Quỳnh Hoa chần chừ một chút, dáo dác nhìn xung quanh, cô không phải là tiếc nuối khi đành xa Gia Vỹ như thế này, mà là nãy giờ cô chỉ biết đùa giỡn mà chưa có được một câu cảm ơn anh ấy thật tử tế. Tuấn Anh bên cạnh suốt ruột nhìn cô nói to.
“Còn ngơ ra làm gì nữa, đi thôi”
“À ừ, đi…đi thôi”
Dù sao thì cô cũng không muốn ở lại trong khu rừng này thêm nữa, đi đâu cũng được miễn là thoát khỏi đây, cô chán lắm rồi, vì khu rừng này xui xẻo mà cô bị đau. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì bị đau có khi chính là một việc may mắn, cô gặp được người đàn ông xuất chúng, lại dịu dàng đến từng phút giây. Cũng nhờ lần bị đau này mà cô nhận ra Tuấn Anh có rất nhiều điểm đáng quý, và cô mở ra được cơ hội để tiếp cận với anh gần hơn. Mặc dù cô chẳng rõ nguyên nhân gì cô lại cứ muốn được trò chuyện và thấu hiểu anh như vậy.
Lúc đầu cô chỉ nghĩ cô giả vờ mất trí nhớ là để hành hạ Tuấn Anh một chút rồi thôi, nhưng rồi qua đó cô lại có thể đặt ra rất nhiều câu hỏi và được anh trả lời một cách rất vui. Cô nghĩ đó chính là sợ dây vô hình gắn kết giữa cô và anh lúc này. Cô có thể thoải mái nhận sự quan tâm từ anh và anh cũng có thể thoải mái quan tâm tới cô. Vậy nên, cô sẽ tiếp tục im lặng thêm một vài ngày nữa xem sao.
“Nãy giờ cô tập trung nghĩ gì mà đăm chiêu vậy? Đừng nói….”
“Đừng nói gì cơ?”
“Đừng nói là cô…đang nghĩ tới hắn ta”
“Đúng vậy, tôi chính là nghĩ tới hắn”
“Cô, dám nghĩ tới đàn ông khác trước mặt chồng mình”
“Tôi đang nghĩ tới đàn ông, và cảm thấy thật vui vẻ với điều đó”
Quỳnh Hoa vừa nói vừa chạy ra xa anh một tí, cô mỉm cười ngọt ngào khiến cho Tuấn Anh hơi khó chịu.
“Cô thích hắn sao?”
“Đúng vậy”
“Cô thừa nhận”
“Tôi thừa nhận”
Tuấn Anh lúc này bỗng nhiên thấy trong lòng có chút giận dỗi, không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng đi thẳng, cô nhìn thấy vậy cũng có chút hiểu ý, liền chạy tới gần chạm nhẹ vào cánh tay ghé sát tai thì thầm.
“Nhưng hắn..là ai thì tôi không biết hihi”
Anh quay sang cô, cười như không cười, cái tính nghịch ngợm này không biết ở đâu mà có, nhưng khi quen rồi anh lại thấy nó thật thú vị, cũng nhờ đó mà anh không thấy cô nhàm chán như những cô gái trước đây anh đã từng quen.
“Được rồi, bỏ qua cho em”
“Mà anh, chúng ta đi đâu thế?”
“Đi ra khỏi rừng, đến nơi mà em thích”
Mắt cô mở to tột độ rồi bất ngờ đưa tay ôm cổ anh nhảy cỡn lên như một đứa trẻ.
“Anh nói thật không Tuấn Anh?Anh cho tôi đi chơi nơi mà tôi thích thật hả?”
“Ừ”
Anh nhẹ gật đầu trả lời, nhìn cô bộ dạng này thật đáng yêu, anh hỏi thêm.
“Có phải…Tôi hơi quá đáng với em không?”
“Không…không đâu ạ. Tôi quên hết rồi nè. Cảm ơn anh nhé”
“Vì điều gì?”
“Vì đã …thay đổi”
Câu nói này khiến anh phải suy nghĩ, thay đổi? Đúng thật là anh đang thay đổi vì cô!, nhìn cô anh nhỏ giọng.
“Em nhanh quên vậy sao? Những việc tôi đã đối xử tệ với em”
“Việc gì? Tôi có nhớ gì đâu”
Anh quên là cô đang mất trí nhớ, nếu bây giờ cô nhớ lại những gì đã xảy ra, liệu cô có thể hồn nhiên bên anh như thế này không? Việc anh đã để cô làm cô dâu một mình, việc anh không xuất hiện trong hôn lễ lại còn lạnh lùng tàn nhẫn với cô, việc anh tuỳ tiện cướp mất của cô nụ hôn đầu đời, việc anh bắt cô vào rừng vất vả cùng mà đáng ra cô phải tận hưởng một tuần trăng mật đầy tình ái và hạnh phúc…. Cũng vì anh mà cô đã bị thương, tất cả…chợt làm anh bối rối và trăn trở.Cô nhìn anh vẫy vẫy tay trước mặt và hỏi.
“Anh sao thế?”
“Quỳnh Hoa, xin lỗi em!”
“Anh xin lỗi tôi sao?”
Miệng cô lí nhí khuôn mặt ngỡ ngàng như chưa thể tin nổi điều mình vừa được nghe. Trần Tuấn Anh bá đạo, ngông cuồng, ngạo mạn trong mắt cô nay đã biết nói lời xin lỗi.
“Tôi cũng xin lỗi”
“Lý do”
“Vì tôi…đã…lừa anh”
“Sao em biết em lừa tôi”
“Vì tôi chẳng quên gì hết”
Cô cúi mặt liếc mắt lên nhìn anh, muốn biết thái độ của anh bây giờ là như thế nào, có tức giận la mắng cô không. Nhưng ngược lại với những gì cô nghĩ, anh cười xoà xoa đầu cô và bảo.
“Từ bây giờ đừng như thế nữa được không?”
“Tôi không hứa, phải xem con người anh thế nào đã”
“Từ bây giờ nếu không hài lòng ở tôi, em cứ nói thật. Sau đó muốn làm gì tôi cũng được”
“Không phải giả vờ để được anh chăm sóc nữa sao?”
“Không. Mà tôi…sẽ tự nguyện làm điều đó”
Quỳnh Hoa e thẹn trước câu nói ấy của anh, trong lòng gợn lên những nhịp điệu ngọt ngào. Cô lúc này chỉ biết im lặng, dường như có một điều gì đó khác biệt đang diễn ra trong tim cô.
Xe tới đón, anh và cô lên xe, Tuấn Anh không quên đưa tay mình che chắn trên đầu cô, vì với một con bé hậu đậu như Quỳnh Hoa thì không tránh khỏi những chuyện va chạm thường ngày.
Hai người cứ thế ngồi im mà không ai nói với ai câu gì, dường như cả hai đang mang trong mình những tâm trạng khác nhau, thật khó để diễn đạt bằng lời.
Cho đến khi xe dừng trước khách sạn sang trọng, anh dẫn cô vào trong, hai người sẽ cùng nhau ở chung phòng. Quỳnh Hoa hơi ngại ngùng lên tiếng.
“Tối nay anh ngủ trên giường, tôi ngủ ở ghế dài này nhé”
“Sao lại thế?”
“Thì… Nam nữ sao có thể”
“Chúng ta là vợ chồng mà”
“Nhưng mà, chỉ trên danh nghĩa thôi. Anh nói người anh yêu mới là người vợ được anh công nhận”
“Dù có như thế đi chăng nữa..thì em…cũng vẫn nên ngủ chung giường với tôi”
“Không được”
“Đó không phải điều em muốn là được”
“Anh tính làm gì tôi chứ?”
“Tương lai chưa thể trả lời, nhưng hiện tại thì…dẫn em đi chơi trước đã”
Cô nhìn anh sung sướng reo to hét lên.
“Nhất trí, Tuấn Anh! Anh là nhất”
“Nhớ lời em nói ngày hôm nay”
Quảng Châu là thành phố rộng lớn nằm ở phía nam Trung Quốc, cũng chính là thiên đường mua sắm nổi tiếng bậc nhất của Châu á và thế giới, là nơi mà người ta thường nói “ trên trời, dưới hàng hoá”. Ở nơi đây chắc hẳn đã thoã mãn được những gì mà Quỳnh Hoa đang mong muốn.
Đi tới đâu cô đều ngơ ngác tới đó, với sự xa hoa, rộng lớn và phong phú ở nơi đây. Cô nhìn Tuấn Anh một lần nữa hét to.
“Đây chính là cõi mộng rồi. Tôi thật là thích quá đi”
“Cô thích mua gì, cứ tự nhiên nhé”
“Anh…anh cho tôi mua sao?”
“Không”
“Vậy thì thôi, còn bảo thế”
“Là tôi mua cho em”
“Anh thật sự hào phóng à”
“Tuấn Anh này, có thể thiếu rất nhiều thứ, có thể không đẹp trai như nam nhân nào đó mà em nhắc tới, nhưng có một điều, tiền tôi không bao giờ thiếu và cũng không bao giờ tiếc để chi nó vì em”
“Trời ơi, tôi có nghe nhầm không vậy. Nhưng, đừng nói với tôi..là cô gái nào đi với anh cũng được anh chi tiêu rộng rãi như thế này nha. Thật là phí phạm ngân sách Trần Gia à”
“Đi chơi mà vẫn còn tâm trí quan tâm tới kinh tế gia tộc hay sao?”
“Tất nhiên là tôi có rồi, dù sao…”
“Yên tâm đi, vợ tôi- dù là yêu hay không yêu. Cũng đều không thể chịu thiệt thòi được”
Rất nhanh sau đó, anh nắm lấy tay cô và dắt cô đi vào trung tâm thương mại. Cái nắm tay của anh nhẹ nhàng và ấm áp vô cùng, tim cô chợt đập những nhịp đập mạnh mẽ nhất, vừa đi theo anh,cô vừa ngước nhìn anh, anh uy vũ oai phong lẫm liệt, trông thật là ngầu, chẳng khác gì các nam chính trong phim điện ảnh Hàn Quốc, Quỳnh Hoa chợt vui sướng trong lòng mỉm cười tít mắt. Cuối cùng cô cũng đã cảm nhận được một chút hạnh phúc nhỏ bé từ trái tim non nớt này.
Một khoảnh khắc cũng có thể tạo nên tình yêu, nhưng tình yêu cũng rất nhanh bị mất đi vì một khoảnh khắc. Không biết rằng giữa anh và cô sẽ trải qua được bao khoảnh khắc như thế này, nhưng Quỳnh Hoa vẫn muốn ghi nhớ những gì đang hiện hữu, ghi nhớ cái nắm tay của anh ngày hôm nay. Anh nói đúng, giữa chúng ta dù là yêu hay không yêu, thì cũng đều phải thật vui mà ở bên nhau. Bởi vì, chúng ta đã gặp được nhau, khi anh bất lực nhất, khi em yếu đuối nhất. Đó chính là định mệnh, một định mệnh đẹp đẽ mà ông trời đã ưu ái cho cô.
Có ai đó đã từng nói rằng, đã trao cho nhau một đoạn tình cảm, dù là ngắn hay dài cũng đều nên trân trọng và vun đắp, đã đi cùng nhau trên một quãng đường, dù là tồi tệ hay mỹ lệ cũng nên cảm thấu và cam tâm. Cái việc sau này có trở thành tất cả của nhau hay không, có là tín ngưỡng cao nhất với đối phương hay không, đều không quan trọng. Quan trọng là chúng ta đã có được những gì và mất đi những gì để thấy hạnh phúc, dù đó là những hạnh phúc rối ren.
…………………………………………………………..
Đi qua tất cả những cửa hàng quần áo xa xỉ anh đều vào và tự tay mình lựa cho cô rất nhiều trang phục. Túi xách hàng hiệu không có thương hiệu nào là anh không mua cho cô sở hữu, đến chính cô cũng vô cùng ngạc nhiên trước sự mạnh tay của anh. Quỳnh Hoa cứ trố mắt nhìn Tuấn Anh liên tục đẩy vào người mình những món đồ đắt giá, miệng khẽ thì thầm.
- Một lần tiêu tiền anh ấy có thể nuôi mình cả đời đấy, ôi chúa ơi.
“Em không thích cái này sao?”
“Sao anh…anh hỏi tôi vậy?”
“Vì khuôn mặt em, có vẻ không được vui”
“Tôi chỉ là…chỉ là thấy anh mua quá nhiều mà thôi. Chắc tôi không biết đến bao giờ mới xài hết được”
“Không xài hết cũng cũng không sao, mua về cho em làm bộ sưu tập ngắm chơi cũng được”
“Cái gì? Một đống tiền thế này, chỉ để…ngắm thôi sao”
“Nếu em thích vậy, tôi sẵn sàng”
“Anh…anh có đang tỉnh táo không?”
“Có”
“Tôi chỉ sợ anh uống nhầm thuốc, rồi về lại bắt đền tôi, thì tôi không đủ khả năng đâu à”
Quỳnh Hoa vừa ôm đồ, vừa nói vừa nhăn nhó nhìn anh ra vẻ khó hiểu.
“Trả bằng thứ khác cũng được”
“Thứ gì chứ”
“Vốn tự có”
Anh nói xong thì cười rất to, cô nhất thời đưa chân lên muốn đá anh, rồi lại rụt về, bặm môi trả lời lý nhí.
“Anh, cái tên điên này”
“Tôi đùa thôi”
“Tôi không nhận nữa”
Quỳnh Hoa giận dỗi anh, ngồi thụp xuống ghế, bỏ đống quần áo trên tay xuống, anh thấy thế lại gần năn nỉ cô.
“Chỉ là chọc em một chút thôi. Tôi sẽ không làm gì em đâu”
“Tôi không cần những thứ này”
“Vậy em cần gì?”
“Tôi cần anh tôn trọng tôi”
“Ngốc quá, đi theo anh”
“Đi đâu nữa”
“Đi chọn giày”
“Thôi, tôi có giày rồi”
“Em cần một đôi giày tốt hơn”
“Như thế này cũng đủ tốt rồi”
“Em có biết đôi chân rất quan trọng hay không? Nên phải tìm loại nào tôi ưng ý nhất”
“Để làm gì”
“Để luôn đi bên anh!”
Nói xong, anh kéo tay cô đi, Quỳnh Hoa bỗng chốc nhất thời không thể mở miệng nổi, cứ liên tục bị những lời lẽ của anh dồn dập vào lòng như sóng vỗ, bây giờ thì cô mới hiểu tại sao người ta vẫn hay nói con gái yêu bằng tai, con trai yêu bằng mắt. Vì những lời nói tưởng như rất nhẹ nhàng và bình dị của Tuấn Anh lại từng chút một rót vào tâm hồn cô cảm tình chân thật nhưng đầy mạnh mẽ. Thứ cô lo sợ và điều cô không mong muốn cũng đã tới, đó là hình như cô đã thấy trái tim mình …thích anh!
Đàn ông có thể say và nói những lời có cánh, nhưng đàn bà lại luôn muốn tin đó là sự thật, mặc dù một lời nói nói ra luôn dễ dàng so với những thứ cần hành động. Nhưng cô vẫn cố gắng thắc mắc rằng Tuấn Anh đối với cô có phải là rung động hay không? Phải chăng khi thế giới trở nên dịu dàng với mình thì mình bắt đầu hoài nghi nó. Quỳnh Hoa nhìn anh miệng lẩm nhẩm.
“Anh..là có thích tôi?”
Tuấn Anh vừa mang vào chân cô đôi giày mới, một đôi giày thể thao Gucci màu trắng sữa, tay thắt dây giày, miệng mỉm cười ôn nhu đáp.
“Tại sao bây giờ em lại hỏi điều đó”
“Vì tôi muốn biết, vậy thôi”
“Tôi sẽ nói với em, khi tôi thật sự muốn”
Khẽ thở dài, cô buồn bã khi không nhận được đáp án như mình mong muốn. Cố gắng lấy lại tinh thần, cô lên tiếng.
“Vậy nghĩa là chưa đủ, tôi hiểu rồi”
Tuấn Anh vẫn thế, ngắm nghía đôi chân của cô và khẽ hài lòng, anh tự có câu trả lời cho riêng mình, và anh sẽ dành vào một thời điểm thích hợp để có thể tự tin nói với chính mình và chính cô. Bản tính của anh, cô chưa hiểu rõ, anh thích thể hiện nhiều hơn là phô trương bằng câu chữ, nhưng có một điều anh không hề hiểu rằng, Quỳnh Hoa đang thật sự cảm thấy thất vọng.
………………………………………………………….
Ở một nơi khác, một giọng nói nhàn nhạt vang lên mang lên âm điệu lạnh lẽo.
“Tốt, hình chụp rất tốt”
“Vậy đã đủ chưa ạ?”
“Chưa đủ đâu, cứ thực hiện theo kế hoạch, tối nay bằng mọi cách phải thật thành công”