Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
trans by Lạc Đình!
Đây là lần đầu tiên Lạc Thi Nhân thấy Tiêu Bản Đan tức giận.
Nhóc ngốc ngày thường luôn vui vẻ, ngay cả khi nghe được ông xã từng theo đuổi người khác, có lẽ cũng không cùng hắn ồn ào.
Nhưng lần này nhìn thấy hắn nửa đêm muốn ra ngoài, cửa lớn còn chưa có đi đã bị tức giận mà ném đi mặt mũi.
"Đản Đản (chơi chữ, đã giải thích tên em thụ bên trên phần hay rồi nhé) ..." Lạc Thi Nhân ôm gối quay lại giường, khom người khuyên bảo, " tôi thật sự không nɠɵạı ŧìиɦ."
"Ai nɠɵạı ŧìиɦ lại đi nói mình nɠɵạı ŧìиɦ đâu." Nhóc ngốc trừng mắt liếc hắn, " anh đừng cho rằng em là tên ngốc!"
"Không phải không phải, Đản Đản của chúng ta là thông minh nhất." Lạc Thi Nhân hoàn toàn không phát hiện bản thân ở trước mặt nhóc ngốc mà kinh hãi, " em tin tưởng tôi đi."
Nhóc ngốc từ trong chăn thò ra cái đầu.
Cậu là người có chủ ý, làm cho ông xã cho dù tâm bay tận trời, dưới lòng bàn chân cũng không được đi sai nửa bước!
"Đó anh không đưa em đi cùng?" nhóc ngốc vô cùng kiên định, " chắc chắn là có tật giật mình."
"Được rồi được rồi." Lạc Thi Nhân ôm cả chăn lẫn người lên, " đi cùng tôi, đi cùng tôi, đi thôi."
Lạc Thi Nhân ôm nhóc ngốc ra garage, tự tay mở cốp xe, từ trong tủ lạnh lấy ra một cái bánh kem hoa quả béo ngậy.
"Bánh kem bơ?"
"Ừ." Lạc Thi Nhân cười, " thích không? Vốn dĩ muốn cho em một bất ngờ -- sinh nhật vui vẻ."
"Cảm ơn ông xã." Nhóc ngốc mím môi, " nhưng sinh nhật của em không phải hôm nay đâu."
Sinh nhật đột ngột như vậy.
Nhóc thông minh khó hiểu."Khi em được mẹ nhặt về, tất cả mọi chuyện đều đã quên hết rồi..." nhóc ngốc vừa nói vừa thỏa mãn ăn kem bơ, "vì vậy ngày sinh nhật trên chứng minh thư là báo bừa đó."
Cậu căn bản không nhớ được chuyện lúc trước ở viện phúc lợi, từ ngày cậu có ký ức thì đã ở viện phúc lợi cùng với người lớn trẻ nhỏ ngày ngày sống cùng nhau.
"Nhưng, bánh kem rất ngon!" nhóc ngốc vừa ăn vừa ngáp, " hơi buồn ngủ, hahaha."
Lạc Thi Nhân không thể nào cười nổi.
Hắn khi mới bắt đầu cảm thấy có chút ngượng, vốn dĩ là vì muốn cho Tiêu Bản Đan một kinh hỉ vào ngày sinh nhật, kết quả là nửa kinh nửa hỉ, nhóc ngốc hắn đưa về nhà còn đáng thương hơn hắn nghĩ một chút.
"Ông xã không vui sao." Nhóc ngốc đút cho hắn một quả dâu tây, " đây là lần đầu tiên có người đón sinh nhật với em, không quen thuộc nên mới hiểu lầm anh. Bây giờ em biết rồi, ông xã của em là người chồng tốt. Anh đừng giận em nữa nhé."
Hắn đâu có hẹp hòi đến mức vì loại chuyện này mà tức giận.
Lạc Thi Nhân bị coi là quỷ hẹp hòi thích mang thù dở khóc dở cười.
"Ông xã anh cười gì thế." Nhóc ngốc lắc tay làm nũng, "em quyết định rồi, bắt đầu từ hôm nay, hôm nay chính là sinh nhật của em! Cảm ơn sinh nhật bất ngờ của ông xã !"
Nhóc ngốc ngốc nghếch hôn xuống má ông xã, hôn đến mặt Lạc Thi Nhân đầy kem bơ.
Cậu còn cười ngốc nữa.
Ông xã tôi quá tốt, thả tim!
trúng tym các c chưa!
"Con chào ba mẹ ạ."
Hôm nay Tiêu Bản Đan cùng ông xã về nhà, còn chưa vào đến cửa đã bắt đầu vui sướng chào hỏi.
Cậu thường xuyên gọi video với ba mẹ Lạc, hiện tại gặp người thật cũng rất thân thiết, vui vui vẻ vẻ kéo đi nói chuyện nhà.
Ngược lại Lạc Thi Nhân có vẻ giống người ngoài hơn, lúng ta lúng túng đứng ở bên cạnh không nói chuyện.
Lạc phu nhân rất thích người con dâu được con trai đào về này, kéo người đi xem album ảnh.
Nhóc ngốc rất vui, hân hoan cùng mẹ đi xem ảnh khi còn nhỏ của ông xã.
"Hồi nhỏ ông xã thật đáng yêu!"
Nhóc ngốc cầm ảnh cười tươi như hoa.
Hồi nhỏ Lạc Thi Nhân quả thật rất đáng yêu, đầu tròn mắt to, khí chất thì như chú hổ con vậy. Nhóc ngốc nhìn không thể dời mắt, hận không thể chui vào bức ảnh mà véo cái khuôn mặt thịt đó.
" Đây là ảnh chụp A Nhân ba tuổi đi nhà trẻ, đây là ảnh A Nhân bốn tuổi học lớp chồi..." Lạc phu nhân rất thích ghi lại từng khoảnh khắc lớn khôn của con trai, nhóc ngốc cũng như xuyên qua bức ảnh nhìn thấy chồng nhỏ đáng yêu vậy ."
Mỗi một bức ảnh cậu đều nhìn cẩn thận tỉ mỉ, nhưng phát hiện sau tám tuổi thế mà lại bị đứt đoạn rồi.
" Ông xã chín tuổi đâu ạ?"
Nhóc ngốc một mặt hoài nghi, sắc mặt lạc phu nhân hơi trắng, phu nhân omega thanh nhã hòa hoãn lại cảm xúc, mới cười khổ nói.
"Năm chín tuổi..." Lạc phu nhân tiết lộ vết sẹo mà gia đình họ che giấu, " A Nhân bị người ta bắt đi."
Suýt chút nữa đã không thể về nhà.Xã hội ngày nay, phổ biến sống thọ quá tuổi, độ tuổi kết hôn cũng kéo dài ba mẹ Lạc Thi Nhân là thanh mai trúc mã, tuổi thuận lợi thành người một nhà, ban đầu luôn hưởng thụ thế giới hai người, đến năm hơn tuổi mới muốn có con, đó là Lạc Thi Nhân.
Vì Lạc gia gia nghiệp lớn, dẫn đến rắc rối, dù cho có ngàn phòng vạn tránh vẫn bị người ta mơ ước.
Có người mua chuộc người làm cơm trong nhà, đem Lạc Thi Nhân trên đường tan học bắt đi.
Từ khi xảy ra chuyện cuối cùng vất vả lắm mới tìm được Lạc Thi Nhân mình đầy thương tích, đã qua tròn ba tháng , khi phát hiện Lạc Thi Nhân, hắn đang ôm một tấm gỗ vỡ ngâm trong nước biển lạnh thấu xương khổ sở kiên trì, hắn bị bỏ thuốc, thị lực, thích lực đều gần như về không, hoàn toàn dựa vào nghị lực để chống đỡ.
"Sau đó trị liệu khoảng hai năm , A Nhân mới miễn cưỡng không bị mất ngủ hằng đêm, nhưng nhiều năm như vậy, vừa nghĩ đến chuyện này, người làm mẹ như ta lại vẫn đau lòng không chịu nổi."
Nhóc ngốc ngoan ngoãn lau nước mắt cho mẹ, buổi tối trên đường về nhà, cậu đột nhiên ôm lấy bờ vai rộng lớn của Lạc Thi Nhân.
Đầu của cậu rất nhỏ, giống như đem bản thân nhét vào lòng đối phương.
"Ông xã anh thật đáng thương mà."
Nhóc ngốc đau lòng.
Từ khi biết được hồi nhỏ Lạc Thi Nhân đã phải trải qua chuyện dọa người như vậy, nhóc ngốc phải mất một thời gian dài mới bình thường trở lại.
Hiện tại cậu nhìn Lạc Thi Nhân như nhìn thấy người làm từ đậu phụ vậy, chạm cũng không dám dùng sức, sợ vỗ mạnh làm người đau.
"Tôi thật sự..." Lạc Thi Nhân nhìn nhóc ngốc ân cần đắp chăn cho mình đỡ trán nói, " tôi không có yếu ớt như em nghĩ, chuyện lúc đó hiện tại nghĩ tới không có ám ảnh gì cả, đều đã là quá khứ rồi."
Mặc dù hai năm đầu thật sự tạo cho hắn ảnh hưởng tiêu cực, nhưng tuổi tác càng tăng, tâm trí cũng thành thục, Lạc Thi Nhân đã không còn đem chuyện năm đó coi là chuyện vừa nhắc đến liền chạm đến đau xót, đến nay nhìn thấy bộ dạng Tiêu Bản Đan cẩn thận liền dở khóc dở cười.
Nhưng nhóc ngốc vẫn còn rất để ý, cậu cuốn chăn cho ông xã , sau đó bộ dạng như dỗ dành trẻ con sờ sau ót hắn.
"Anh nói cái người mà anh thích lúc trước, là người khi đó cứu anh sao?"
"Đúng." Nhắc đến ân nhân cứu mạng, ánh mắt Lạc Thi Nhân đầy cảm kích, "khi đó là y cứu tôi một mạng..."
"Anh còn giữ liên lạc với y không?" nhóc ngốc khẩn trương hỏi ra tiếng.
Lạc Thi Nhân không trả lời, liền nghe thấy nửa câu sau gấp gáp của nhóc ngốc.
"Em muốn trực tiếp cảm ơn y!"
Nhóc ngốc ở trong lòng ông xã chắp tay.
Thành thật cảm ơn! Nếu không cậu chính là góa phụ rồi.
Quá dọa người!