Nghe những lời đó, Mục Vân Hề gãi gãi chóp mũi Nghiêm Thất Nguyệt, vô hạn thương tiếc nói, "Ôi, tại sao Tiểu Thất Nguyệt bé bỏng của ta lại tốt bụng và hiểu chuyện như vậy? Nhưng ngay cả khi chúng ta không muốn dính dáng, nhưng đám lão già trong nhà họ Mục cũng sẽ không đứng yên nhìn.”
Mục Vân Hề nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy, tại sao Tiểu Thất Nguyệt của bà lại tốt như vậy?
Đàn ông trên đời này có lẽ chỉ có Mục Duyên Đình và con trai của bà mới xứng đôi vừa lứa với cô.
Nhưng khi nghĩ đến cảnh con trai cùng với Thất Nguyệt ở bên nhau, bà cảm thấy có cảm giác loạn luân.
Mục Vân Hề không thể không nghĩ đến cháu trai Mục Duyên Đình của mình một lần nữa, "Bạn gái của anh Duyên Đình của con, con đừng quá để trong lòng, có thể chỉ là chơi đùa thôi.
Đó có thể là anh Duyên Đình của con đã chọn một món đồ chơi mà anh con thích, bất quá tối nay lấy ra để những người khác thưởng thức mà thôi."
Nghiêm Thất Nguyệt xoa xoa đầu.
Cha mẹ nào cũng muốn để lại những điều tốt đẹp nhất trên đời cho con cái của họ.
Điều này đúng, nhưng cái gì cũng phải có mức độ, không nên vơ đũa cả nắm người khác.
Nghĩ đến đây, Nghiêm Thất Nguyệt cắt ngang lời của Mục Vân Hề, “Mẹ, con đột nhiên hơi mệt, chúng ta về nhà đi?"
Mục Vân Hề gật đầu, “Ta cũng cảm thấy hơi mệt, chúng ta về đi."
Hai mẹ con tay trong tay bước ra khỏi sảnh tiệc.
Khi vừa tới cửa, họ bắt gặp Nghiêm Cảnh Hàn đang bước vào.
Nghiêm Cảnh Hàn nhìn Nghiêm Thất Nguyệt đứng cạnh mẹ mình với vẻ mặt không thay đổi, và rồi sau đó đem toàn bộ ánh mắt chuyển dời đến mẹ mình, anh cười, “Mẹ, mẹ về à?”
Mục Vân Hề cười, “Ừ, em của con mệt rồi, mẹ đưa con bé về trước.”
Nghiêm Cảnh Hàn cười, “Thật vừa vặn.
Con mới uống rượu xong, con không thể lái xe.
Con sẽ cùng hai người trở về.
Ồ, đúng rồi, khi con tiễn ông ngoại về, ông ngoại nói rằng ông có chuyện cần bàn với mẹ.
Mẹ có muốn đến gặp ông ngoại trước không?”
Mục Vân Hề nghe nói Mục lão gia tìm bà có chuyện, không khỏi nghi ngờ, đối hai người nói, "Vậy các con lên xe chờ ta trước, ta đi gặp ông ngoại hỏi chuyện."
Nghiêm Thất Nguyệt vội vàng nói, “Con đi với mẹ nhé?”
Nghiêm Cảnh Hàn túm lấy cô, “Mẹ và ông ngoại có chuyện nghiêm túc cần bàn bạc, em định tham gia trò vui gì? Trở lại xe cùng anh chờ.”
Mục Vân Hề cũng nói, "Vậy thì con cứ ra xe chờ mẹ.
Bây giờ hơi muộn.
Mẹ hỏi nhanh rồi sẽ quay lại ngay."
Bà nói xong liền rời khỏi sảnh tiệc.
Nghiêm Thất Nguyệt luôn cảm thấy rằng Nghiêm Cảnh Hàn cố ý để Mục Vân Hề đi, anh nhất định có âm mưu gì.
Đúng lúc này, tiếng nhạc nhẹ nhàng trong sảnh tiệc đột nhiên dừng lại.
"Alo… " Mục Duyên Tây bước lên sân khấu và cầm micro lên nói, "Xin lỗi, tôi là Mục Duyên Tây, tôi rất xin lỗi đã làm phiền quý vị, tôi có một việc rất khẩn cấp muốn hỏi mọi người.”
Ông ta nói rồi liếc xéo người trợ lý bên cạnh, người trợ lý biết, liền bật thiết bị đồ họa lên.
Trong VCR xuất hiện hình ảnh của Mục Thanh.
Mục Duyên Tây chỉ vào tấm ảnh đằng sau, với giọng lo lắng, “Quý vị, đây là con gái tôi, Mục Thanh.
Tôi muốn hỏi mọi người có mặt ở đây, có ai đã nhìn thấy con bé nửa giờ trước không?”
Những người trong bữa tiệc bắt đầu ngay lập tức hỏi nhau, "Đây không phải là cô bé bị rơi xuống nước lúc trước sao, lại xảy ra chuyện?"
"Không thể nào? Chuyện gì có thể xảy ra trong tư gia của Mục gia chứ?"
"Cô nói vậy không đúng rồi, cô có biết nhà cũ của Mục gia có bao nhiêu lớn không? Đừng nói phía trước là hồ nhân tạo, phía sau của nó là vườn cây ăn quả, phía sau vườn cây ăn quả là vùng đất ngập nước, nếu một đứa trẻ vào rừng phía sau làm thế nào?"
"Nói đùa cái gì vậy? Một hài tử mười mấy tuổi chẳng lẽ không hiểu chuyện.
Buổi tối còn chạy vào rừng làm gì?”
“Các vị?" Mục Duyên Tây lại cầm micro nói, "Vừa rồi có chút mâu thuẫn, đứa nhỏ tức giận không biết nặng nhẹ, cũng không biết mình đã chạy đi đâu, nhưng tôi chắc chắn rằng con gái tôi hẳn đã chạy ra khỏi bữa tiệc.
Vì vậy, nếu có ai nhìn thấy con gái tôi trong bữa tiệc, xin hãy cho tôi biết."
Lúc này, Úc Tĩnh cũng đi tới, bởi vì lo lắng, mái tóc được uốn cẩn thận của bà ấy rớt xuống, trang điểm trên mặt đã tiêu hết, thậm chí vì lo lắng cho sự an toàn của con gái mà nước mắt đầm đìa, bà ấy đứng trên sân khấu, đối diện với mọi người, cúi đầu trầm tư, "Mọi người hãy hiểu cho tấm lòng của một người mẹ, nửa tiếng rồi tôi không thấy con gái của tôi, mong quý vị giúp đỡ xem có thể cung cấp thêm thông tin hữu ích nào không?”
Ở phía bên kia, Hứa Niệm An bị Mục Lam ép vào nhóm nhỏ của cô.
Mặc dù Hứa Niệm An không nói nhiều, nhưng bạn bè của Mục Lam cũng không có ý định để bạn gái của Mục Duyên Đình đến để làm sôi động bầu không khí giữa họ.
Họ vẫn đang thảo luận về những chủ đề mà họ thảo luận trong cuộc sống hàng ngày, họ không coi Hứa Niệm An như một người đặc biệt, Hứa Niệm An cũng không cảm thấy khó chịu.
Mục Duyên Đình thấy Hứa Niệm An đang vui vẻ với nhóm bạn của Mục Lam, vì vậy anh đứng dậy và đi cùng Nghiêm Cảnh Hàn để tiễn Mục lão gia về.
Nghiêm Cảnh Hàn trong lòng còn đang có sự tình, sau khi tiễn Mục lão gia xong, anh quay người bước nhanh trở lại sảnh tiệc.
Thay vào đó, Mục Duyên Đình được Mục lão gia giữ ở lại để nói một số chuyện.
Vì vậy, ngay khi Nghiêm Cảnh Hàn trở lại sảnh tiệc, anh đã nghe thấy vợ chồng Mục Duyên Tây nói rằng Mục Thanh đã mất tích.
“Fuck!” Nghiêm Cảnh Hàn trực tiếp nổ tung.
Bọn họ đây là muốn tiếp tục làm điều gì?
Nghiêm Thất Nguyệt không biết chuyện gì đã xảy ra trước đó, nhìn về phía hai vợ chồng trên sân khấu hỏi, “Thanh Thanh biến mất?”
Nghiêm Cảnh Hàn cười lạnh, “Ai biết là thật hay giả.”
Nghiêm Thất Nguyệt cau mày, cô không quen nhìn Nghiêm Cảnh Hàn trông như thế này, con của người ta tìm không thấy, làm sao anh ta có thể nói những điều như vậy?
Nghiêm Thất Nguyệt xoay người lại và quay trở lại sảnh tiệc lần nữa, cô thấy nhiều người đang hỏi nhau rằng họ đã nhìn thấy cô bé trong bức ảnh chưa.
Mục Lam và Hứa Niệm An, người đang ngồi một bên, tự nhiên cũng nghe thấy những gì Mục Duyên Tây nói trên sân khấu.
Hứa Niệm An sững sờ, cô không nghi ngờ Mục Thanh có phải thật sự mất tích hay không, cô chỉ đột nhiên nhận ra chuyện bắt đầu với cô vẫn chưa kết thúc.
Mục Lam dường như nhìn ra Hứa Niệm An đang nghĩ gì, vỗ vỗ vai Hứa Niệm An, nhỏ giọng an ủi, “Đừng lo lắng, Thanh Thanh sẽ không sao đâu.”
Hứa Niệm An thực sự lo lắng, một cô bé có thể tự mình nhảy vào hồ nước lạnh, thì có chuyện gì không thể làm được không?
“Sao em lại nói như vậy?”
Mục Lam ngẩng đầu nhìn Mục Duyên Tây đang đứng cách đó không xa, nhàn nhạt nói, “Chị có nhìn thấy người đi theo anh cả của em không?”
Hứa Niệm An nhìn theo ánh mắt của cô.
“Anh ta là trợ lý của anh cả?”
Mục Lam gật đầu, “Đúng vậy, có lẽ là do chúng em từng bị người khác đối phó.
Tất cả những người trong Mục gia, sẽ không bao giờ đi một mình khi ra ngoài.
Chúng em nhất định sẽ mang theo trợ lý và tài xế.
Người trưởng thành còn như thế, huống gì Thanh Thanh mới chỉ là một đứa trẻ mười một tuổi, chị nghĩ con bé có thể ra ngoài một mình không?”
Hứa Niệm An, “Nếu con bé trốn bảo mẫu tự đi ra ngoài thì sao?”
Mục Lam nghiêm túc suy nghĩ, “Ừ, điều này không phải là không thể, nhưng có những chiếc máy quay xung quanh nhà của Mục gia, giống như một cái lưới.
Người ngoài không biết về điều đó, anh trai em không thể không biết, nhưng thay vì tìm máy quay, anh ấy đã bán tình thương trong bữa tiệc.
Chị nói xem anh ta là có ý gì?”
Hứa Niệm An không thể hiểu được sự xoay vần của gia đình giàu có của họ.
Mọi người có vẻ rất tốt và lịch sự với bạn, nhưng thực tế đó là một kiểu xa lánh.
Họ có thể loại bạn khỏi vòng kết nối của họ chỉ bằng một nụ cười đơn giản.
Trước đây, cho dù cô ở nhà họ Viên hay nhà họ Quý, tuy những người đó đáng ghét, nhưng ít nhất họ sẽ viết những gì họ muốn lên mặt hoặc trực tiếp chửi bới.
Ngay cả một người phụ nữ có suy nghĩ sâu sắc như Viên Thi Nhu cũng không phải lúc nào cũng mang bộ mặt đạo đức giả đó trên mặt.
Nhưng mấy người ở đây hình như có hai mặt, nhìn hiền lành lại có thể giết người không thấy máu.
Lúc này, đã có người bắt đầu tổ chức tự phát đi tìm Mục Thanh bên ngoài.
Một số người đề nghị gọi cảnh sát.
Những người bên cạnh đều phản bác, "Cô muốn cảnh sát đến Mục gia để tìm con của cô sao? Đừng đùa nữa, được không?"
"Tôi nghĩ chúng ta nên cùng nhau ra ngoài tìm kiếm chúng."
Mục Lam, người vừa rồi bình tĩnh phân tích chuyện này với Hứa Niệm An, lúc này cũng đứng dậy, vẻ mặt lo lắng nói với đám bạn đang ngồi một bên, “Các vị tiểu tiên nữ, nhà tôi đã xảy ra chuyện, xin lỗi tôi không thể tiếp trong chốc lát."
Bạn bè cô tỏ ra hiểu rõ, thậm chí có người còn tình nguyện giúp đỡ, "Chúng ta cùng ra ngoài với cô để tìm cô bé."
“Không cần đầu." Mục Lam lắc đầu, "Đã có đủ người rồi, bây giờ các cô còn đang trang điểm, thật không thích hợp để ra ngoài."
Mọi người nhìn xuống chiếc váy dạ hội thời trang cao cấp và đôi giày cao gót tám phân trên người, quyết định không đi theo nữa.
Mục Lam dắt Hứa Niệm An đi ra ngoài, “Hai chúng ta đi một lát đi, tiểu tiên nữ, tự mình chơi đi.”
“Nếu tìm được thì gọi chúng tôi trước.”
Mục Lam kéo Hứa Niệm An, có chút lo lắng đi ra ngoài, vừa đi vừa nói, “Đã biết.”
Đám đông đã bắt đầu bước ra khỏi sảnh tiệc.
Mục Lam theo đám đông vào vườn với Hứa Niệm An.
“An An, chúng ta vào ngồi trong đình đằng kia một lát đi?”
Hứa Niệm An có chút khó hiểu, “Không phải chúng ta đi tìm Thanh Thanh sao?”
Mục Lam liếc cô một cái, “Những gì em nói với chị vừa rồi đều vô ích sao? Đừng lo lắng.
Con bé đó rất thông minh, sẽ không có chuyện gì, nhiều nhất là trốn đi, để mọi người lo lắng sợ hãi một hồi.”
Hứa Niệm An không dám đồng tình với quan điểm của cô, có chút lo lắng : “ Loại chuyện này, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, trong trường hợp Mục Thanh thật sự gặp tai nạn gì đó, ba mẹ con bé cũng nghĩ như em, không tìm con bé kịp thời, liệu em có hối hận khi nói ra những lời đó lúc này không?"
Mục Lam nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hứa Niệm An, hơi giật mình, kỳ thật, nếu cô là Hứa Niệm An, với tính cách của cô, cho dù là một đứa trẻ mười một tuổi vu hãm, cô cũng sẽ có thù tất báo, cho dù không đối phó với đứa trẻ thì cũng sẽ đối phó với cha mẹ của nó.
Thực ra, trong một gia đình như họ, bề ngoài họ tỏ ra hòa nhã, nhưng thực ra giữa họ rất ít tình cảm, giữa cha mẹ và anh em sẽ có những quyền lợi liên quan đến nhau.
Chính vì vậy, những người như họ thường lạnh lùng hơn một chút so với những người bình thường.
Sau khi bình tĩnh lại, Mục Lam nghiêm túc hỏi Hứa Niệm An, “Nếu đây là trò chơi do bọn họ bày ra thì sao?”
Hứa Niệm An, “Có điên không khi bày ra trò chơi với chính con mình?”
Mục Lam cười, “Em không nói nhất định, em chỉ nói có khả năng."
Hứa Niệm An suy nghĩ một chút, vẫn là cố chấp với quyết định ban đầu, "Chị còn là lo lắng đứa nhỏ sẽ gặp tai nạn, Mục Lam, chúng ta đi tìm."
Mục Lam thở dài, "Được rồi, em sợ chị, coi như cùng bồi chị đi dạo.”
Kỳ thật cô cũng không nghĩ cần phải huy động người đến tìm, đừng nói ba người trông trẻ bên cạnh Mục Thanh có ăn lương khô hay không.
Biện pháp an ninh của nhà họ Mục cũng rất phi thường và toàn diện, vào camera để xem, không phải biết hết rồi sao?
Nhà của cũ Mục gia rất lớn, trừ mấy biệt thự ra, phía sau còn có một khoảng đất trống rộng rãi, vào mùa hè người giúp việc còn ở đây trồng rau, hiện tại đã bước vào cuối thu, đất đai có chút cằn cỗi, xung quanh có bụi cây nhỏ.
Chính giữa có mấy cây ăn quả do người giúp việc trồng, đứng lác đác trên mảnh đất trống này.
Hai người song song đi về phía trước trên con đường, bước chân có chút vội vã.
Đột nhiên một bóng người nhỏ nhắn vọt ra từ phía sau cây ăn quả, dường như vui vẻ hướng rừng cây ăn quả mà chạy đến.
Mặc dù đã là ban đêm, nhưng Mục Lam nhìn thoáng qua đúng là bóng dáng là Mục Thanh, cô hét lên, “Mục Thanh, dừng lại cho ta!”
Hình dáng nhỏ nhắn dừng lại, hai giây sau, cô bé tiếp tục nhấc chân chạy về phía trước.
Mục Lam lại la lên, lần này Mục Thanh còn không có ngừng lại.
Mục Lam hận đến ngứa răng, cô nói đứa nhỏ không có việc gì, rõ ràng muốn người khác lăn lộn một chút.
Còn chuyện rơi xuống nước thì rõ ràng là lỗi của con bé, con bé có rất nhiều bản lĩnh?
Mục Lam càng tức giận, dưới chân mang giày cao gót ba phân, hít một hơi đi theo Hứa Niệm An dọc theo con đường trải đầy đá cuội, chạy lung tung sau lưng Mục Thanh, đột nhiên có tiếng "cạch".
Mục Lam hét lên suýt ngã xuống đất.
Hứa Niệm An không tiếp tục đuổi theo, chạy lại đỡ Mục Lam dậy, “Em bị đau mắt cá chân rồi à?”
Mục Lam đau đớn hít vào, cô xoa xoa cổ chân, “Cứ để em một mình, chị đi đưa con bé về đi.”
Lúc trước không biết con bé trốn ở nơi nào không tính.
Bây giờ cô đã nhìn thấy, cô không thể giả vờ rằng mình không nhìn thấy con bé và để một con bé qua đêm bên ngoài.
Hứa Niệm An nhìn cô, “Em chắc chắn không sao chứ?”
Mục Lam gật đầu, “Chân của em có thể có chuyện gì, em đợi chị ở đây, chị đi đuổi theo Mục Thanh đem trở về đi.”
Hứa Niệm An đỡ cô ngồi xuống ghế, "Vậy em ngồi đây một lát, hoặc là gọi cho tứ ca nhờ anh ấy tới đón.
Chị đi tìm Mục Thanh trước."
Mục Lam liếc mắt nhìn cô nói, "Mau đi đi, con bé nhỏ đó chạy khá nhanh, nhân tiện khu vực rừng cây ăn quả phía trước hơi lớn, con bé hẳn là không dám vào trong vào giờ muộn thế này, nhiều nhất là núp bên cạnh, chị không cần đi vào chỉ đứng một bên gọi con bé một vài lần là được.”
Hứa Niệm An đồng ý, và bước nhanh về phía vườn cây ăn quả.