“Cô đi bây giờ mới chịu về sao?”
Vừa gặp Quách Thừa Tuyên làm phiền xong, về đến phòng cũng chẳng yên ổn được với Bạch Ly.
Diệp Liên Tuyết tức điên trong người, cực kì không vui ném mạnh chiếc túi xách xuống bàn.
Bạch Ly vừa rồi còn đang đeo tai nghe, vừa thấy Diệp Liên Tuyết về nhà không nhịn được ngứa miệng bồi vào một câu, không ngờ bị cô doạ đến mức miệng vô thức ngậm chặt lại luôn rồi.
Vốn tưởng rằng không châm dầu vào lửa nữa thì Diệp Liên Tuyết cũng sẽ khôi phục lại nguyên trạng dáng vẻ lãnh đạm mặc sự đời như trước, nhưng nào có ngờ được Diệp Liên Tuyết ấy vậy mà lại tìm đến tận chỗ Bạch Ly cùng với vẻ mặt không mấy thân thiện.
“Cô… cô làm sao? Suốt ngày đi ra đường mãi chẳng chịu về, về đến ký túc xá cũng là buổi đêm hôm, không phải vì tôi lo cho anh Thừa Tuyên xử lý rắc rối của cô vất vả…”
Chưa kịp nói hết câu, Bạch Ly lại hoảng hốt khi Diệp Liên Tuyết đập tay thật mạnh xuống bàn thành một tiếng “RẦM” rõ to.
Cô ta giật thót mình, đứng trước một Diệp Liên Tuyết cực kì lạ lùng như thế này thực sự có chút sợ sệt cùng với không ngờ tới.
Chẳng phải bình thường Diệp Liên Tuyết có tức giận hay gì cũng đều cực kì lãnh đạm, toàn tỏ vẻ cao ngạo không quan tâm sự đợi hay sao? Bây giờ lại đột nhiên tức giận như thế thực sự là muốn doạ chết cô ta rồi.
Cô ta thực sự cũng chưa quên được cái tát ngày hôm ấy của Diệp Liên Tuyết thẳng xuống mặt của cô người hầu Tô Nhiễm Nhiễm kia đâu.
Thực sự chọc giận cô gái này sẽ phải trả cái giá đắt thật đấy!
Mà Diệp Liên Tuyết với mấy lời của Bạch Ly càng nghe càng chẳng lọt tai nửa chữ.
Cô ta và Quách Thừa Tuyên thực sự chính là cùng nhau lớn lên, nếu không phải anh em cùng một dòng máu thì chỉ có thể là thanh mai trúc mã mà thôi.
Bực bội nhân đôi, có lẽ cũng đã đến lúc cô phải lên tiếng thay cho Quách Thừa Tuyên dạy dỗ lại Bạch Ly để cho cô ta an phận bớt được rồi.
“Bức ảnh là do cô chụp?”
Bạch Ly nhìn mẩu giấy trước mặt mình nhất thời ngơ ngác.
Vốn chưa thể hoàn hồn kịp từ sau cú đập bàn long trời lở đất kia của Diệp Liên Tuyết, bây giờ thêm tình huống này thực sự có chút khiến cho cô ta ngốc hết cả ra.
“Ảnh gì? Cô đang nói cái gì thế?” - Bạch Ly nhìn Diệp Liên Tuyết, mặc dù vẫn tính là đang dùng giọng điệu đanh đá chua ngoa như ngày thường nhưng thực sự không dễ gì che giấu được sự run rẩy vì sợ của cô ta.
Sợ Diệp Liên Tuyết sẽ trút giận lên mình hay là sợ chuyện tốt mình làm bị bại lộ?
Diệp Liên Tuyết đối với câu trả lời này dường như không hài lòng, còn thêm chút mất kiên nhẫn, cô gõ gõ xuống mặt bàn, càng nhìn Bạch Ly đang sợ đến mức mặt lúc xanh lúc trắng.
“Cô nói cụ thế ra được không? Chụp ảnh gì cơ chứ? Tự dưng đang yên đang lành hỏi tôi chụp ảnh, bộ suốt ngày cô ở ngoài đường gây rắc rối, bực dọc nên về nhà trút giận lên tôi đó hả?”
Bạch Ly thực sự sợ Diệp Liên Tuyết sẽ động tay động chân với mình.
Thế nhưng từ lời nói của cô ta, Diệp Liên Tuyết cũng đủ thông minh để nhìn ra được cô ta không nói dối.
Chính vì ngày thường Bạch Ly không hay giữ được mồm miệng, suốt ngày lên tiếng chỉ trích cô thế nọ thế kia cho nên khi cô ta nói không biết chuyện của bức ảnh, Diệp Liên Tuyết cũng sẽ có chút tin tưởng cô ta.
Cô là kiểu người sẽ nắm bắt người khác, thế cho nên việc cô hiểu được phần nào con người của Bạch Ly cũng là chuyện không hề xa lạ gì.
Vậy nếu không phải là Bạch Ly làm, thế thì bức ảnh đấy làm sao mà Quách Thừa Tuyên có được?
Bỏ qua Bạch Ly đang đầy đề phòng nhìn mình, Diệp Liên Tuyết quay về chỗ, vẫn mang theo chút đăm chiêu suy nghĩ.
“Cô nổi khùng nổi điên gì thế? Tự dưng doạ tôi hết hồn, còn đi hỏi mấy chuyện tầm phào không đâu.
Diệp Liên Tuyết, tôi nói cho cô hay, suốt ngày bay nhảy ở ngoài đường như cô kiểu gì cũng sẽ bị học viện đuổi không sớm thì muộn, sắp tới có bài kiểm tra năng lực định kì đấy, cô liệu làm sao thì làm.”
Nhưng Diệp Liên Tuyết hơi đâu đi quan tâm mấy lời doạ dẫm trẻ con đầy nhảm nhí ấy của Bạch Ly.
Năng lực của cô ở học viện này chẳng cần phải chứng minh làm gì bởi vì để đi học ở đây, Diệp Liên Tuyết phải hạ mình, giấu đi thiên phú cùng tài năng hoặc nếu không cô sẽ ở đây với vị trí giảng viên chứ chẳng phải sinh viên đứng lớp.
Hiện tại điều mà cô trăn trở cũng chẳng phải điều đấy, mà là người đã chụp bức ảnh gửi đến cho Quách Thừa Tuyên.
Cứ cho rằng hắn có tay trong ở học viện và ký túc xá để ngày đêm sát sao theo dõi từng nhất cử nhất động của cô, thế nhưng chính vì bức ảnh chụp khá vội, không đủ xác thực như thế kia càng làm cho cô nghi ngờ.
Nếu đã là tay trong của Quách Thừa Tuyên, người đấy hẳn phải có năng lực nhiều hơn là bức ảnh chất lượng dở tệ này.
Từ nãy đến giờ, Diệp Liên Tuyết chỉ nghi ngờ mỗi một mình Bạch Ly bởi vì chỉ có một mình cô ta biết được cô ra ngoài vào buổi tối, nhưng hiện tại chính Bạch Ly cũng không biết được sự hiện diện của bức ảnh đấy, vậy người ném đá giấu tay kia là ai?
Bạch Ly vẫn cực kì dò xét, lén lén lút lút quan sát xem Diệp Liên Tuyết rốt cuộc là đang trăn trở điều gì, thế nhưng vẫn vì sợ sệt thái độ của cô vừa nãy thế cho nên cũng chẳng dám nhìn lâu..