như vậy..." Kiều Niệm Chiêu từ đầu đến cuối không thể tin sự thật này, cô ta nhớ ra cái gì đó, tức giận nhìn trừng trừng Cận Chiêu Đông: "Nếu đã ký tên tại sao không sang tên cho tôi!"

Lúc này, thư ký vẫn luôn im lặng có lòng tốt giải thích: "Kiều tiểu thư, chủ tịch từng đề cập tới để cô đến Cục địa chính sang tên, nhưng chính cô vẫn không đi, cho nên...."

Cho nên liền gác lại cũng không cho người thúc giục cô, dẫn đến hiện tại miếng thịt mỡ đến miệng lại bay mất!

Kiều Niệm Chiêu hối tiếc không thôi, suýt chút nữa cắn nát một ngụm răng, nhưng cô ta lập tức trút bực bội lên trên đầu của thư ký.

"Này tại sao ông không nhắc nhở tôi? Có phải ông đã sớm cùng Cận Tử Kỳ thông đồng với nhau, tìm mọi cách muốn lừa mất đi hai mảnh đất xây dựng trong tay tôi, cũng khiến cho tôi không thể tiếp tục sống yên ổn ở nhà họ Cận hay không?"

Đối mặt với sự vu tội không hề có căn cứ, thư ký cũng phải đen mặt, trầm giọng nói: "Kiều tiểu thư, cơm có thể ăn bậy, lời nói lại không thể nói lung tung, lúc đầu tôi cũng đã gọi điện thoại xác nhận với cô, lúc ấy người nghe điện thoại chính là mẹ của cô, về phần tình huống cụ thể, thay vì ở trong này gào thét, chi bằng đi hỏi thử mẹ của cô."

"Ông gạt tôi!" Kiều Niệm Chiêu nổi cơn thịnh nộ, "Mẹ của tôi làm sao có thể hại tôi như vậy!"

Thư ký ngoài mặt cười nhưng lòng không cười giật nhẹ khóe môi: "Không phải Kiều tiểu thư quá coi trọng chính mình rồi sao?"

Thư ký của chủ tịch hẳn là người có năng lực nhất định, ông ta có thể ngồi vào vị trí này cho tới hôm nay, cũng phải trải qua cuộc chiến kịch liệt ở phòng làm việc, lại càng phải giẫm lên lưng vô số tinh anh nhân tài để bò lên, sự kiêu ngạo không thể so với quản lý cấp thấp bình thường.

Kiều Niệm Chiêu không rõ lắm, nhưng Cận Tử Kỳ lại hiểu được, ngày thường cũng phải nhượng ba phần lễ.

Kiều Niệm Chiêu thật hay rồi, từng câu từng chữ đều hàm ẩn nghĩa xấu, chỉ cần là một người có chút tôn nghiêm, đều sẽ bị cô ta chọc cho xù lông.

"Ông.... Ông...."

Kiều Niệm Chiêu run rẩy đưa tay lên, chỉ vào người thư ký không chịu khuất phục uy vũ.

Cận Tử Kỳ không quên giúp cô ta giải khốn: "Trên di chúc của ba có ghi rõ là tặng hai mảnh đất xây dựng này cho con gái nhỏ của mình, cô họ Kiều, chẳng phải họ Cận, làm sao chứng minh cô là con gái của ba, đơn giản là dời hộ khẩu vào nhà họ Cận."

Kiều Niệm Chiêu nhìn Cận Tử Kỳ, trong lúc nhất thời cũng quên mất phải trách mắng.

"Về phần mẹ của cô tại sao lại không thông báo cho cô đi sang tên, nguyên nhân sợ rằng chỉ có một, vừa rồi chính cô cũng nói, cô muốn cùng Tôn Hạo kết hôn, cô hãy suy nghĩ một chút, Tôn Hạo họ gì, nhà họ Tôn cùng nhà họ Cận là quan hệ như thế nào."

Sắc mặt của Kiều Niệm Chiêu thay đổi rõ rệt, Cận Tử Kỳ biết cô ta đã hiểu, không khỏi vui mừng, cuối cùng vẫn chưa ngốc đến nỗi bất trị, còn tự hiểu rõ đạo lý quan hệ ruột thịt máu mủ nội trong vòng ba đời không được kết hôn.

Kiều Niệm Chiêu rất không phục: "Nhưng Tôn Hạo anh ta không phải con của bác Tôn..."

"Là cha dượng, nhưng hộ khẩu của anh ta ở nhà họ Tôn, nói ra, Tôn Lan Phương là bà nội của cô, Tôn Hạo xem như cháu bên ngoại của bà ấy, mà Kiều Niệm Chiêu cô, chính là một cô em họ của Tôn Hạo."

Cận Tử Kỳ dừng lại một chút, lại châm thêm cho đốm lửa này một bó củi: "Mẹ của cô muốn tác hợp cô cùng Tôn Hạo, tất nhiên sẽ không phá hỏng đường lui, hẳn là bà ấy cho rằng hai mảnh đất xây dựng này sớm muộn cũng là của cô, cùng lắm thì chờ sau khi các người kết hôn thì để cho Tôn Hạo chuyển hộ khẩu ra, đến lúc đó còn không phải hợp tình hợp lý."

Kiều Niệm Chiêu muốn phun ra một ngụm máu, Cận Tử Kỳ nói một đống lời chồng chất, có ý dẫn dắt sai đường, khiến Kiều Niệm Chiêu không khỏi chuyển bao nhiêu oán giận lên trên người Tôn Hạo, nếu không phải tại anh ta, sao mình lại không có hai mảnh đất này chứ?

Nhưng Kiều Niệm Chiêu cẩn thận ngẫm lại, liền phát giác dụng ý của Cận Tử Kỳ, gầm lên với Cận Tử Kỳ: "Cô lại muốn châm ngòi ly gián, cô cho rằng cô nói thứ vô nghĩa là có thể nói sang chuyện khác sao?"

Tôn Hạo cũng nhíu mày nhìn Cận Tử Kỳ: "Cận tiểu thư, những lời này của cô không khỏi có phần quá đáng."

Cận Tử Kỳ cười nhạo: "Nói như vậy, một phần gia sản mà em gái của tôi đây được chia không có chút xíu quan hệ gì với nhà họ Tôn của anh sao?"

Cận Chiêu Đông xoa nhẹ hạ trán, quát bảo Kiều Niệm Chiêu ngưng lại: "Đủ rồi! Chỉ với bộ dạng đức hạnh này của mày, còn muốn làm ăn buôn bán, tao thấy mày đi bày bán hàng ở vỉa hè cũng không đủ trình độ, quả thực là thứ mất mặt xấu hổ!"

Nếu trò khôi hài đã kết thúc, Cận Chiêu Đông chẳng thèm ở chỗ này bị sỉ nhục.

"Thư ký Trương, dọn dẹp một chút, tiễn khách!"

Thư ký gật đầu, "Dạ." Sau đó gọi nhân viên đến dọn dẹp bàn ghế, bắt đầu muốn đuổi người.

"Kiều tiểu thư, Tôn tiên sinh, chủ tịch Tôn, Lưu Tổng, xin mời!"

Vị Lưu Tổng kia mặt mày đều tức đến méo lệch, vo tròn giấy tờ hợp đồng chuyển nhượng mảnh đất, ném lên trên người Tôn Hạo một cái.

"Cái quái gì đây! Bộ không biết tiếng tăm Lưu Tam này ở trên đường hay sao mà dám trêu đùa tao như thế này."

Sắc mặt của Tôn Danh Dương rất khó coi, nhưng vẫn cúi thấp dáng vẻ chịu nhận lỗi: "Lưu Tổng, sự tình không phải ông nghĩ đâu, trước đó chúng tôi cũng không biết, bằng không nào dám làm ra chuyện sơ suất lớn như vậy khiến ngài toi công bận rộn một trận."

"Không biết à, con mẹ nó ông không biết cũng dám kêu tôi tới đây?"

Cận Tử Kỳ nghe được Lưu Tổng này liên tiếp chửi tục, không khỏi nhìn ông ta thêm vài lần, ngũ quan đầy những lệ khí tục tằng, nào đâu còn sự ôn hoà như lần đầu tiên nhìn thấy, giống hệt như những tên lưu manh trong giới xã hội đen.

Lưu manh giới xã hội đen...

Đồng tử của Cận Tử Kỳ co rụt lại, lời Tống Kỳ Diễn đã từng nói vang lên ở bên tai....

"Anh thấy mấy người trong xe kia lén la lén lút, ngược lại không giống như cách người kinh doanh thường lui tới, mà càng giống như... Giang hồ trên đường."

Vị kia Lưu Tổng ở đâu chịu nghe Tôn Danh Dương giải thích, mặt mũi tràn đầy hung quang hét ầm lên: "Tôi không muốn nghe ông nói nhảm, đừng hòng lấy bộ dáng gian thương kia đối phó với tôi, tôi chỉ nói một lời ở đây, được hay không được, cũng đưa tiền thêm đây!"

Lúc này Cận Chiêu Đông cũng nghe thấy bất thường, lạnh giọng hỏi Tôn Hạo: "Nhà họ Tôn các người rốt cuộc đã làm gì?"

Khuôn mặt của Tôn Hạo đột ngột biến trắng, không trả lời câu hỏi của Cận Chiêu Đông, nhỏ giọng nói một câu ở bên tai Tôn Danh Dương.

Tôn Danh Dương trợn mắt liếc nhìn Tôn Hạo, thầm mắng: "Hư việc nhiều hơn là thành công."

Sau đó, anh ta mới nói với Cận Chiêu Đông: "Cũng chỉ là Tôn Thị cháu còn thiếu nợ Lưu Tổng một khoản tiền vật liệu xây dựng, không có chuyện gì lớn khác."

Cận Tử Kỳ dằn xuống rung động ở lồng ngực, đằng kia trước khi vị Lưu Tổng giận chó đánh mèo đến Cận Thị, cô xen vào nói: "Lưu Tổng, tôi mặc kệ giữa ông và Tôn Thị có buôn bán qua lại cái gì, hôm nay tôi cũng nói thẳng mảnh đất này chúng tôi tuyệt đối sẽ không bán, tôi nghĩ Lưu Tổng cũng là người hiểu biết, nên hiểu mấu chốt của vấn đề là tại người nào."

Con mắt của Lưu Tổng nhanh như chớp, hung hăng nhìn về phía Kiều Niệm Chiêu: "Cô nói mà không giữ lời đúng là giống như cái rắm!"

Kiều Niệm Chiêu bị Lưu Tổng nhìn mà kinh hồn bạt vía, cô ta cũng từng lén gặp qua những tên đàn em của Lưu Tổng, lập tức sợ hãi cơ thể run run, lôi kéo tay áo của Tôn Hạo nhìn anh ta xin giúp đỡ.

Cả trái tim của Tôn Hạo cũng sắp từ trong ngực nhảy ra, so với ai anh ta đều biết hôm nay việc này kết quả giải quyết không xong.

Chỉ là anh ta vừa muốn mở miệng, liền bị người khác đoạt trước một bước.

Cận Tử Kỳ cười khẽ một tiếng: "Cô em gái cùng cha khác mẹ của tôi đây, làm việc lúc nào cũng qua loa, dễ dàng bị người khác lừa gạt, cho nên cha tôi còn lâu mới giao đại quyền cho cô ấy, thử nghĩ một chút, Lưu Tổng, nếu như con gái của ông hoặc con trai, bị người có tâm lừa gạt, sau đó bắt ông phải chắp tay tặng cho người khác cái gia sản mà hơn nửa đời người ông đã dốc sức làm ra..."

Cận Tử Kỳ điểm đến là dừng, Lưu Tổng lại nổi trận lôi đình, hung hăng vỗ bàn một cái.

"Con bà nó, nó dám, lão không băm tay chân nó, tên của lão Lưu này sẽ viết ngược lại!"

Cận Tử Kỳ cười tủm tỉm ngả người ra sau ghế, không nói thêm gì nữa.

Trong mắt Tôn Hạo lại lóe lên kinh hoảng, nhìn Cận Tử Kỳ, nhưng Cận Tử Kỳ ngay cả liếc cũng không liếc nhìn anh ta một cái.

Lúc này Kiều Niệm Chiêu ý thức được sự tình nghiêm trọng, núp ở đằng sau Tôn Hạo khóc không ra nước mắt.

Cận Tử Kỳ thấy Cận Chiêu Đông tức giận không nhẹ, chính mình ngồi dậy, thay mặt ông chào tạm biệt với Lưu Tổng: "Lưu Tổng, hôm nay thật sự ngại quá, để cho ông về tay không một chuyến, có cơ hội, cha tôi cùng tôi nhất định đến cửa chịu lỗi."

Lời nói nể mặt cũng đã nói, Lưu Tổng cũng không phải người không biết phân biệt, mặc dù có tức giận, nhưng cũng không trở thành hồ đồ, biết chuyện này đều là do cha con nhà họ Tôn ở đó giở trò quỷ, nên cũng chuyển hết oán hận lên trên người bọn họ.

Cuối cùng Lưu Tổng đánh mạnh một cái lên trên bàn, Tôn Danh Dương sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, môi lúng túng giật giật vài cái.

"Chủ tịch Tôn, xem ra chúng ta phải tìm một chỗ tốt để mà tâm sự rồi."

Lưu Tổng ý vị sâu xa quét mắt Tôn Danh Dương, hừ lạnh một tiếng, đá văng cái ghế ra xoay người đi thẳng ra ngoài.

"Lưu Tổng, Lưu Tổng, ông nghe tôi giải thích...."

Đầu Tôn Danh Dương tuôn đầy mồ hôi, vội vã gạt đi, liền sãi bước đuổi theo.

Cận Tử Kỳ xoay cái ghế nửa vòng, liền nhìn thấy ngoài vách kính nửa mờ, Lưu Tổng hung hăng hùng hổ chỉ vào mũi Tôn Danh Dương, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi chẳng quản ông có tiền hay không, ba ngày, cùng lắm ba ngày, ông lại không trả được tiền, thì tự chuẩn bị cho mình cái quan tài đi!"

Nói xong, Lưu Tổng hất tay của Tôn Danh Dương ra, vênh váo hống hách rời đi.

Mà trong phòng họp, Tôn Hạo đứng mất hồn mất vía một hồi, cũng cất bước đi theo ra.

"Tôn Hạo! Tôn Hạo, anh đi đâu vậy!"

Kiều Niệm Chiêu gấp đến độ dậm chân, không cần nghĩ ngợi lập tức đuổi theo.

Kết quả cô ta vừa níu ống tay áo của Tôn Hạo lại, đã bị Tôn Hạo không lưu tình đẩy tay của cô ta ra: "Động vào làm gì!"

Truyện Chữ Hay