Đạo Kỳ Huyền do dự một lúc, khi có thông báo từ điện thoại, anh xem qua, sau đó nhìn Nhan Như và Tiểu Mao Vũ, sau đó nhìn về Nhất Thốn Mặc được bảo vệ nghiêm ngặt, anh biết mang Tiểu Mao Vũ đi lúc này là không thể.
Thấy vậy anh nháy mắt với Nhan Như, rồi nhàn nhạt nói: "Nếu Đông Phương thiếu gia muốn giữ mẹ con em ở đây một thời gian, thì cô sống ở đây trước, đừng phụ lòng tốt của anh ấy."
Sau khi nghe những gì Đạo Kỳ Huyền nói, Nhan Như lập tức biết đêm nay anh không thể đưa hai mẹ con cô đi, Đạo Kỳ Huyền cũng đã phá bỏ lời thề của anh vì hai mẹ con cô, nên cô không còn gì để nói nữa.
Cô ngoan ngoãn ôm Tiểu Mao Vũ bước xuống xe, sau đó gật đầu với Đạo Kỳ Huyền, nhẹ nhàng nói: “Anh về nhớ giữ sức khỏe, đừng lo cho em và Tiểu Mao Vũ quá."
Rõ ràng chỉ là giả vờ quan tâm, nhưng không hiểu sao lúc nói ra lời này lại có một loại buồn bực dân lên trong lòng, nhất là Tiểu Mao Vũ, con bé trực tiếp nhào vào trong vòng tay của Đạo Kỳ Huyền.
"Ba ba, con không muốn rời khỏi ba," Tiểu Mao Vũ khóc nức nở: "Con muốn ở cùng với ba, con không muốn sống chung với kẻ nói dối đó đâu."
Đông Phương Mặc nhìn cảnh chia ly này, trong lòng vô cùng khó chịu, không khỏi hét lên một tiếng: "Còn không mau đi? Cậu muốn tôi cho người tới sao?"
Đạo Kỳ Huyền nhìn Đông Phương Mặc, thật ra anh không cần phải rời đi bởi vì anh vốn là người Đông Phương gia, nhưng anh biết đây không phải là lúc anh anh trở về với thân phận Đông Phương Vũ.
Anh gật đầu, đặt Tiểu Mao Vũ lại vào trong vòng tay của Nhan Như, lạnh lùng liếc nhìn Đông Phương Mặc nói: "Nếu hai mẹ con cô ấy có chuyện gì, đừng trách tôi độc ác với anh..."
Đạo Kỳ Huyền nói xong lời này, lập tức lên xe nhanh chóng lái đi, lúc này mới anh mới hối hận vì quá tự cao tự đại mà vênh váo rời đi.
Nếu anh đi vào bằng lối đi bí ẩn mà chỉ mình anh biết, rất có thể anh đã lặng lẽ trèo ra khỏi lối đi đó cùng với Nhan Như và Tiêir Mao Vũ.
"Chúng ta thực sự bỏ lại Nhan Như và Tiểu Mao Vũ sao?" Park Jisun hơi buồn bã hỏi, trước khi Đạo Kỳ Huyền trả lời, cô ấy đã nói thêm: "Nếu không có Tiểu Mao Vũ, tôi sẽ cảm thấy cuộc sống này rất nhàm chán, tôi rất nhớ Tiểu Mao Vũ."
"Tôi cũng nhớ Tiểu Mao Vũ," Park Yongjun tiếp lời, rồi thốt lên, "Tiểu Mao Vũ đâu chỉ là con của một mình Nhan Như đúng không? Con bé rõ ràng là con của bốn người chúng ta!"
"Cắt, nếu anh ta thích thì cứ đưa cho anh ta? Năm năm qua, anh ta có làm gì được cho Tiểu Mao Vũ không?" Park Jisun khinh thường cắt đứt, sau đó tức giận nói: "Nhưng ác ma Đông Phương Mặc không xứng vó con của chúng ta!"
"Đúng vậy," Park Yongjun đồng ý với em gái, sau đó nhanh chóng nói thêm: "Vậy nên chúng ta không thể để Nhan Như và Tiểu Mao Vũ ở lại mà một mình bỏ đi, chúng ta phải tìm cách cứu hai mẹ con cô ấy."
Sau khi nghe những lời của hai anh em họ, Đạo Kỳ Huyền toát cả mồ hôi, cứu sao? Chẳng lẽ trong mắt của Park Yongjun và Park Jisun, Nhất Thốn Mặc của Đông Phương Mặc lại là nơi mang lại nguy hiểm cho Nhan Như và Tiểu Mao Vũ sao?