Đám cưới của Leah và Chang Jeong Baek của Oberde đã được sắp đặt sẵn. Điều khiến nàng thất vọng chính là không ai có ý định nghe qua ý kiến của nàng, và suy nghĩ của nàng hoàn toàn không được coi trọng trong cuộc hôn nhân chính trị này. Nàng chỉ nhận tin tức mà không được phép tham gia thảo luận.
Bởi vì Chang Jeong Baek là anh hùng trung thành với Hoàng gia sao? Vậy nên hành động để Hoàng gia thể hiện lòng biết ơn sâu sắc nhất đối với ông ta chính là nàng.
Những lời lẽ ra phải an ủi Leah nhưng lại làm nàng thêm tức giận. Để ràng buộc nàng với nhiệm vụ của mình, mọi người bắt đầu thì thầm nhỏ to vào tai nàng, buộc nàng phải thực hiện sắc lệnh của Hoàng gia. Dù sao thì Chang Jeong Baek không muốn một người vợ cứ lưỡng lự!
Khi biết được sự tồn tại của mình chỉ có một mục đích duy nhất là chuẩn bị cho một cuộc mua bán có lợi, nàng cảm thấy tuyệt vọng. Và ngay khi sự đau khổ tột cùng đó rời khỏi nàng thì sự giận dữ đã thay thế nó.
Vào khoảnh khắc ánh mắt nàng lướt qua thông báo chính thức về việc kết hôn giữa nàng và Chang Jeong Baek, nàng đã đưa ra một quyết định. Nàng quyết định sẽ để lại nỗi ô nhục lâu dài cho Hoàng gia Estia, kể cả khi việc đó đồng nghĩa với cái chết không đúng lúc của nàng.
Khi nàng từ chối cam chịu số phận mà Hoàng thất đã vẽ ra cho mình, một kế hoạch tội lỗi đã được vạch ra.
Tối nay nàng sẽ qua đêm với một người lạ. Sau đó Hoàng gia sẽ bị buộc tội gả một cô dâu hư hỏng cho Chang cao quý và quyền lực.
“...”
Khi quyết định hành động như vậy, nàng nín thở trong một lúc. Đầu ngón tay nàng run rẩy dữ dội khi nỗi sợ hãi dần len lỏi… Tóc nàng dựng đứng và đôi chân run rẩy.
Tuy nhiên cảm xúc dễ tổn thương này nhanh chóng biến mất. Quyết tâm của nàng vẫn sẽ không thay đổi.
Đêm nay chính là đêm của một thiếu nữ. Leah mím chặt môi, tiếp tục bước trên con đường không có gì ngoài bóng tối và những lời lẽ tục tĩu.
Những kẻ say xỉn bước đi lảo đảo dưới những ngọn đèn treo giữa những tòa nhà cũ. Những tiếng cười khúc khích vang lên trước những câu chuyện cười tục tĩu, bẩn thỉu được nói ra với giọng điệu huyên náo.
Leah siết chặt chiếc áo choàng quanh người. Sau khi nàng cẩn thận kiểm tra từng địa điểm mà nàng đi qua, cuối cùng nàng cũng tìm được điểm đến của mình. Đó là một quán trọ tồi tàn trông như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Tay nắm cửa lạnh lẽo trong lòng bàn tay nàng khi nàng ngập ngừng mở cánh cửa ra.
Quán trọ đầy những gã say khướt. Nàng đã thu hút được một vài sự chú ý khi bước vào. Nhưng chỉ một lúc sau, những ánh mắt đổ dồn về Leah đã mất hứng thú với nàng, họ quay lại tiếp tục trò chuyện với nhau.
Trước khi đến đây, nàng đã sắp xếp mọi chuyện rồi. Người qua đêm với nàng sẽ ngồi trong góc khuất nhất của nơi này, mặc một bộ quần áo tối màu để tránh sự chú ý.
Ánh mắt nàng lướt qua mọi ngóc ngách cho đến khi không lâu sau bắt gặp người đàn ông mặc áo choàng đen ngồi trong góc khuất. Bóng tối bao phủ xung quanh anh ta, tránh xa sự ồn ào náo nhiệt. Nhìn thoáng qua trông anh ta như đang hòa vào bóng tối, hay đúng hơn là cả anh ta và bóng tối hòa vào nhau như một khối, khó mà phân biệt được.
Leah chậm rãi bước về phía người đàn ông bí ẩn. Khi đến gần, nàng gõ nhẹ lên bàn nơi anh ta đang ngồi. Ngay lúc đó, bàn tay đang cầm ly rượu cứng đơ giữa không trung…
Bàn tay anh đeo một chiếc găng tay da to đến mức chiếc ly trông như một món đồ chơi đơn thuần.
“Anh là người sẽ ở cùng tôi đêm nay đúng không?” Nàng mạnh dạn hỏi.
Một khoảnh khắc khổ sở trôi qua. Đôi môi người đàn ông chỉ hé mở khi anh ta thốt lên, “Có vẻ là vậy…”
Đó là một giọng trầm thấp và thô ráp . Leah khó khăn chớp đôi mắt. Nàng nghe nói những người đàn ông như thế này rất dịu dàng và tuấn tú.
Nhưng giọng nói vang vọng bên tai lại khác với những gì mà nàng tưởng tượng. Dù bị bất ngờ nhưng nàng nhanh chóng thoát ra khỏi suy nghĩ của mình. Dù sao thì khi mọi việc được ổn thỏa thì chuyện này sẽ sớm kết thúc.
“Theo tôi.” Người đàn ông chỉ dẫn, và nàng ngoan ngoãn gật đầu rồi đi theo. Anh ta nhanh chóng dẫn nàng đến một cầu thang dẫn lên tầng hai của tòa nhà.
Những bậc thang phát ra âm thanh cọt kẹt dưới mỗi bước chân của nàng. Sau khi đi qua một hành lang dài, họ bước vào một căn phòng ở cuối hành lang. Người đàn ông mở cửa và để nàng đi vào trước.
Điều đáng ngạc nhiên là căn phòng thuê lại là phòng tốt nhất của quán trọ. Những tấm màn lớn dày và đồ nội thất ấm cúng trông thật lãng mạn phù hợp với các cặp đôi mới cưới muốn có một đêm đầu tiên đáng nhớ. Nhưng vì đêm nay không hề có một mục đích lãng mạn nào, nên cũng thật lãng phí. Thật ra nàng đến đây với một mục đích rõ ràng.
Theo sau nàng vào phòng, người đàn ông đóng cửa và khóa lại. Âm thanh lách cách nghe như một bản án tử hình dành cho Leah.
Bây giờ đã không còn đường quay lại…
Lấy hết can đảm, nàng xoay người đối diện với người đàn ông. Nàng hít vào một hơi thật sâu.
“...!”
Cách đây không lâu, người đàn ông ngồi trong bóng tối và cúi thấp người, nhưng khi đứng dậy Leah không để ý nhiều đến chiều cao khủng của anh ta. Giờ đây khi đối diện với anh ta trong ánh sáng, sự chênh lệch giữa chiều cao của Leah chỉ đến cằm của anh ta thật khó có thể bỏ qua. Bất chấp ánh sáng mờ ảo trong phòng, nàng vẫn có thể thấy rõ bờ vai rộng và vóc dáng cường tráng của người đàn ông này.
Nàng thật sự cảm thấy xấu hổ trước sự tương phản rõ rệt của hai người khi đứng trong cùng một khung hình. Người đàn ông hẳn đã nhận thấy nên nhếch môi tạo ra một nụ cười. Anh ta ném chiếc áo choàng nặng nề bằng một tay, để lộ ra khuôn mặt.
Thứ chào đón nàng là làn da màu đồng trông khỏe mạnh, mái tóc màu nâu sẫm và đôi mắt dữ dội.
Trong bóng tối, đôi mắt vàng của anh ta vẫn trong trẻo và phát sáng, phản ánh sự hoang dã như của một con thú.
Tuy góc cạnh nhưng từng đường nét của người đàn ông lại đẹp một cách tàn bạo. Hoàn toàn bị vẻ ngoài này mê hoặc, nàng không hề nao núng nhìn chằm chằm vào anh ta.
Trái tim Leah đập rộn ràng. Nàng nhận ra cổ họng mình đã khô ran.
Người đàn ông này không phải con người.
“... Kurkan?” Nàng vô thức lẩm bẩm với chính mình. Miệng nàng hơi run rẩy khi từ cấm kỵ này được phun ra một cách bất cẩn. Làn da ngăm đen, vóc dáng to lớn và đôi mắt vàng sáng rực với con ngươi có màu đậm, đều là những đặc điểm của người Kurkan.
Anh ta nhướng mày và lạnh lùng thừa nhận.
“Đã lâu rồi mới có người gọi tôi là Kurkan. Ngày nay chúng tôi thường được gọi là những kẻ man rợ.” Người đàn ông nói, lẩm bẩm từ cuối cùng.
** Còn tiếp **