CHƯƠNG
“Anh bưng đồ ăn sáng ra ngoài đi!” Hứa Như ra lệnh cho người đàn ông bên cạnh.
Lý Thế Nhiên mặt mày sảng khoái, đồng ý mọi yêu cầu của bạn gái.
Hai người ngồi cạnh nhau bên bàn ăn, trước mắt là mặt biển lăn tăn sóng gợn, cuộc sống như vậy thật sự quá thoải mái.
“Lát nữa Nhan Vinh và Hướng Hoằng sẽ tới đấy.”
“Được, Tô Khinh có tới không? Bụng cô ấy to, không tiện lắm đâu.”
“Nhan Vinh sẽ đưa cô ấy tới, giờ vẫn ngồi máy bay được.”
Hầu hết những người tham dự hôn lễ đều là bạn bè của hai người. Còn người thân, Lâm Vy không có thời gian tới, nhà họ Lâm cũng không còn ai khác nữa.
Lý Thế Nhiên đã sắp xếp để Lý Tú Tú và Tống Dự tới, những khách mời khác cũng chỉ là số bạn thân nhất ít ỏi, đếm được trên đầu ngón tay.
Hôm nay hai người không ra ngoài, muốn Lý Thế Nhiên no bụng thì đúng là… nguy hiểm.
Bởi vì ngày mai là lễ đính hôn, tối nay Hứa Như và Lý Thế Nhiên tách nhau ra, Hứa Như ở một phòng khác với Lưu Thanh.
“Đảo Như… Bác sĩ Lý đúng là giàu thật đấy. Nếu có người đàn ông nào đưa tớ tới một hòn đảo, tớ nhất định sẽ cưới anh ấy ngay lập tức.”
“Tài sản của Hướng Hoằng cũng không ít đâu.” Hứa Như nheo mắt lại.
“So ra thì vẫn không bằng Lý Thế Nhiên được. Hiện giờ, anh ấy nắm toàn quyền Lý Thị trong tay, hầu như là cả Nam Thành, không ai có giá hơn anh ấy. Lúc trước mắt cậu đúng là tinh thật.”
“Tớ cũng không biết lúc đó nhoáng cái mình lại kết hôn với một đại gia…”
Hiện giờ nghĩ lại, vẫn cảm thấy thật sự không thể tin nổi.
Ở bên một người đàn ông ưu tú về mọi mặt như Lý Thế Nhiên, cô cũng muốn trở nên ưu tú.
Rạng sáng, hai người hàn huyên tới hơn nửa đêm, tuy Hứa Như rất vui, nhưng vẫn không chịu nổi cơn buồn ngủ mà thiếp đi.
Lưu Thanh uống hơi nhiều rượu, không bao lâu cũng ngủ say.
Chợt có tiếng ầm ầm vang lên, cửa sổ sát đất đột nhiên bị đập vỡ, hai người đàn ông mặc đồ đen tiến vào, mắt Lưu Thanh bị che lại, người đàn ông rất khỏe, cô ấy hoàn toàn không giãy giụa nổi.
Khi được thả ra thì đã không thấy bóng dáng Hứa Như đâu nữa rồi.
Hoàn hồn lại, Lưu Thanh lập tức cầm lấy điện thoại, nhưng lại phát hiện điện thoại cũng bị người đàn ông vừa rồi lấy đi, muốn đi ra ngoài thông báo cho những người khác nhưng cửa đã bị khóa chặt.
Chỉ có thể chờ tới ngày mai Lý Thế Nhiên phát hiện ra.
Lưu Thanh chật vật chạy tới bên cửa sổ sát đất, chỉ nhìn thấy một con thuyền đang khuất dần về phía xa.
Mà lúc này, Lý Thế Nhiên không hề lơ là cảnh giác nhưng vẫn chậm chân hơn một chút. Nửa tiếng sau, bảo vệ vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối mới phát hiện ra điều khác thường.
Phòng của họ đều ở trên biển, muốn đưa người đi thì chỉ cần thoát bằng đường biển thôi, rất khó để phát hiện.
“Là ai?”
“Tạm thời vẫn chưa tra ra được, đã lập tức sắp xếp thuyền đuổi theo rồi ạ.” Cấp dưới báo cáo.
“Lập tức trở về Nam Thành.”
Lưu Thanh thấp thỏm, bất an, không ngừng đập cửa, hy vọng có người tình cờ đi ngang qua. Hướng Hoằng biết xảy ra chuyện, lập tức chạy tới, Lưu Thanh đã khóc tới mức hai mắt đỏ hoe rồi.