Ngày cuối tuần, ánh mặt trời ấm áp, khí trời tươi đẹp thoải mái, Giản Trì Hoài ẵm Nguyệt Nguyệt đi lại trong nhà. Vú nuôi xách đồ đạc đã chuẩn bị xong lên xe. Giản Bảo Bảo nằm trong lòng Chử Đồng mới ngủ dậy, dáng vẻ mơ mơ màng màng, nằm bò trên đầu vai của Chử Đồng, trông vô cùng đáng yêu.
Trên chỗ ngồi phía sau xe có đặt hai ghế ngồi an toàn, Nguyệt Nguyệt và Giản Bảo Bảo một bé ngồi một cái.
Chử Đồng thắt dây an toàn, ánh mắt lơ đãng nhìn hướng ra ngoài cửa sổ, chợt thấy một bóng dáng quen thuộc đập vào trong mắt, " là chị của em. "
Giản Trì Hoài phát động cơ chạy về phía trước. Ra đến ngoài cửa, Chử Nguyệt Tình nhào tới, ngăn ở trước đầu xe. Giản Trì Hoài hạ cửa sổ xe xuống. Chử Nguyệt Tình liếc nhìn, đi thẳng tới chỗ phụ lái, " Đồng Đồng. "
Bàn tay Chử Đồng đang đặt trên đầu gối nhẹ nắm chặt lại, " chị. "
" các em muốn đi ra ngoài sao? Có thể dẫn chị theo được không? Chị rất nhớ Nguyệt Nguyệt. Nếu các em không chịu trả con bé lại cho chị, ít nhất cũng phải cho chị thấy mặt nó chứ? "
Chử Đồng không khỏi nhìn về phía Giản Trì Hoài đang ngồi bên cạnh. Người đàn ông không nói lời nào. Chử Đồng giơ tay mở cửa xe ra, " được rồi, chị cùng đi với bọn em. "
Cô bảo Chử Nguyệt Tình lên xe, may nhờ hôm nay đã chọn chiếc xe bảy chỗ. Chử Đồng quay trở lại chỗ phụ lái, nghe thấy giọng nói của Chử Nguyệt Tình khó nén được kích động, " Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, cục cưng của mẹ. "
Nguyệt Nguyệt thấy cô, giơ hai tay ra đòi ẵm. Chử Nguyệt Tình vội vàng đỡ cánh tay của bé, nhưng sau khi thấy bé đang ngồi trên ghế an toàn, đành phải rút tay về, " Nguyệt Nguyệt, con có nhớ mẹ không? "
Ánh mắt Giản Trì Hoài xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn cô, " Nguyệt Nguyệt chỉ có một người mẹ. "
Không khí trong xe lập tức trở nên ngưng trọng lại. Cánh tay Chử Nguyệt Tình vắt qua ghế ngồi, nắm lấy cái tay nhỏ bé của Nguyệt Nguyệt. Cô đang trêu chọc bé con. Nguyệt Nguyệt nhìn thấy cô cũng vui vẻ mười phần. Ở Bán Đảo Hào Môn bé không chịu mở miệng nói chuyện, bây giờ vừa thấy được Chử Nguyệt Tình liền lên tiếng gọi mẹ theo bản năng.
Chử Nguyệt Tình kích động không dứt, hốc mắt ửng hồng. Gương mặt Giản Trì Hoài lạnh lẽo. Đi tới công viên giải trí, xe mới vừa dừng hẳn, Chử Nguyệt Tình liền cởi dây an toàn trên người Nguyệt Nguyệt ra, ẵm bé lên.
Cô bước xuống xe đầu tiên, chỉ về phía chiếc đu quay ngựa gỗ ở cách đó không xa, " Nguyệt Nguyệt nhìn kia, đẹp lắm đúng không. Chờ sau này con lớn lên, mẹ sẽ dẫn con tới chơi nhé. "
Loading...
Giản Trì Hoài đứng ở bên cạnh xe. Chử Đồng tới ẵm Giản Bảo Bảo. Người đàn ông không biểu lộ chút cảm xúc nào nhìn sang cô, " bây giờ em để cho hai người đó tiếp xúc với nhau, vậy những cố gắng để gần gũi con của em trước giờ, tất cả đều sẽ uổng phí. "
Chử Đồng nhìn chằm chằm bóng lưng đi tới đi lui của Chử Nguyệt Tình, " vậy có thể làm gì nữa bây giờ? Em có thể lòng dạ sắt đá giành Nguyệt Nguyệt trở về, nhưng cuối cùng em vẫn không thể ngay cả cơ hội để chị ấy gặp mặt một lần cũng không cho chứ? "
Sắc mặt Giản Trì Hoài tối sầm. Giản Bảo Bảo liếc nhìn, nhào tới đòi anh ẵm. Lần này bé còn trực tiếp nhào vào trong lòng anh.
Lòng Giản Trì Hoài mềm nhũn, ôm bé vào trong ngực. Giản Bảo Bảo thấy vậy, hai tay ôm lấy đầu vai anh. Mặc dù bé còn nhỏ, nhưng ba lạnh nhạt với bé, không thân thiết như trước kia, thật ra bé vẫn có thể cảm nhận được.
Giản Trì Hoài ẵm con gái đi vào trong. Các trò chơi trong công viên giải trí đối với hai đứa bé mà nói vẫn chưa thể chơi được. Trong mắt các bé chỉ là những thứ mới lạ hay ho, dẫn các bé đi xem một chút mà thôi.
Chử Nguyệt Tình và Nguyệt Nguyệt đứng ở bên ngoài hàng rào của đu quay ngựa gỗ. Chiếc đu quay mới vừa lướt qua một cái, Nguyệt Nguyệt liền vui vẻ quơ múa hai tay, cười khanh khách không ngừng. Giản Bảo Bảo thấy vậy, cũng muốn chạy qua đó. Giản Trì Hoài ẵm bé đi tới. Hai đứa bé nhảy lên nhảy xuống, hận không thể lập tức chạy vào chơi.
Các bé dạo quanh hơn nửa vòng công viên giải trí, mặc dù có xe đẩy, nhưng vẫn mệt mỏi vô cùng.
Phía trước có một khu trò chơi điện tử. Chử Đồng và Chử Nguyệt Tình đi vào ngồi nghỉ một lát. Giản Trì Hoài đi mua đồ uống. Chử Nguyệt Tình liếc nhìn về phía bóng lưng của anh, " không nhìn ra, anh ta ra ngoài cư nhiên không dẫn theo người khác, còn tự mình đi mua đồ. "
" bây giờ con cũng đã lớn rồi, trừ vú nuôi ra, cũng chẳng cần dẫn theo những người khác. Thật ra Giản Trì Hoài bình thường cũng không khác gì mấy so với chúng ta đâu, sẽ không cố ý chỉ trỏ sai bảo người khác đi làm cái này cái kia. "
Rất nhanh, người đàn ông đã quay trở lại trước mặt bọn họ. Anh đem thức uống đặt trên băng ghế, vươn tay vỗ nhẹ Nguyệt Nguyệt, " cục cưng, bên kia có rất nhiều máy chơi game. Ba dẫn con đi kiếm quà nhé. "
Bàn tay Chử Nguyệt Tình đang ôm lấy Nguyệt Nguyệt không khỏi siết chặt lại, vừa nhìn là biết không muốn trả cho Giản Trì Hoài. Người đàn ông cúi người xuống, không nói hai lời ẵm Nguyệt Nguyệt lên. Trong lòng Chử Nguyệt Tình tràn ngập vẻ không cam tâm, nhưng vẫn không thể không buông lỏng tay ra.
Giản Trì Hoài xoay người rời đi. Giản Bảo Bảo cũng muốn chạy theo, bĩu môi kêu lên. Chử Đồng chỉ có thể ôm chặt giữ bé lại.
Chử Nguyệt Tình cách một bước chân đi theo sau lưng Giản Trì Hoài. Hai người đi tới khu vực chơi game. Trên bức tường phòng game to lớn treo đầy những món đồ chơi muôn hình muôn vẻ, nhiều không kể xiết. Nguyệt Nguyệt vui vẻ kêu lên ô ô a a, cả người nghiêng tới muốn lấy xuống. Giản Trì Hoài đổi xu chơi game, một tay ẵm con gái, tay kia điều khiển khẩu súng chơi game, chỉ là bắn liên tiếp mấy phát đều không trúng mục tiêu.
Chử Đồng ở bên cạnh cười cười, " không được đâu, cầm một tay lực cân bằng không ổn định. "
Chử Nguyệt Tình vội vàng gật đầu không ngừng, " hay là để tôi ẵm con bé cho. "
Vẻ mặt cô nôn nóng gấp gáp giơ hai tay ra. Trong lòng Chử Đồng bất chợt lướt qua một cảm giác chua xót không nói rõ được. Giản Trì Hoài vẫn đứng im ở đó không nhúc nhích. Anh đang đắm chìm trong sự mong đợi và vui sướng của Nguyệt Nguyệt. Cánh tay duỗi thẳng ra, nhưng bàn tay điều khiển độ chính xác vẫn không tốt.
Sau khi tiêu hết cả một đống xu, cuối cùng đã có một phát bắn trúng. Con búp bê treo trên tường rơi xuống. Nhân viên nhanh chóng nhặt lên rồi đưa về phía Giản Trì Hoài
Người đàn ông đặt súng xuống, đem món đồ chơi nhét vào trong lòng con gái, ánh mắt liếc sang Giản Bảo Bảo đang cách đó không xa. Giản Trì Hoài liền đi đổi thêm ít tiền xu, định ra chơi lại một lần nữa. Chỉ là không còn may mắn như ban nãy, thử mấy lần cũng không có kết quả. Nguyệt Nguyệt lại đói bụng, Giản Trì Hoài không thể không đặt súng xuống.
Nguyệt Nguyệt ôm con búp bê kia, yêu thích không buông tay, đặc biệt rất thích chiếc váy hồng hồng trên người nó.
Giản Bảo Bảo rõ ràng cũng muốn, giơ tay ra muốn giật lấy, nhưng không thể với tới được. Giản Trì Hoài chỉ món đồ chơi treo trên tường, " bao nhiêu tiền, cho tôi lấy một cái. "
" thật ngại quá, những thứ này đều là quà thưởng của trò chơi, không bán được. "
" coi như tôi chơi game đổi được đi. Mói vừa rồi dùng hết bao nhiêu tiền, bây giờ tôi trả lại cho cậu đúng số tiền như thế. "
" thật ngại quá, nếu như bị phát hiện, tôi sẽ bị đuổi việc. "
Chân mày Giản Trì Hoài nhíu lại, thu hồi tầm mắt. Chử Đồng ở bên cạnh dỗ dành Giản Bảo Bảo, " cục cưng ngoan nha, mẹ có mang theo thật là nhiều đồ chơi tới đây. Mẹ đi lấy cho con được không? "
Giản Bảo Bảo giơ tay ra, chỉ muốn đòi món đồ chơi trong lòng Nguyệt Nguyệt. Thế nhưng hai tay Nguyệt Nguyệt lại ôm rất chặt, không hề có ý định nhường cho bé.
Tình huống này thật ra cứ dăm ba bữa lại xảy ra một lần. Chử Nguyệt Tình trông thấy Giản Trì Hoài thiên vị Nguyệt Nguyệt, lòng của cô lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Giản Trì Hoài liếc nhìn đồng hồ, " đi ăn cơm thôi, cơm nước xong rồi quay lại. " Anh tiến bước lên, vuốt ve khuôn mặt của Giản Bảo Bảo, " cục cưng ngoan, đến chiều ba nhất định sẽ lấy cho con......"
Ai cũng không nghĩ tới, Giản Bảo Bảo từ trước đến giờ luôn ngoan ngoãn lại bất chợt ra tay. Một tay bé tóm trúng miệng của Nguyệt Nguyệt. Nguyệt Nguyệt muốn khóc cũng khóc không được, bị dọa đến bối rối. Ngón tay nhỏ của Giản Bảo Bảo siết chặt lại, đầu ngón tay vừa khéo bấu vào đôi môi của Nguyệt Nguyệt. Bé đau đến mức nước mắt cũng tuôn rơi xuống, " oa oa oa ——"
Chử Nguyệt Tình vội vàng chạy tới, nắm lấy tay của Giản Bảo Bảo, " đừng cấu, đừng cấu, mau buông ra đi. "
Lực tay của Giản Bảo Bảo rất lớn. Chử Nguyệt Tình cũng không dám dùng sức. Trông thấy đôi môi của con gái đã chảy máu, Giản Trì Hoài giơ tay nắm lấy cổ tay Giản Bảo Bảo, " mau buông ra, ba đi mua đồ chơi khác cho con. "
Giản Bảo Bảo nhất quyết không chịu buông tay. Giản Trì Hoài cũng hết sức nóng nảy, giọng điệu không khỏi giương cao lên, " buông ra! "
Giản Bảo Bảo bị dọa sợ đến mức giật nảy mình. Chử Đồng vội vàng nhân cơ hội đó kép tay của bé trở lại. Nguyệt Nguyệt giãy dụa nhào thẳng vào trong lòng Giản Trì Hoài, sau đó cao giọng khóc lên thật to, " oa oa oa ——"
Giản Trì Hoài nắm lấy bả vai của bé, khẽ đẩy ra, như vậy mới có thể thấy được rõ ràng vết thương trên miệng của bé. Miệng đã bị sưng lên, nước mắt tựa như chuỗi hạt châu bị đứt, nối nhau rơi xuống.
Mà tình huống này rõ ràng trước đây đã từng xảy ra. Chỉ là khi đó đảo lộn nhân vật, người bị thương lại là Giản Bảo Bảo.
Chỉ là, mỗi một lần rơi vào trong mắt Giản Trì Hoài, người bị thương luôn là con gái của anh.
Vành mắt Chử Nguyệt Tình cũng ửng đỏ lên, " Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt đừng khóc mà, ngoan. "
Lúc này, Giản Bảo Bảo vốn đang bị doạ sợ ngây người cũng đột nhiên oà lên khóc lớn. Bé xoay người lại trốn vào trong lòng Chử Đồng, hai tay ôm chặt cổ của cô. Bé biết ba bé mới vừa rồi đã nổi giận. Ba bé cho tới bây giờ chưa từng hung dữ như vậy.
Giản Trì Hoài quay sang liếc nhìn Giản Bảo Bảo, trong lòng nhất thời nổi lên cảm giác vô lực khó có thể kìm nén. Đã từng có lúc, anh nâng niu Giản Bảo Bảo trong tay, coi bé như tính mạng của mình, cẩn thận chăm sóc. Bởi vì anh biết, đó là con gái của anh, là máu thịt của anh, là đứa con gái ruột thịt đáng để anh cưng chiều đến mức vô kỷ luật.
Mà bây giờ thì sao?
Nguyệt Nguyệt chịu ấm ức, trước tiên liền muốn đi tìm người thân thiết nhất. Bé ôm búp bê, cả người nghiêng về phía Chử Nguyệt Tình. Chử Nguyệt Tình vừa nhìn thấy vậy, nước mắt càng không nhịn được nữa, giơ tay ra muốn ẵm bé.
Giản Trì Hoài hơi tỉnh táo lại, ôm chặt Nguyệt Nguyệt rồi xoay người rời đi.
Giản Bảo Bảo càng khóc lớn tiếng hơn. Chử Đồng cũng xót Nguyệt Nguyệt, nhưng hai đứa bé, mỗi người nhất định phải giữ một đứa. Mới vừa rồi Giản Bảo Bảo lại nhào vào lòng cô, ngay cả cơ hội để cô tiến tới ôm con gái một cái cũng không có.
" ngoan, đừng khóc, " Cô chỉ có thể vô lực khuyên nhủ như vậy.
Chử Nguyệt Tình lau nước mắt, chỉ về phía Giản Trì Hoài rời đi, " Đồng Đồng, các em thật sự muốn giữ lại cả hai đứa bé sao? Em tự xem một chút đi, chuyện như vậy nhất định không phải xảy ra lần đầu tiên. Giản Bảo Bảo cho tới bây giờ quen được các em cưng chiều rồi. Bây giờ, tình yêu này dành cho nó nếu lại phải san sẻ một nửa cho đứa bé khác, theo năm tháng từ từ lớn lên, trong lòng nó sẽ càng ngày càng oán giận bất bình. Còn Nguyệt Nguyệt thì sao? Các em cảm thấy như vậy đối với con bé có công bằng không? "
Chử Đồng vỗ nhẹ vào lưng con gái, đứng im tại chỗ. Cũng không lâu lắm liền thấy Giản Trì Hoài ẵm Nguyệt Nguyệt quay trở lại. Người đàn ông liếc sang Chử Nguyệt Tình ở bên cạnh, ngay sau đó lại bước lên lần nữa, đưa Nguyệt Nguyệt về phía Chử Đồng.
Chử Đồng vội vàng nhận lấy Nguyệt Nguyệt. Giản Trì Hoài lại đón lấy Giản Bảo Bảo. Giản Bảo Bảo thật vất vả mới chờ được ba ẵm mình một cái, sợ hãi ban nãy cũng biến mất hầu như không còn, vùi vào cổ của anh, tiếng khóc từ từ ngừng lại.
Ánh mắt Giản Trì Hoài dịu xuống, liếc nhìn Chử Đồng, " anh biết em cũng đau lòng. Dỗ con đi, em là mẹ của con mà. Sau này, người mà con bé có thể dựa dẫm nhất, là anh. Nhưng người mà con bé nên lệ thuộc nhất, chính là em. "
Chử Đồng mới vừa rồi vẫn còn đang chịu đựng sự khó chịu, chợt biến thành chua xót xen lẫn ngọt ngào. Cô ôm chặt Nguyệt Nguyệt, cảm thấy thân thiết vô cùng.
Sau đó Giản Trì Hoài nhìn về phía Giản Bảo Bảo ở trong lòng. Con gái nằm im ở đó không nhúc nhích, ngoan ngoãn cực kỳ. Tình cảm của anh đối với bé đương nhiên vẫn không có cách nào có thể xoá bỏ được. Bé vẫn là con gái của anh. Nhưng phần tình yêu này, anh đã không thể bỏ ra một cách hoàn chỉnh được nữa.