CHƯƠNG
Hơi thở xa lạ khiến cô hết sức kháng cự, giơ tay tát thẳng về phía gương mặt điển trai của đối phương.
Chu Thâm nhanh nhẹn bắt lấy cổ tay cô, đôi mắt đen cuồn cuộn vẻ nguy hiểm.
“Cô gái, móng vuốt sắc bén lắm.”
Hứa Như cười khẩy: “Thả tôi ra!”
Cô ra sức vẫy vùng, nhưng càng giãy dụa, Chu Thâm càng siết chặt cổ tay cô.
“Tôi không thả. Hứa Như, cô đang ở trong tay tôi đấy. Tôi khuyên cô hãy ngoan ngoãn nghe lời đi.” Chu Thâm lạnh lùng nói.
Mặt Hứa Như dần tái nhợt, sợ hãi nhìn Chu Thâm. Lúc này, trên người anh ta toát ra sự lạnh lẽo vừa nguy hiểm lại vừa kinh hãi.
Cô đã thoát khỏi sự khống chế Lý Thành, nhưng hình như… lại ngã vào một ổ sói nguy hiểm hơn.
Nửa tiếng sau, Chu Thâm đưa cô đến một căn biệt thự kiểu châu Âu cổ. Nơi nào cũng được trang hoàng xa hoa, lộng lẫy.
Anh ta nắm cổ tay cô, vừa kéo vừa đẩy đưa cô vào trong.
“Chu Thâm, rốt cuộc anh muốn làm gì hả?” Hứa Như nhìn tấm lưng anh ta.
“Cô là người phụ nữ của Lý Thế Nhiên, cô thử đoán xem tôi muốn làm gì?” Chu Thâm nhếch môi, nở một nụ cười âm u.
Hứa Như chợt cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Vậy là Chu Thâm muốn nhắm vào Lý Thế Nhiên?
Trong lúc mải thất thần, cuối cùng Chu Thâm cũng buông cô ra.
Hứa Như được tự do, vô thức lùi về phía sau né tránh người đàn ông này.
Nhưng có hai vệ sĩ mặc vest đứng canh chừng ở cửa, cô không thể đi ra ngoài được.
Không lâu sau, một giúp việc nữ đi tới cung kính hỏi Hứa Như muốn ăn gì để chuẩn bị bữa tối.
“Tôi không muốn ăn gì hết.” Hứa Như lạnh lùng nói.
Người giúp việc nữ sửng sốt, có chút khó xử.
Chu Thâm vứt tàn thuốc rồi bước tới: “Sao? Định tuyệt thực à? Hứa Như, tôi cũng sẽ không ép cô ăn. Chết đói thì không gặp được Lý Thế Nhiên nữa.”
Nghe vậy, nét mặt Hứa Như tái nhợt.
“Khi nào anh mới thả tôi ra?” Cô trầm giọng hỏi.
“Trước tiên nói cho người giúp việc biết cô muốn ăn gì đã.” Giọng điệu của Chu Thâm rất cứng rắn.
Hứa Như cắn môi: “Tôi ăn gì cũng được.”
“Xem bên Nam Thành hay nấu món gì. Cứ nấu lấy vài món ăn gia đình đi.” Chu Thâm dặn dò.
Người giúp việc nữ lập tức đi chuẩn bị.
“Chừng nào anh thả tôi ra?” Hứa Như kiên nhẫn hỏi lại.
“Phải xem thái độ của cô đã. Nếu cô cứ cau có khiến tôi không vui thì tôi không muốn thả cô nữa.” Chu Thâm ngồi trên sô pha, hai chân vắt chéo, ánh mắt lạnh dần.
Hứa Như cười khẩy, cô như vậy có khác nào bị bắt cóc đâu, sao còn cười nổi được chứ.
Đến giờ cơm tối, quả nhiên người giúp việc đã nấu khá nhiều món ăn thường ngày ở Nam Thành. Hương vị rất ngon, nhưng Hứa Như không muốn ăn nên ăn không nhiều lắm.
Chu Thâm thì ngược lại, gần như ăn sạch một nửa bàn ăn.