Cuộc sống của Nhan Như dường như bình lặng trở lại ngay lập tức, mỗi buổi sáng, Tiểu Mao Vũ đều được chú Liễu chở đến trường mẫu giáo, mỗi buổi tối, chú Liễu lại lái xe đến trường để đón Tiểu Mao Vũ.
Cô ở Mai Uyển vẽ tranh rất thoải mái, thỉnh thoảng ra ngoài mua vài thứ, chẳng hạn như nguyên liệu vẽ tranh, không phải là cô không được phép ra ngoài, mà là chú Liễu phải lái xe đưa cô đến đó.
Bà nội Đông Phương Vân Hà không nói hạn chế tự do của cô, Đông Phương Mặc cũng không nói trước mặt Đông Phương Vân Hà là sẽ bỏ tù cô, mà thay vào đó, cô sẽ sống ở Mai Uyển, anh cho Tiểu Mao Vũ đi mẫu giáo, anh nói cô có thể ra ngoài bất cứ lúc nào.
Nhìn bề ngoài thì cô có vẻ tự do khi ở Nhất Thốn Mặc, nhưng thực tế không phải vậy, bởi vì bất cứ bước đi nào của cô, nhất cử nhất động đều có người theo dõi, nếu cô muốn cùng Tiểu Mao Vũ trốn thoát thì cũng chỉ là suy nghũ viễn vong.
Ác ma Đông Phương Mặc không cho cô tự do thực sự, cái gọi là tự do chỉ là thay đổi cánh cửa nhà tù từ hữu hình thành vô hình.
Sau khi cô chuyển đến Mai Uyển, mười ngày trôi qua trong nháy mắt, Đông Phương Mặc chưa từng đến, A Mẫn, người mang đồ ăn cho cô, nói với cô có lẽ Đông Phương Mặc đã chấp nhận quay lại tập đoàn Đông Phương lần nữa, vậy nên thời gian này anh rất bận, thường đi sớm về muồn, ngày nào cô Phương Tử Ngưng cũng đi cùng anh đến tập đoàn Đông Phương.
Chuyện này không có gì lạ, Nhan Như đã nghe Đông Phương Vân Hà nói ba của Phương Tử Ngưng muốn đầu tư tỷ NDT vào tập đoàn Đông Phương, nên việc Phương Tử Ngưng cùng Đông Phương Mặc đến tập đoàn Đông Phương là chuyện bình thường.
Đông Phương Vân Hà rất thích Tiểu Mao Vũ, mỗi buổi chiều khi Tiểu Mao Vũ đi học về, bé sẽ đến Mặc Viên chơi với Đông Phương Vân Hà một lúc, chuyện này khiến Đông Phương Vân Hà rất vui.
"Bà cố đó rất dễ thương", Tiểu Mao Vũ luôn nói với Nhan Như: "Bà ấy cũng rất thích Vũ Vũ, nhưng bà luôn thở dài nói đáng tiếc Vũ Vũ không phải là con trai, có lẽ khi kẻ nói dối Đông Phương Mặc và cô Phương sinh con trai thì bà cố sẽ không thích Vũ Vũ nữa."
Vũ Vũ có chút bực bội, sau đó bé ngơ ngác hỏi Nhan Như: "Mẹ ơi, nếu kẻ nói dối thật sự muốn cưới cô Phương đó, mẹ có vui không?"
Nhan Như theo bản năng sững sờ, trong lòng cô lập tức nhíu lại, vì cô không ngờ Tiểu Mao Vũ lại hỏi cô một câu như vậy.
Không vui đương nhiên sẽ không vui, dù sao ác ma Đông Phương Mặc vẫn luôn là người đàn ông cỉa cô, trêи đời này có người phụ nữ nào có thể vui vẻ khi người đàn ông của mình ở bên người phụ nữkhác?
Nhưng cô sẽ không nói những lời này với Tiểu Mao Vũ, những gì cô nói với Tiểu Mao Vũ đại loại là như thế này: "Đó là chuyện giữa chú ấy và cô Phương, nó không liên quan gì đến chúng ta, mẹ cũng không có thời gian rảnh rỗi đâu là đi quan tâm đến kẻ nói dối đó, đúng không?"
Sau khi Nhan Như nói xong câu này, cô mới nhận ra mình thật sự bị Tiểu Mao Vũ làm ảnh hưởng, bây giờ nói đến Đông Phương Mặc, cô cũng bị gọi anh là kẻ nói dối, kẻ nói dối.
“Nhưng mà, con không thích những kẻ nói dối cưới cô Phương,” Tiểu Mao Vũ chống cằm bằng cả hai tay, ngồi trêи ban công tầng hai của Mai Uyển, nhìn những ngọn núi xanh mát đằng xa.
Nhan Như giật mình, sau đó khẽ hỏi:" Tại sao con lại không muốn kẻ nói dối và cô Phương kết hôn?"