Vũ Minh Nguyệt ngồi cả đêm bên cạnh Ngôn Ân Ly, chỉ để dỗ dành cô ấy. Cô không biết nên khuyên như thế nào, bởi cô chưa từng trải qua chuyện này, cô còn quá non nớt với thế giới này.
" Ân Ly, xin lỗi chị không thể cho em lời khuyên tốt, nhưng em hãy tự suy nghĩ một chút. Cảm nhận của chính bản thân em, ngay tại nơi này!" Vũ Minh Nguyệt đặt tay ngay trái tim của Ngôn Ân Ly, cô nhẹ giọng nói.
Ngôn Ân Ly ngẩn người ra một chút, cô yên lặng nhìn Vũ Minh Nguyệt, cảm nhận từng nhịp tim đập liên hồi trong lồng ngực.
" Nếu như Ngôn Kiến Hào thật sự kết hôn, em sẽ chịu được sao? Em sẽ cam lòng buông bỏ cảm xúc của mình?" Vũ Minh Nguyệt lại hỏi.
Ngôn Ân Ly thẩn thờ, cô làm sao chịu đựng được chứ? Ngôn Kiến Hào chính là của cô, cô sẽ không để người khác cướp hắn đi.
" Em không làm được!" Ngôn Ân Ly đỏ hoe mắt đáp, giọng có chút nghẹn ngào.
" Đúng vậy! Tại sao em có thể bỏ cuộc trong khi bản thân chưa thực sự cố gắng. Mạnh mẽ lên, đi tìm Ngôn Kiến Hào và nói cho hắn nghe trái tim của em đang muốn điều gì." Vũ Minh Nguyệt ôm Ngôn Ân Ly vào lòng dỗ dành.
" Cảm ơn chị Minh Nguyệt! Em sẽ không chạy trốn nữa, mà sẽ mạnh mẽ đối đầu với cảm xúc thật trong lòng em!" Ngôn Ân Ly thỏ thẻ đáp.
Khóc quá nhiều nên Ngôn Ân Ly cũng mệt nhoài, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Vũ Minh Nguyệt cẩn thận đắp chăn cho cô, rồi mới trở về phòng.
" Sao anh vẫn chưa ngủ vậy?" Vừa mở cửa đã Lệ Tử Sâm nằm trên giường mở to mắt nhìn mình, Vũ Minh Nguyệt giật mình kêu lên.
" Em nghĩ anh sẽ ngủ được sao? Lần sau sẽ không cho tiểu quỷ kia đến đây nữa!" Lệ Tử Sâm nhíu mày không vui nói.
" Dù gì Ân Ly cũng gọi anh một tiếng đại ca đó, đừng có quá khắt khe với con bé như vậy!" Vũ Minh Nguyệt thở dài đáp, cô vén chăn nằm xuống giường.
" Vợ à, chúng ta tiếp tục chuyện dang dở lúc nãy đi! Mau chóng sản xuất em bé, cho mẹ khỏi mong chờ nữa!" Lệ Tử Sâm ranh mãnh nói, anh vòng tay ôm lấy eo của Vũ Minh Nguyệt, ghé sát vành tai mẫn cảm của cô hôn nhẹ.
" Đừng mà, Ân Ly còn đang ở đây!" Vũ Minh Nguyệt ngại ngùng, cô đưa tay đẩy Lệ Tử Sâm ra.
" Không sao, vách tường cách âm rất tốt, không sợ tiểu quỷ kia nghe được!" Lệ Tử Sâm liêm sỉ mất sạch, anh với tay vào áo ngủ của cô mà làm loạn.
" Tử Sâm, mau bỏ ra! Mai em c..." Vũ Minh Nguyệt chưa nói hết đã bị anh ngăn chặn môi, cuồng nhiệt nóng bỏng mà hôn xuống.
Cuối cùng cô vẫn là thua Lệ Tử Sâm, chỉ còn cách để anh thỏa mãn mà thôi. Hai người lại quấn lấy nhau triền miên cả đêm, gần sáng Lệ Tử Sâm mới chịu buông tha cho cô, Vũ Minh Nguyệt lúc đó cả người đều bủn rủn. Dường như mỗi lần hai người quan hệ, Lệ Tử Sâm càng lúc càng hung mãnh hơn, vắt kiệt sức của cô.
Ngôn Ân Ly buổi sáng dậy sớm, cô đi xuống lầu ăn sáng, không nhìn thấy Vũ Minh Nguyệt và Lệ Tử Sâm, cô chỉ nở một nụ cười đen tối.
" Ân Ly, sao em dậy sớm vậy?" Vũ Minh Nguyệt vừa lúc từ trên lầu đoi xuống, cô lên tiếng hỏi.
" Em muốn dậy đón bình minh, hít thở không khí trong lành một chút!" Ngôn Ân Ly mỉm cười đáp.
" Lát nữa chị với Tử Sâm đi làm rồi, ở nhà thấy chán thì rủ bạn ra ngoài chơi cho khuây khỏa!" Vũ Minh Nguyệt kéo ghế ngồi xuống nói.
" Chị Minh Nguyệt, cổ chị bị làm sao vậy?" Ngôn Ân Ly giọng mờ ám hỏi.
" Không có gì đâu, là muỗi đốt mà thôi!" Vũ Minh Nguyệt vội kéo cổ áo lại, rồi tìm cách giải thích.
" Muỗi nhà chị cũng to thật đấy, em phải nói đại ca phun thuốc diệt côn trùng mới được!" Ngôn Ân Ly cười khúc khích trêu chọc Vũ Minh Nguyệt.
" Con nhỏ kia, tâm trạng cũng tốt quá nhỉ? Nếu như ổn rồi, thì cút về Ngôn Gia ngay đi!" Lệ Tử Sâm từ phía sau đi đến lên tiếng.
" Đại ca, anh đừng như vậy mà" Ngôn Ân Ly vờ khóc lóc nói.
Ở ba người đang dở khóc dở cười, thì Ngôn Kiến Hào từ bên ngoài đi vào, hắn chau mày không vui lên tiếng.
" Ân Ly, đừng nháo nữa! Mau về nhà!"
Ngôn Ân Ly lập tức sững người, cô quay đầu nhìn lại.
" Em không về!" Mất một lúc lâu, cô mới lên tiếng.
" Anh đến đây để bắt em về, chứ không phải đến hỏi ý em!" Ngôn Kiến Hào có vẻ tức giận, hắn gằn giọng nói.
" Có gì bình tĩnh nói, sau cậu lại cáu gắt với con bé như vậy?" Vũ Minh Nguyệt không hài lòng, cô lên tiếng bất bình.
Ngôn Ân Ly không nói tiếng nào, cô tự động lên lầu lấy vali đi xuống, cô biết tính tình của Ngôn Kiến Hào, cô không muốn phiền phức Vũ Minh Nguyệt.
" Chị Minh Nguyệt, cảm ơn chị! Em phải về rồi!" Ngôn Ân Ly đến chỗ Vũ Minh Nguyệt mỉm cười nói.
" Không có gì, sau này không vui có thể đến tìm chị!" Vũ Minh Nguyệt vuốt tóc cô đáp.
Ngôn Ân Ly gật đầu, cô nhanh tay kéo vali đi ra ngoài. Ngôn Kiến Hào lúc này cũng vội chào Lệ Tử Sâm và Vũ Minh Nguyệt, rồi hắn lại bước nhanh đuổi theo Ngôn Ân Ly. Cả quãng đường dài cả hai không nói với nhau câu nào, nhưng thay vì đưa Ngôn Ân Ly về Ngôn Gia, thì hắn lại đưa cô ra ngoại thành.
______