Trong khách sạn sao lớn nhất nước Z, Lệ Tư Ý đang ngồi ưu nhã tắm nắng bên dưới hồ bơi. Cô ta vẫn chưa biết tin Vũ Minh Nguyệt mang thai, nên tâm trạng lúc này vẫn đang rất tốt, trong thời gian chờ đợi nghĩ ra kế hoạch tiếp theo xử lý Vũ Minh Nguyệt, cô ta vẫn rất nhàn nhã mà hưởng thụ.
Đang đắm mình trong ánh nắng mùa thu nhẹ dịu, thì chuông điện thoại của cô ta reo lên, Lệ Tư Ý đưa tay cầm lấy điện thoại nghe máy.
" Lệ tiểu thư, Vũ Minh Nguyệt kia mang thai rồi! Cô ta hiện giờ đã trở về nhà lớn, để phu nhân dễ bề mà chăm sóc!" Người đàn ông bên kia nhanh chóng nói, trước khi Lệ Tư Ý kịp lên tiếng.
" Cái gì? Con ả đê tiện đó mang thai rồi!" Lệ Tư Ý hai mắt mở to hết mức, cô ta chưa tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Chỉ trong thời gian ngắn mà Vũ Minh Nguyệt đã mang thai rồi, cô ta thật là đã khinh địch quá rồi.
" Đúng vậy! Hôm qua bác sĩ vừa đến kiểm tra cho cô ta, tôi phải cố gắng lắm mới moi được thông tin này!" Người đàn ông kia đáp.
" Khốn kiếp, khốn kiếp thật mà! Con tiện nhân đó, thật không thể tin nổi!" Cô ta vò đầu bứt tóc, cả người như muốn phát hỏa lên vậy.
" Lệ tiểu thư, tôi xin phép ngắt máy đây!" Biết Lệ Tư Ý đang chuẩn bị phát điên, tên theo dõi nhanh chóng cúp máy.
Cô ta tức giận ném thẳng điện thoại xuống hồ bơi, mặt mày cơ hồ như muốn hóa thành quỷ dữ." Chỉ có tao mới xứng đáng bên cạnh anh ấy, xứng đáng mang thai con của anh ấy! Vũ Minh Nguyệt, mày thì tính là thứ gì hả? Con khốn!" Cô ta không ngừng mắng mỏ trù dập Vũ Minh Nguyệt, cô ta có lẽ đã phát bệnh mất rồi.
Lệ Tư Ý ánh mắt nhìn xa xăm, trông thấy con chim non đang bị rơi khỏi tổ, cô ta thở mạnh đứng lên, chậm rãi đi đến chỗ chim non đang chật vật. Nhìn con chim nhỏ đáng yêu, Lệ Tư Ý lại nghĩ ngay đến Vũ Minh Nguyệt, cô ta tàn nhẫn lấy chân giẫm mạnh, khiến chim non chết tươi.
" Vũ Minh Nguyệt, kết cục của mày sẽ giống con chim ngu ngốc này! Cứ chờ ở đó đi, tao sẽ khiến mày và đứa tạp chủng trong bụng mày biến mất khỏi thế giới này!" Cô ta hả hê nhìn con chim đã chết nằm trên vũng máu, nghiến răng gằn từng chữ một.
Lệ Tư Ý tâm trạng lúc này vô cùng tồi tệ, cô ta không còn muốn tắm nắng nữa rồi. Bây giờ cô ta cần một kế hoạch gấp rút, quyết tâm không để cho Vũ Minh Nguyệt sinh con.
Trên một hòn đảo nhỏ, với những rừng cây rộng lớn, và bãi biển rì rào xanh thẳm, người dân sống thô sơ và giản dị. Nơi này tuy không phồn hoa như thành phố, nhưng ở đây rất thanh bình, người dân thì hiền lành tốt bụng. Bên trong một túp lều cũ kỹ, có một người đàn ông đang nằm bất động trên giường, trên người chằng chịt vết thương lớn nhỏ, đầu cũng quấn một dải băng trắng toát.
Không phải ai xa lạ, hắn ta chính là Lưu Phi Phàm, ông trời có vẻ ưu ái cho hắn, khi bị đám côn đồ cột đá dìm xuống biển, mà hắn vẫn có thể sống sót. Nhớ lại một tuần trước, một ngư dân sau khi ra khơi đánh bắt cá, đã nhìn thấy Lưu Phi Phàm đang nổi trên mặt nước. Vốn bản tính lương thiện, ông ấy đã ra tay cứu giúp hắn lên bờ, còn tận tình chăm sóc hắn suốt thời gian qua.
Đến nay đã hơn một tuần, nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại, vết thương trên đầu hắn quá nặng, bởi vì bị sóng đánh đập đầu vào đá ngầm. Bên ngoài, một cô gái trẻ bước vào, trên người là bộ trang phục đơn giản đã cũ mèm, gương mặt cũng không quá xinh đẹp.
Cô ta đi đến chỗ Lưu Phi Phàm, cẩn thận xử lý vết thương trên người hắn. Từ lúc hắn bị thương đến giờ, chỉ có cô ta và ba của mình thay phiên chăm sóc. Cô ta dùng khăn ấm lau tay cho hắn, lúc này bỗng nhiên bàn tay hắn cử động.
" Anh ta vừa mới cử động sao? Này, anh có nghe tôi nói không?" Cô gái trẻ lên tiếng hỏi, khi thấy tay hắn động đậy.
Lưu Phi Phàm từ từ mở mắt ra, hắn nhíu mày vì đầu vẫn còn đau, rồi mới di chuyển tầm mắt quan sát mọi thứ xung quanh. Đầu óc hắn trở nên mơ hồ, hắn không nhớ gì cả, cũng không biết bản thân mình là ai. Nhìn thấy cô gái ngồi bên cạnh đang gọi mình, hắn mới khó khăn mấp máy môi hỏi." Cô...cô là ai? Đây là đâu, tại sao tôi lại ở đây?"
" Tôi tên là Tần Y Y! Là con gái của người đã cứu anh về đây! Anh tỉnh lại thì tốt rồi, anh đã hôn mê hơn một tuần! Anh tên gì? Nhà anh ở đâu? Để tôi nói với ba nhờ người đưa anh về!" Cô gái hồn nhiên trả lời hắn.
" Tôi là ai? Tôi không biết, tôi không nhớ gì cả! Đầu tôi đau quá!" Lưu Phi Phàm ôm đầu đau đớn kêu lên, hắn ta dường như bị mất trí nhớ rồi. Bây giờ hắn không nhớ bất cứ thứ gì, trong đầu chỉ là một mảng trắng trống rỗng.
" Anh không nhớ gì sao? Vậy chúng tôi phải làm cách nào đưa anh về nhà bây giờ?" Tần Y Y lo lắng nói.
" Tôi không biết! Tôi không biết gì hết! Đầu tôi đau lắm!" Lưu Phi Phàm lắc đầu liên tục đáp, xem ra vết thương trên đầu đã biến hắn thành tên ngốc rồi
____ To Be Continued ____
Ghé ủng hộ truyện mới của Ri nhen cả nhà ơi. Yêu mọi người!
![]( )