Tuấn Anh hiên ngang sải bước đi trước, vì đi giày cao gót nên Quỳnh Hoa không thể chạy nhanh được, liền kêu to.
“Này anh, đợi tôi với. Mệt quá”
“Mới một tí đã mệt thì cô làm được gì”
“Trời ơi, anh có phải đàn ông không vậy, không ga lăng được một chút sao. Anh không thấy tôi mang giày cao thiệt cao à”
“Tôi không quan tâm. Muốn nhận tiền của tôi, thì không được than thở”
“Anh….haiza Thôi được rồi. Nhưng mà, anh cũng nên nói cho tôi biết việc tôi cần làm là gì chứ?”
“Diễn theo tôi là được”
“Diễn theo anh, tức là phối hợp á hả? Giống trên ti vi sao?”
Tuấn Anh mệt mỏi nhìn cô thở dài rồi nhẹ giọng hơn.
“Đại loại là như vậy”
“Thì ra anh cũng đã sớm nhận ra được khả năng diễn xuất của tôi à, ahihi tôi vui quá”
Cô lườm anh biểu lộ thái độ tự tin, còn gật gật đầu tiến về phía của anh. Đôi mắt hơi nhíu lại, khuôn mặt thể hiện thần thái của một cô gái sang chảnh, nắm nhẹ lấy cổ áo anh thì thầm.
“Như vậy được chưa???”
Còn được đà nháy một bên mắt ra vẻ quyến rũ anh khiến Tuấn Anh ngao ngán, khẽ đưa ngón tay gõ lên đầu cô một cái rõ đau nghiêm khắc nói.
“Tỉnh lại cho tôi”
“ Ơ, cái tên mắc dịch này. Không phải anh bảo tôi phải diễn vai một cô gái quý tộc sao, sao lại gõ đầu tôi chứ?”
“Cô cứ tự nhiên là được. Tôi không kêu cô làm lố như vậy”
Quỳnh Hoa không những không tỏ vẻ ngại ngùng e lệ vốn có của một cô gái mà còn cười khì khì vỗ vào vai anh và nói tiếp.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không để phi vụ làm ăn này thất bại đâu. Đi thôi”Ra khỏi quán hát, một chiếc siêu xe đẳng cấp màu đen bóng loáng đang chờ sẵn ở đấy. Bà nội anh và cô gái xinh đẹp lúc nãy cũng đang ở đó nhìn trân trân về phía hai người, Tuấn Anh ra hiệu cho cô khoác tay vào rồi rất điềm tĩnh tiến về phía trước.
“Nội gọi con ra là có chuyện gì ạ?”
“Cô gái này là ai? Sao lại đi theo con???”
“Đây là bạn gái của con ạ”
Nói xong anh lập tức quay sang nhìn cô dịu dàng lên tiếng.
“Em chào nội đi”
Cô liếc mắt nhìn anh, trong đáy mắt đó có chút lo lắng, không hiểu sao lúc đó cô cảm nhận được bàn tay mình được anh nắm rất chặt, một phần nào cũng làm giảm đi áp lực trong cô.
“Dạ, con..con chào bà, con là Quỳnh Hoa ạ”
Bà của anh nghe xong thì không nói gì với cô, lại nhìn anh tiếp tục cất giọng.
“Ta không quản chuyện cháu ở ngoài có bao nhiêu bạn gái. Thanh niên trai trẻ thường nông nổi như vậy. Nhưng cháu phải nhớ cháu và Lệ Ny đã có hôn ước từ sớm. Ta thì cũng già rồi, không đợi được lâu đâu. Hai đứa nhanh chóng triển khai đi, tổ chức hôn lễ”
“Dạ con không thể thưa nội. Con và Lệ Ny hoàn toàn không có tình cảm, người con yêu chỉ duy nhất một mình Quỳnh Hoa mà thôi”
“Tình yêu??? Cháu chưa đủ trưởng thành để hiểu được tình yêu đâu Tuấn Anh. Tình yêu phải là sự phù hợp của hai cá thể, phù hợp từ hình thức cho đến nội dung. Như vậy tình yêu đó mới có thể lâu bền được. Cô gái này thoạt nhìn, cũng nhìn ra chỉ là một cô gái tầm thường. Không phù hợp với con”
“Đó là do nội nghĩ thôi ạ, vả lại con còn một lý do nữa”
“Cháu nói đi”
“Quỳnh Hoa…Quỳnh Hoa cô ấy có thai rồi”
Cô giật mình trước câu nói đó, vội bấm vào tay anh rất đau, bặm môi thở sâu xuống cố hết sức lấy lại bình tĩnh.
“Cái gì?”
Bà nội anh nghe xong thì vô cùng sửng sốt, trừng mắt nhìn anh và cô, Lệ Ny lại hoàn toàn ngược lại, ngay sau khi nghe xong câu nói đó liền khóc như một đứa trẻ, mếu máo cất giọng.
“Anh…anh thật quá đáng Tuấn Anh. Hôn ước không phải là chuyện để anh mang ra đùa giỡn đâu. Bà nội, bà phải lấy lại công bằng cho con”
Khác với suy nghĩ của cô, nội anh lúc này vui vẻ hẳn, trìu mến nhìn cô lên tiếng hỏi han.
“Có lâu chưa? Được bao nhiêu tuần rồi, có bị nghén không??”
Quỳnh Hoa bối rối đáp lại, hai tay vân vê tà váy của mình, cười khổ. Cô không nghĩ Tuấn Anh lại có thể đưa cô vào tình thế sống dở chết dở như vậy.
“Dạ, dạ..cũng chưa..chưa lâu lắm thưa nội. Cháu rất bình thường, ăn rất ngon, ngủ rất sâu giấc ạ”
Đôi mắt to long lanh mở to vừa nói vừa nhấn mạnh từng câu chữ trông ngây ngốc đến khó tả, Tuấn Anh còn đệm thêm vào.
“Em phải ráng nghỉ ngơi đấy, không được bướng, từ giờ phải nghe lời anh”
“Dạ, em biết mà..hihi…em sẽ nghe..sẽ nghe lời anh”
Bà nội ở bên thì nở một tràng cười mãn nguyện, rồi quay sang Lệ ny ân cần nắm tay cô ấy an ủi.
“Lệ Ny à, chuyện đến nước này rồi, bà cũng phải xin lỗi cháu thôi. Thằng cháu nội đích tôn của ta phá phách từ nhỏ, ai nói cũng không nghe, chỉ thích làm theo ý mình. Thôi thì, cháu buông bỏ nó đi. Một đứa như nó thật không xứng với cháu.”
“Bà nội à….”
Chưa để Lệ Ny nói hết câu bà lại quay sang nói với anh.
“Được rồi, về nhà…đi về nhà. Ngày mai ta sẽ thông báo chuyện này, hai đứa lập tức kết hôn”
Đến lúc này thì cả anh và cô đều sửng sốt đồng thanh hét to.
“Kết hôn???”
“Đúng vậy”
Vốn dĩ Tuấn Anh chỉ tính lợi dụng việc này để cắt đuôi Lệ Ny, lấy lại sự thoải mái của mình, kéo dài thời gian độc thân. Nhưng cuối cùng mọi việc lại không như anh nghĩ, bà nội anh không hiểu sao lại đồng ý quá nhanh.
“Nhưng mà, chuyện này hơi gấp đúng không nội. Cứ từ từ, bọn cháu sinh con trước kết hôn sau cũng được ạ”
“Không gấp sao được, ta nhìn con bé Hoa cũng xinh xắn, nhanh nhẹn. Lại đang mang dòng máu của Trần gia. Nhất định phải thông báo tin vui tới tất cả mọi người. Lần này ta chính thức nhận Quỳnh Hoa làm cháu dâu duy nhất”
Lệ Ny đứng ở đó buồn bã giận dỗi, trong lòng uất ức nói.
“Nếu bà nội đã nói như vậy rồi thì cháu sẽ đi khỏi đây, cháu sẽ qua nước ngoài du học, coi như hết duyên nợ với Trần gia, còn anh..Tuấn Anh, tôi nhất định làm anh phải hối hận”
Nói xong cô toan bỏ chạy đi trong tức khắc, Quỳnh Hoa thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Dù sao trong câu chuyện này càng bớt thêm người cô càng đỡ ghánh nặng bản thân. Tuấn Anh vẫn chưa dừng lại ở đó, dùng hết trí thông minh của mình để thuyết phục bà nội.
“Cảm ơn nội đã hiểu cho chúng con, nhưng mà còn rất nhiều việc phải làm ở phía trước. Chúng con cũng không cần phải tổ chức công bố rình rang, tổn hại nhiều chi phí của bà. Chỉ cần chúng con thật lòng yêu thương nhau thì dù có lễ cưới long trọng hay không trong lòng cũng đã cảm nhận được hạnh phúc rồi, đúng không em???”
Anh quàng tay qua vai cô, nhìn cô cười rất tươi, ánh mắt lại đang như đe doạ cô, bắt buộc cô phải cùng anh giả vờ không muốn cưới. Quỳnh Hoa nhìn vào mắt Tuấn Anh, nghĩ tới những câu nói lúc nãy của anh ta, trong bụng bỗng nảy ra một ý nghĩ thật điên rồ.
- Cái tên đáng ghét này, không phải lúc nãy anh ta nói mình không sạch sẽ sao? Lại còn đê tiện dám cướp nụ hôn đầu đời của mình trước mặt người khác. Phách lối, láo xược. Được, được…chị đây phải cho hắn một bài học nhớ đời. Với không phải mình mà kết hôn với anh ta, được làm dâu một gia đình giàu kếch xù, thì lúc đó một ít tiền mà anh ta cho mình, chỉ là cát dưới đại dương mà thôi. Sao may mắn cứ dồn dập tìm đến mình thế nhỉ??? Mình phải nhanh chóng nói đồng ý thôi, tránh bà nội đổi ý.
Cô cười như không cười, gật đầu trấn an anh.
“Tuấn anh à, anh nói đúng, rất đúng. Anh quả là một người suy nghĩ thấu đáo, không màng danh lợi, một lòng một dạ yêu thương em. Em thật sự rất cảm kích anh”
Anh nhìn cô vui vẻ đáp lại.
“Ngoan”
“Nhưng mà… em nghĩ, nội cũng già rồi, mình cũng không nên trì hoãn nữa.”
Sau đó rất nhanh cô bước qua nắm lấy tay bà.
“Bà nội à, lần đầu tiên được gặp bà, cháu đã cảm thấy bà thật sự phúc hậu. Ánh mắt bà nhìn cháu toát ra sự ấm áp, cho cháu cảm nhận trọn vẹn tình cảm gia đình. Cháu không những yêu Tuấn Anh, yêu đứa trẻ trong bụng. Mà còn muốn dùng hết tâm sức của mình để hiếu thảo với bà thay anh ấy. Đàn ông, họ thường hay vô tâm nhưng lòng họ thì rất tốt. Tuấn Anh, anh ấy rất thương bà nhưng không biết cách thể hiện, nay có cháu rồi, cháu sẽ làm điều đó bà nhé”
Anh nhìn cô thao thao bất tuyệt một tràng dài, vừa thấy tức cười vừa nghĩ sao cô ta có thể cả gan làm như vậy. Mắt trừng trừng nhìn Quỳnh Hoa hận không thể làm gì vào lúc này. Thấy anh bực mình mà không làm gì được, Quỳnh Hoa càng được đà lấn tới, mỉm cười e lệ ôn nhu nói.
“Phải vậy không anh?”
“Ta đã nghe được những lời từ đáy lòng của cháu dâu, thật sự cảm động. Được rồi, cùng bà về nhà, Kết hôn thôi”
Tuấn Anh lúc này không biết nên cười hay nên khóc, nhìn Quỳnh Hoa tự nhủ thầm.
“Cô…dám làm trái ý tôi, hãy cứ đợi đấy”