Nhan Như theo bản năng sửng sốt, nhưng trong lòng lập tức quay cuồng, không biết nên nói thế nào cho phải, nói phải, sau đó thừa nhận cô là Tịch Mộ Như chứ không phải Tịch Mộ Tuyết, sau đó anh có tiếp tục bắt cô thực hiện nhiệm vụ tình nhân của mình không?
Nói không phải, vậy liệu anh có sử dụng những phương pháp tiên tiến nhất để làm xét nghiệm quan hệ cha con DNA không? Sau khi xét nghiệm quan hệ cha con được thực hiện, rồi kết quả được công bố, vậy cô vẫn phải đối mặt với chuyện khôi phuck lại thân phận của mình là Tịch Mộ Như.
Ngay khi Nhan Như còn đang do dự thì có tiếng gõ cửa, sau đó giọng nói có chút lo lắng của A Mặc: "A Mộ, bà nội đã về rồi, bà ấy đã vào cổng rồi, mau xuống gặp."
Đông Phương Mặc lấy tay đập vào đầu mấy cái, sau đó phản ứng nhanh, bước ra cửa nói với Nhan Như sau lưng: "Sau khi suy nghĩ rõ ràng thì nói cho tôi biết, tốt nhất là em đừng nói dối, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Đông Phương Mặc bỏ lại câu nói này, lập tức vội vàng bước xuống lầu, bởi vì bà nội là em gái của ông nội anh, từng là một trong những cổ đông lớn nhất của tập đoàn Đông Phương, sau đó, bà đã đưa cổ phần cho cha mình, chính là ông cố của anh.
Bà nội Đông Phương Vân Hà là em gái út của ông nội Đông Phương Mặc, bà năm nay đã tuổi, mười năm trước, ba mẹ của Đông Phương Mặc chết trêи biển vì quá đau buồn nên họ không trở về Trung Quốc.
Trong nháy mắt, mười năm đã trôi qua, mười năm qua, Đông Phương Vân Hà sống ở Hawaii của Hoa Kỳ, bà chưa từng nói sẽ trở về Trung Quốc, không ngờ lần này bà lại quay về, thậm chí còn không gọi cho Đông Phương Mặc trước khi quay về.
Khi Đông Phương Mặc vừa xuống cầu thang, bà anh đã bước vào sảnh Mặc Viên, theo sau bà lại có một nhóm người, chẳng hạn như dì Đông Phương Mặc, em ba Đông Phương Tuấn, và—
Ngoài ra còn có một người phụ nữ trưởng thành xinh đẹp, người mà anh nghĩ anh sẽ không bao giờ gặp lại trong đời, cũng là người mà anh đã chôn chặt trong góc sâu nhất của trái tim mình-Phương Tử Ngưng!
Phương Tử Ngưng, cô gái mà anh gặp khi lần đầu tiên anh đến Hoa Kỳ để học tại trường Harvard, người con gái có nụ cười điềm đạm mà xinh đẹp, người con gái đã yêu anh hai năm nhưng cuối cùng lại đề nghị chia tay với anh.
Anh không biết cô ta đến đây bằng cách nào, huống chi là đến nhà anh bằng cách nào, hay cô ta đến đây với tư cách gì?
"A Mặc, cái đứa ngốc này vẫn chưa nhận ra ta?" Đông Phương Vân Hà nhìn thấy Đông Phương Mặc ở trêи bậc thang cuối cùng, không khỏi gọi anh.
“Ôi, bà nội,” Đông Phương Mặc tỉnh táo trở lại, bình tĩnh đi về phía Đông Phương Vân Hà, rồi gật đầu nhẹ với Đông Phương Mai Và Đông Phương Tuấn, coi như một lời chào.
"Bà nội à, bà ở Hawaii đủ rồi sao? Sao bà lại ở đây nghĩ đến việc về nhà vậy?" Đông Phương Mặc vội vàng đi tới mời Đông Phương Vân Hà ngồi xuống, sau đó ra lệnh cho A Mẫn và Liễu mẫu nhanh chóng pha trà.
“Ta đang sống ở Hawaii, nhưng ta cũng đã rời xa Tân Hải mười năm rồi?” Đông Phương Vân Hà nhìn Đông Phương Mặc thở dài, “Sau mười năm xa nhà khiến ta rất nhớ, nhất là Tết Nguyên Đán nên ta đã sắp xếp quay về đây, đồng thời giám sát cuộc sống hôn nhân của cháu, năm nay cháu đã tuổi, cháu còn không định kết hôn, bộ cháu định sống một mình cả đời sao?"
Đông Phương Mặc sửng sốt, ánh mắt quét qua mặt Đông Phương Mai, sau đó giễu cợt nói: "Bà ơi, bà đừng lo lắng quá, tất cả sẽ ổn thôi, đúng không?"