CHƯƠNG
“Thấy tôi thì bất ngờ lắm à?” Lý Hằng cười lạnh một tiếng: “Tôi tạm thời nộp tiền bảo lãnh nên được ra ngoài.”
“Muốn làm cái gì.” Hứa Như vẫn cảm thấy sợ hãi, vẫn luôn lui ra phía sau.
Nhưng mà xe taxi lại nhỏ như thế, cô căn bản không có đường lui.
“Làm gì hả? Đương nhiên là bắt cóc cô để uy hiếp Lý Thế Nhiên rồi, nếu không tôi chỉ có thể ngồi xổm trong nhà tù mà thôi.” Lý Hằng đột nhiên bóp chặt cổ của Hứa Như, sức lực không nhỏ, Hứa Như thở phì phò, sắc mặt càng ngày càng trắng…
“Lý Hằng, nếu như tôi xảy ra chuyện gì, Lý Thế Nhiên sẽ không bỏ qua cho anh đâu!” Hứa Như nhỏ giọng nói.
Mắt thấy Hứa Như gần như không thở nổi, Lý Hằng mới thả lỏng tay ra.
Lúc này, ở Lý thị.
Lý Thế Nhiên trở lại phòng làm việc, điện thoại di động thông báo có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Hứa Như, anh gọi lại, nhưng mà không có người nghe.
Lúc này, Hứa Như đã rời khỏi bệnh viện.
Mà lúc này, Cao Bân lại đến báo cáo: “Sếp Lý, chiều hôm nay Lý Hằng tạm thời được nộp tiền bảo lãnh rồi.”
Nghe vậy, sắc mặt của Lý Thế Nhiên lập tức trầm xuống.
“Lập tức tra định vị điện thoại của Hứa Như.”
Cao Bân đáp lời, bị khí tràng bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo của sếp làm cho giật nảy cả mình.
Căn cứ vào định vị của Cao Bân, Lý Thế Nhiên lái xe đến vùng ngoại ô phía tây, định vị biểu hiện điện thoại của Hứa Như đang ở trên con đường này, chỉ là chạy vài vòng nhưng không thấy người đâu.
Cả nửa ngày, Lý Thế Nhiên mới dừng chân ở trước mặt cái thùng rác.
Anh đạp ngã cái thùng rác, Lý Thế Nhiên ngồi xổm xuống, gương mặt âm trầm tìm được một cái điện thoại màu trắng.
Mở điện thoại lên, tự động mở ra một ghi chú: trước khi trời tối, tôi sẽ hẹn một mình cậu.
Hứa Như không có khả năng làm mất điện thoại của mình, trừ phi là bị người ta lấy mất.
Tức giận ném điện thoại đi, Lý Thế Nhiên từ từ bình tĩnh, anh mới nhặt lên một lần nữa.
Anh bấm điện thoại gọi cho Cao Bân: “Điều tra vị trí của Lý Hằng cho tôi.”
Nói xong, anh đi đến cục cảnh sát gần nhất, thân phận nhà họ Lý ở đó, cục trưởng tự mình ra chào đón.
Lý Thế Nhiên lạnh nhạt nói: “Tôi cần giám sát tuyến giao thông từ đường Hoài Hải đến đường Lâm Dương vào chiều nay.”
Ngồi trước máy vi tính, Lý Thế Nhiên nhìn lên màn hình, ánh mắt dừng ở thời gian bốn giờ chiều.
Bấm dừng lại, anh nhìn thấy bóng dáng của Lý Hằng và nhắm chặt biển số xe.
Lúc này, trong một khu chung cư ở phía tây ngoại ô.
Ánh sáng xung quanh rất tối, Hứa Như mở mắt ra, cô đã hôn mê từ lúc nào…
Phần gáy truyền để một cảm giác đau đớn, chắc có lẽ là Lý Hằng đã ra tay với cô.
“Ở đây như thế nào?” Một âm thanh quen thuộc vang lên ở bên cạnh, Lý Hằng đứng cách cô khoảng mấy mét.
Hứa Như đã nhớ lại trước đó xảy ra chuyện gì, lạnh lùng trả lời: “Anh điên rồi!”
Cô muốn đứng dậy, nhưng mà mới phát hiện tay chân của mình đều bị dây thừng trói lại, chân khẽ cong lại rồi lại ngã lên trên ghế sa lông.