“A Tuấn nói nó không muốn làm chủ tịch tập đoàn Đông Phương?” Đông Phương Anh Vũ cau mày nhìn Đông Phương Mai, giọng hơi già trầm thấp hỏi: “Tại sao?
"A Tuấn quá tốt bụng," Đông Phương Mai nhẹ nhàng thở dài: "Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, năm năm sau, nó vẫn không thể tàn nhẫn hay độc ác, cho nên bây giờ nó vẫn suy nghĩ cho Đông Phương, hắn ta từng đối xử tốt với nó nên nó cảm thấy vô cùng có lỗi với hắn mà cảm thấy mình không có tư cách làm chủ tịch tập đoàn Đông Phương”.
“Đây là bởi vì nó đã bị chúng ta che chở quá nhiều”, Đông Phương Anh Vũ hừ lạnh: “Sở dĩ Đông Phương Mặc có thể tàn nhẫn và độc ác như vậy là bởi vì ba mẹ nó mất sớm, mới tuổi đã tiếp quản tập đoàn, mà tập đoàn Đông Phương lúc đó là một nơi đẫm máu, đó là lý do tại sao nó trở thành một người như ngày hôm nay”.
“Vậy thì ý anh là gì” Đông Phương Mai ngập ngừng nhìn Đông Phương Anh Vũ, trong lòng bà đã đoán được điều gì đó.
“Đương nhiên, chính là cô lập tình cảm của nó với Đông Phương Mặc, để nó hoàn toàn hận Đông Phương Mặc.” Đông Phương Anh Vũ nắm chặt hai tay, trong đôi mắt đen lóe lên tia sáng lạnh lẽo đến đáng sợ.
“Cô lập?” Đông Phương Mai lắc đầu, sau đó vô cùng đau lòng nói: “Bây giờ Đông Phương Mặc không còn coi nó là em trai nữa, nhưng nó vẫn coi Đông Phương Mặc là anh trai của mình, nó cảm thấy có lỗi với hắn vì đã mua Nhan Như từ Lãnh Lôi Đình, ban đầu..."
"Chỉ cần bắt đầu từ Nhan Như," Đông Phương Anh Vũ nhanh chóng cướp lời của Đông Phương Mai, rồi nói nhỏ: "Nhan Như là Tịch Mộ Như trước đây, tôi nghĩ A Tuấn đã nhận ra điều này, tất nhiên Đông Phương Mặc cũng đã nhận ra, nhiều năm trước, khi Tịch Mộ Như kết hôn với Đông Phương gia, tôi nhớ thời điểm đó A Tuấn đã rất quan tâm đến Tịch Mộ Như."
"Khi đó, tình yêu lần đầu tiên của A Tuấn bắt đầu, có lẽ nó thích Tịch Mộ Như xấu xí đó", Đông Phương Mai nhanh chóng tiếp thu lời nói của Đông Phương Vũ. "Nhưng tiếc là Nhan Như không còn là Tịch Mộ Như, mà A Tuấn cũng đã có một vị hôn thê."
“Chuyện này không thành vấn đề,” Đông Phương Anh Vũ lại cắt đứt lời của Đông Phương Mai, sau đó khóe miệng nở nụ cười đầy âm mưu: “Là một người đàn ông, cho dù đó là người đàn ông nào, thì điều khó quên nhất chính là người phụ nữ mình yêu đầu tiên, cho dù đó là Đông Phương Mặc hay A Tuấn."
Sau khi nghe những lời của Đông Phương Nah Vũ, Đông Phương Mai theo bản năng cau mày, một lúc lâu sau mới hỏi: "Anh thực sự cho rằng biện pháp này sẽ có hiệu quả sao?"
“Tất nhiên là có hiệu quả,” Đông Phương Anh Vũ chắc chắn nói: “Tôi vốn dĩ muốn đợi một thời gian nữa mới sử dụng đến nó, vì tôi muốn gặp Rodger của DFM trước, nhưng bây giờ tập đoàn Đông Phương đã không thể vượt qua giai đoạn khó khăn này, nên tôi chỉ có thể sử dụng nó trước."
Đông Phương Mai gật đầu sau khi nghe kế hoạch của Đông Phương Anh Vũ, rồi nhìn Đông Phương Anh Vũ hỏi, "Vậy thì khi nào tôi mới có thể nói với A Tuấn rằng anh là ba của thằng bé, khi nào thì hai chúng ta mới đường đường chính chính ở bên nhau?"
Một tia sáng quỷ quyệt lóe lên trong mắt Đông Phương Anh Vũ, nhưng tốc độ quá nhanh nên Đông Phương Mai hoàn toàn không chú ý đến, chỉ nghe loáng thoáng câu nói: “Bây giờ tập đoàn Đông Phương đang gặp khó khăn, nói cho A Tuấm nghe chuyện này chắc chắn nó sẽ cảm thấy ghê tởm, hơn nữa, thân phận hiện tại của tôi vẫn là của anh họ em, A Tuấn nhất định sẽ không thể chấp nhận, huống chi là đồng ý để tôi và em đường đường chính chính bên nhau."