giờ tối, cuối cùng cũng tan sở, Đông Phương Mặc bước ra khỏi phòng làm việc, hôm nay anh họp cổ đông suốt một buổi chiều, buổi tối lại tăng ca để thu xếp công việc trong mấy ngày qua.
Nhóm thư ký bên ngoài làm thêm giờ cũng than thở, từ khi Đông Phương Mặc về tiếp quản tập đoàn Đông Phương, ngày nào cũng tăng ca đến tận giờ tối, có khi đến nửa đêm.
Đông Phương Mặc đang phát điên, nhân viên của anh cũng sắp kiệt sức, họ cảm thấy nếu cứ tiếp tục làm thêm giờ như thế này, có lẽ họ sẽ tổn thọ vài năm mất.
Đông Phương Mặc bước ra khỏi văn phòng, liếc nhìn đám thư ký đã có đôi mắt gấu trúc, nhẹ nhàng nói: "Chờ khoảng thời gian này ổn đi, đương nhiên, mọi người cũng nên cầu nguyện cho Tập đoàn Đông Phương tiếp tục tồn tại, nếu chúng ta cũng không thể sống sót mà phải thiếp tục thức trắng đêm.
"Thư ký không ngừng suy nghũ, thật ra họ rất nhớ Đông Phương Tuấn, bởi vì Đông Phương Tuấn rất ít khi làm thêm giờ, hơn nữa cậu ấy vừa dịu dàng vừa ân cần với người khác, không giống như Đông Phương Mặc luôn bày ra vẻ mặt lạnh lùng.
Nhưng họ cũng thừa nhận làm việc với Đông Phương Tuấn không hiệu quả, vậy nên Tập đoàn Đông Phương mới sa sút, sự nhiệt tình khi làm việc với Đông Phương Mặc cũng cao hơn rất nhiều.
Đông Phương Mặc cũng không có tâm trạng tìm hiểu suy nghĩ trong lòng của những thư ký này, anh chỉ lo việc riêng của mình, tiếp quản tập đoàn Đông Phương bây giờ khiến cho anh vô cùng bị động.
“Chuyện gì vậy?” Vừa lên xe dưới tầng hầm anh lập tức hỏi A Hạo.
“Lễ đính hôn ngày mai đã chuẩn bị xong,” A Hạo thành thật báo cáo: “Hơn nữa, hôm nay Phương Kim Hâm đã đến Tân Hải, buổi trưa Phương Tử Ngưng cũng đã đến sân bay đón ông ta.
”Đông Phương Mặc gật đầu, tỏ ý đã biết, còn định hỏi thêm câu nữa thì xe đã chạy đến cổng tập đoàn Đông Phương, Phương Tử Ngưng nhìn anh cười.
Anh sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng đẩy cửa xe bước xuống, rồi vươn tay khẽ nhéo mũi cô ta, sau đó thì thào nói: "Tử Ngưng, đã khuya rồi mà em vẫn chưa ngủ, em muốn ngày mai trở thành cô dâu có đôi mắt gấu trúc sao?"“Anh không cảm thấy có lỗi với em sao?” Phương Tử Ngưng đưa hộp cách nhiệt mà cô ta mang theo, thì thầm nói, “A Mặc, ngày nào ạn cũng làm thêm giờ, gần đây em thấy anh ốm đi nhiều, đây là điều mà em có thể làm cho anh lúc này, buổi chiều em có hần canh rùa, anh uống chút cho ấm bụng.
"Đông Phương Mặc gật đầu, sau đó nhận lấy, vươn tay đi về phía xe, sau đó nói nhỏ: "Sau này đừng đợi anh vào lúc này, một cô gái đứng ở bên đường rất nguy hiểm, em mà có chuyện gì không phải anh sẽ rất lo lắng hay sao?""Em biết rồi," Phương Tử Ngưng nũng nịu trả lời rồi bước lên xe với Đông Phương Mặc, sau đó thúc giục anh: "A Mặc, mau uống canh đi, nếu nguội sẽ không ngon đâu.
""Ừ," Đông Phương Mặc đáp, mở hộp cơm cách nhiệt, Phương Tử Ngưng tự tay múc súp cho anh, nhẹ giọng hỏi: "Ăn ngon không?""Ngon lắm", Đông Phương Mặc vừa uống canh vừa đáp lại, đồng thời khen ngợi Phương Tử Ngưng: "Anh nhớ em từng nói không thích vào bếp nhất, vậy sao em lại muốn học nấu súp vậy?"Phương Tử Ngưng sửng sốt, sau đó đỏ mặt, ngượng ngùng đáp: "Đều không phải là do anh sao, Trung Quốc có một câu nói muốn lấy lòng nam nhân, trước tiên phải lấy lòng dạ dày của anh ta trước, em có thể không vào bếp được sao?"Đông Phương Mặc sửng sốt một chút, sau đó đưa tay xoa đầu cô ta, nói lời xin lỗi: "Tủe Ngưng, em nghĩ nhiều quá rồi, thật ra chỉ cần là em, có thể nấu canh hay không cũng không quan trọng, quan trọng là anh muốn em, em là của anh, trong lòng anh Tử Ngưng là người phụ nữ đầu tiên Đông Phương Mặc yêu.
".